Quyển 3 - Chương 74: Bên nhau – Kỳ 6
Gia cảnh Bạch gia lâu đời, nếu luận về tài lực còn có phần hơn gia đình của Vương Nghi Hoan, sản nghiệp Bạch gia tập trung chủ yếu về mảng giải trí, hầu hết các công ty trong ngành đều ít nhất có một lần hợp tác với họ, hiển nhiên trong đó cũng có Ánh Sáng. Nên là dù Lý Huỳnh Lam không mấy vui vẻ khi thấy Bạch Huy, song vào mỗi dịp va chạm, nét mặt dành cho đối phương cũng không đến mức khó chịu. Giống như ngày Bạch Huy dồn hết tâm tư chỉ để mời Lý Huỳnh Lam đến dự buổi sinh nhật của hắn, dẫu có không hứng thú, cuối cùng cậu vẫn đến góp mặt một chút.
Trác Diệu không chú trọng việc này, càng không mong Lý Huỳnh Lam hy sinh chính mình để đạt được một mục đích nào đó, chỉ là tự Lý Huỳnh Lam lại nhận thấy bản thân chưa làm điều gì cho Lý gia và Trác Diệu, thì chí ít cũng đừng tạo ra việc cản trở họ, vì vài chuyện ruồi nhặng chẳng đáng giá.
Khi nghe đối phương nói cố ý vì mình mà đến, Lý Huỳnh Lam chỉ đạm nhạt gật đầu: “Phiền cậu đi một chuyến, nhưng tôi xong việc rồi.”
Bạch Huy lại như không nghe ra ý khước từ trong lời này, còn phóng khoáng khoát tay: “Có sao đâu mà, tôi còn muốn ở đây vài ngày nữa cơ, công việc trong thành phố ổn cả rồi, nay chỉ muốn nghỉ ngơi cho khuây khỏa thôi, tới đây cũng coi như có cơ hội rồi này.”
Đối diện với người có da mặt dày như vậy, Lý Huỳnh Lam không dự định tiếp lời mà chỉ mặc cho Bạch Huy thích nói gì thì nói.
Bạch Huy huyên thuyên nửa ngày, cuối cùng lại nói, giờ này không còn sớm, muốn dẫn mọi người đến nhà hàng gần đây ăn một bữa, hắn mời. Bạch Huy không nói rõ nguyên do, nhưng là người tinh mắt sẽ đều nhìn ra ý muốn của cậu ấm họ Bạch này. Chẳng qua, nếu Lý Huỳnh Lam thật sự chỉ là một sao nhỏ không tên tuổi, còn có thể suy diễn đến việc bao dưỡng hay thấp hèn nào khác. Song bởi cấp bậc giữa đôi bên lại không có chênh lệch gì đáng kể, nên những gì mà Bạch Huy đang làm chỉ có thể dùng mỹ từ “Theo đuổi” để diễn giải.
Hoạt động trong giới đều là những kẻ khôn ngoan, đương nhiên biết quan sát và kiệm lời, mà trong số những người này cũng có Chu Chí Thành, hắn chỉ kịp nhìn thấy Bạch Huy cúi đầu không ngừng nói gì đó với Lý Huỳnh Lam đằng xa, Lý Huỳnh Lam khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu, đối phương lập tức tươi cười, rồi cùng nhau rời khỏi.
Chu Chí Thành thầm buồn bực trong lòng, cân nhắc từng cách không để Bạch Huy trút rượu Lý Huỳnh Lam thế nào, nhưng rồi lại nghĩ, nếu Lý Huỳnh Lam có uống say thật, thì cậu có thể để hắn đưa về hay không, có thể nghe hắn giải thích một chút hay không…
Đầu hắn đang rối như tơ vò, phía sau chợt vang lên tiếng hờn dỗi làm nũng.
“Tăng tổng, nhà hàng chốc nữa mình tới chuyên món cay thôi nhỉ? Thật ra em không giỏi ăn cay, với lại mai em còn có cảnh phải cưỡi ngựa nữa, nhỡ mà cay quá thì… không tốt cho cái mông của em lắm đâu…”
Giọng nói kia không quá mềm mại, rõ ràng là của con trai nhưng lại làm người nghe có cảm giác như một luồng điện chạy dọc trong người.
Chu Chí Thành quay đầu lại, liền thấy Hồ Dương và người đàn ông trung niên bước xuống cùng Bạch Huy ban nãy.
Vị được gọi là Tăng tổng nọ chỉ cười như không, cười đến khi vẻ mặt làm nũng của Hồ Dương dần sượng lại, rốt cuộc từ không cam nguyện sang nhanh nhảu chữa lời: “Vậy, vậy… để em đi thay đồ, ngài đợi em tí nha, em xong ngay…” Nói xong, vội vã lật đật chạy tới xe bảo mẫu.
Chu Chí Thành đăm chiêu dõi theo bóng Hồ Dương, vừa quay lại thì thấy Tăng tổng cũng đang hướng tầm mắt về mình. Chu Chí Thành không rõ đối phương thế nào, nhưng đã thấy thái độ của phần lớn người trong đoàn phim với người này. Xuất phát từ lễ phép, Chu Chí Thành nở nụ cười cho có lệ, kết quả vị Tăng tổng nọ cũng cười đáp lại hắn, chỉ là nét cười này có phần sâu sắc hơn vừa rồi với Hồ Dương.
…
Nói là nhận lời dùng cơm chung, nhưng với điều kiện đối phương là Bạch Huy, Lý Huỳnh Lam cũng không thể nào có hứng với chuyện ăn uống. Về phần Bạch Huy, hắn vẫn luôn tỏ ra ân cần trước sau như một, tự đứng ra lo liệu phòng riêng, tìm đầu bếp đến dặn dò, lại chủ động gắp thức ăn, ngay cả tình trạng ly nước ép trái cây trước mặt cũng nằm trong phạm vi để ý của hắn. Sau những nỗ lực đó, rốt cuộc hắn cũng rút ngắn được khoảng cách với Lý Huỳnh Lam.
Tuy nhiên, ăn và ăn no lại là hai khái niệm khác nhau, Bạch Huy nói với Lý Huỳnh Lam ba câu, cũng chỉ nhận lại được ba câu, không hơn không kém, hơn nữa phải tùy thời điểm mới nhận được lời đáp hoàn chỉnh, tự lòng hắn cũng tỏ, điều mà hắn thích ở Lý Huỳnh Lam trước giờ chính là như vậy, nói trắng ra là bị coi thường. Thế nên khi Lý Huỳnh Lam lau miệng xong muốn đứng dậy, Bạch Huy giữ lại vài câu rồi cũng không dám miễn cưỡng thêm, chỉ chủ động đưa người về khách sạn, hiển nhiên vẫn nhận lại một lời từ chối.
Lúc Lý Huỳnh Lam đến trước cửa phòng ăn, vừa khéo bắt gặp Hồ Dương đến trễ, tóc hắn trông mất trật tự rõ rệt, khăn choàng cổ bị lệch sang bên, khóe miệng còn đọng chút bọt nước. Thấy bọn họ, hắn tức thì cười giả lả, chẳng qua nét cười này so giữa Lý Huỳnh Lam và Bạch Huy vẫn có phần khác biệt.
“A, thật xin lỗi Bạch thiếu, tôi đến trễ…” Hồ Dương vừa chỉnh trang lại vừa nói.
Chỉ là với vẻ thành khẩn này của hắn, Bạch Huy lại chẳng hề để ý: “Cậu cũng là người trong đoàn à? Vậy mau ra ngoài ngồi đi, chắc những người khác chưa ăn xong đâu.”
Hồ Dương ngẩn ra, giải thích: “Tôi đúng là người trong đoàn, nhưng cũng là người của…” Hắn toan nói tôi cũng là người của Tăng tổng, khi nãy hỏi quản lý bên ngoài đã nói nhóm Bạch thiếu họ đều ở trong gian riêng, Hồ Dương cho rằng bản thân hắn cũng có tư cách ngồi chung xã giao với họ một chút, bởi dù sao Tăng tổng đã chắc chắn vì muốn nâng đỡ hắn mới xuất tiền đầu tư, song vì chậm chân mà lúc ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng ai nữa, Hồ Dương chỉ còn cách tự mình lái xe đi tìm một cách khó khăn mới đến được đây.
Kết quả chưa nói hết câu, Lý Huỳnh Lam đã lướt qua hắn, mà Bạch Huy dĩ nhiên cũng không rảnh nghe thêm, chỉ bỏ lại một câu “Tăng tổng không đến” rồi tiếp bước theo sau, mặc người còn đứng như trời chồng ở đấy.
Bạch Huy không có hứng thú phản ứng với Hồ Dương cũng tựa như Lý Huỳnh Lam không có hứng thú phản ứng với hắn vậy, Vạn Hà đã đậu xe sẵn trước cửa, Lý Huỳnh Lam thẳng bước vào trong không quay đầu lại, trực tiếp bỏ người lại phía sau.
L thành rất lớn, nhà hàng Bạch Huy mời tọa trong trung tâm, mà phim trường lại giáp ranh vùng ngoại ô nên phải mất một tiếng di chuyển. Lý Huỳnh Lam nhìn ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa, mí mắt cũng dần trĩu nặng, từ khi trở lại đây gần như hôm nào cậu cũng làm việc từ hừng sáng đến tối muộn để kịp tiến độ, quả thực hơi mệt mỏi, đang định chợp mắt một lát, bỗng dưng tầm mắt khựng lại ở một nơi.
Bấy giờ xe đang chờ đèn đỏ, cây đèn này tuy sáng rực, nhưng hàng cây cao hai bên lại chìm trong mảng tối, Lý Huỳnh Lam thấy một người đứng bên vệ đường, dưới ánh đèn chập chờn, nếu nhìn không kỹ sẽ khó lòng thấy được, như thể cùng bóng đêm xung quanh hòa làm một.
Lý Huỳnh Lam chăm chú nhìn đối phương, trong đáy lòng chợt có gì đó thôi thúc cậu muốn mở bật cửa xe, thậm chí nhảy xuống tiến đến gần để quan sát rõ hơn, nhưng không đợi cậu kịp hành động, xe đã lần nữa lăn bánh. Lý Huỳnh Lam vẫn giữa nguyên tư thế xoay người, mãi đến khi không còn thấy được, đến khi thắt lưng bắt đầu tê cứng.
Tiểu Sa bên cạnh dĩ nhiên phát hiện ra bất thường này, nhưng vì chỉ là trợ lý nhỏ nên có phần không dám mở miệng, vẫn nhờ có Vạn Hà nhạy cảm hỏi: “Huỳnh Lam, sao vậy?”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, Vạn Hà gọi vài tiếng cậu mới ngẩng đầu lên, từ từ dựa lại vào lưng ghế.
“Không, không có gì…”
…
Về khách sạn lại gặp những người trong đoàn vừa kết thúc công viêc, xe vào bãi đỗ đông nườm nượp, ra không được vào cũng không xong.
Tiểu Sa hạ cửa kính, bên ngoài liền truyền đến từng đợt hò hét chói tai: “Hình như phía trước có fan chờ sẵn.”
Vạn Hà nhìn theo: “Chắc người nào để lộ hành trình rồi, có thể có cả phóng viên.”
Lý Huỳnh Lam ngồi một lúc, tự tay mở cửa xe: “Tôi lên trước.”
Vạn Hà gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Bao và Tiểu Sa đi theo.
Lý Huỳnh Lam băng qua dòng xe cộ kéo dài, vào thang máy lên đại sảnh, rồi đổi một toa khác, khi cửa mở ra lại thấy Tưởng Nhất Tuyền đi ra từ khu ăn uống lầu một, dường như muốn ra ngoài.
“Lam thiếu, cậu ăn tối chưa?” Hôm nay Tưởng Nhất Tuyền xong việc sớm nhất nên không gặp nhóm người Tăng Hưng Đạt, cô nàng cũng nghe được chuyện từ người trong đoàn, nhưng không có cơ hội đến đó. Dẫu vậy, trên mặt vẫn giả như không biết tí gì.
Lý Huỳnh Lam gật đầu, không có hứng bắt chuyện.
Song Tưởng Nhất Tuyền vẫn ra chiều hoạt bát, không có chuyện một lần rồi thôi, còn đứng lại bàn về nội dung cảnh quay ngày mai, nói chuyện này xong rẽ qua chuyện khác.
Lý Huỳnh Lam chỉ nhìn khung báo hiệu chớp nháy, thỉnh thoảng sẽ gật đầu một chút, nhưng thật ra căn bản không nghe đối phương nói gì. Đến khi thang máy tới, cậu đang định cất bước thì chợt thấy trước mắt xuất hiện một bàn tay, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ.
Lý Huỳnh Lam không hiểu quay đầu sang.
Tưởng Nhất Tuyền cười nói: “Trong đây là ít bánh quy mình tự làm, với dạo này cũng rảnh rang không có việc gì nhiều, may sao ở đây lại có sẵn lò nướng, nếu cậu không ngại thì…”
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Lý Huỳnh Lam cắt ngang: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Tưởng Nhất Tuyền còn muốn nói gì nữa, Lý Huỳnh Lam nói thẳng: “Tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt.”
Tưởng Nhất Tuyền ngẩn ra, khi Tiểu Sa bên cạnh cho rằng cô gái yếu mềm này sắp rớt nước mắt, đối phương lại cắn răng rút gói nhỏ về, rồi đưa một gói to khác tới.
“Ừm… cách diễn lần trước cậu chỉ mình đều nhớ kỹ, hôm nay mình có nói chút chuyện với đạo diễn, cũng sửa ít lời thoại trong kịch bản, không biết ông ấy cho cậu xem chưa, mình muốn đưa cậu nhìn trước…” Lời này nói ra rất thành khẩn, lẫn chút năn nỉ, như sợ lại bị từ chối, đối phương còn bỏ thêm câu, “Chỉ hai trang thôi, đã để trong đây rồi, xem xong có thể nói thẳng với đạo diễn, mình hỏi lại ông ấy là được.” Ý là, nếu Lý Huỳnh Lam có lưu ý gì cũng không cần tiếp xúc với mình.
Lý Huỳnh Lam liếc nhìn gói to trước mắt, cả bàn tay cầm nó còn khẽ run rẩy, rốt cuộc vẫn gật đầu.
“Chúng ta đều là người mới, không thể tính là chỉ giáo.” Lý Huỳnh Lam làm rõ.
Tiểu Sa vội nhận giúp.
Cửa thang máy khép lại, cùng lúc ngăn cách tiếng cảm tạ không ngừng của Tương Nhất Tuyền.
Trong thang máy, Lý Huỳnh Lam xem sơ kịch bản, nhắn vài câu với Tiểu Sa để họ đi chuyển lại, rồi trở về phòng mình.
Đóng cửa phòng xong, Lý Huỳnh Lam gọi cho Cao Khôn.
Hôm nay đối phương về trễ, vì rõ là xung quanh vẫn khá ồn ào, có thể còn đang dọn dẹp đồ đạc bàn ghế, Cao Khôn như thường lệ hỏi thăm tình hình ăn uống trong ngày của cậu, chẳng qua hỏi hai ba câu rồi lại không nghe tiếng ai trả lời, Cao Khôn đành gọi vài lần.
“Hả?” Lý Huỳnh Lam mơ màng hồi tỉnh.
Cao Khôn hỏi: “Mệt rồi à? Nếu không thì….”
“A Khôn,” Lý Huỳnh Lam bỗng dưng kêu lên, rồi hỏi, “Bây giờ anh còn…..”
Cao Khôn chờ nửa câu sau của cậu, kết quả lại không nghe, anh khó hiểu: “Còn gì?”
Qua một lúc im lặng thật lâu, Lý Huỳnh Lam mới nói: “Không có gì, em quên rồi.”
Cao Khôn thở dài: “Em ngủ sớm đi.”
Lý Huỳnh Lam chỉ ừ một tiếng, nhưng lại không ngắt máy ngay, “Anh đang làm gì thế?”
Cao Khôn đáp: “Xào rau.”
“Hừ, về sau anh còn dựa vào việc này để kiếm cơm, thì có khi nào ngày thường sẽ không còn hứng làm nữa hay không?”
Dường như Cao Khôn nở nụ cười: “Sẽ không, chừng nào em muốn ăn, thì… anh sẽ làm cho em.”
Lý Huỳnh Lam vừa đổi tay cầm máy vừa chun mũi: “Em muốn ăn giờ cơ…”
Cao Khôn không lên tiếng, chẳng biết là do không biết trả lời thế nào, hay đang tự hỏi có cách nào có thể làm cho Lý Huỳnh Lam ăn được không đây.
Lý Huỳnh Lam nghe động tĩnh bên kia, nói: “Anh mà nghĩ nữa đồ ăn sẽ khét đấy.”
“Hả…” Bên kia vang lên tiếng đinh đinh đang đang, nhưng một chốc lại nói: “Không khét đâu, vẫn chưa bỏ vào nồi mà.”
“Đồ ngốc…” Lý Huỳnh Lam hết nói.
Hai người câu được câu chăng nói chuyện, thanh âm của Cao Khôn vẫn ôn nhu như trước, dù hoàn cảnh xung quanh lộn xộn thế nào, anh vẫn có thể bình tâm phân định rõ ràng, thâm nhập tận đáy lòng đối phương, Lý Huỳnh Lam nghe một lát dần lấy lại bình tĩnh, từ từ khép mi mắt.
Lần nào cũng vậy, khi nhận thấy Lý Huỳnh Lam buồn ngủ, Cao Khôn sẽ giục cậu cúp máy, sợ di động đặt gần đầu quá sẽ không tốt. Hôm nay cũng không có gì ngoại lệ, sau khi nghe Cao Khôn chúc ngủ ngon, Lý Huỳnh Lam bất đắc dĩ ngắt máy. Chẳng qua cuộc trò chuyện vừa kết thúc, không khí xung quanh lại rơi vào tĩnh mịch đáng sợ.
Trong đầu Lý Huỳnh Lam không khỏi nhoáng lên hình ảnh thấy trên xe vừa rồi, thật ra cậu không nhìn rõ được khuôn mặt của người kia cho lắm, ánh đèn nhàn nhạt ven đường càng khiến bộ quần áo trên người cô gái nọ thêm mờ ảo. Nhưng dù chỉ vỏn vẹn vài điểm, Lý Huỳnh Lam vẫn thấy quá quen thuộc, như đã gặp trước đây rồi.
Không biết nghĩ tới điều gì, Lý Huỳnh Lam đột ngột mở mắt, nhịp tim cũng đập gia tốc.
Nhận ra mình lại vừa rơi vào trạng thái căng thẳng của nhiều năm về trước, Lý Huỳnh Lam tự trấn an bản thân.
Cao Khôn nói đúng, chỉ do mình mệt mỏi quá thôi, mình mệt mỏi, nên mới nhìn lầm như vậy, nơi đó căn bản không có người. Được rồi, cho dù nơi đó có người, cũng sẽ không hẳn là cô ấy, cô ấy sao có thế xuất hiện ở L Thành này chứ?
『Hết chương 74』