Chương 3
Sau ngày Hùng Hùng rơi vào bể tình, hắn không còn thấy Sunny trong phòng tập nữa, ngực cảm thấy trống vắng khó chịu. Hắn vừa độc ác muốn Sunny và Tạ Tinh Tinh nhanh chóng chia tay, một mặt lại mâu thuẫn muốn hai người quen nhau để mỗi lần Sunny đến đón Tạ Tinh Tinh, hắn và Sunny có thể gặp nhau, may mắn còn có thể trò truyện vài ba câu.
“Tinh Tinh?” Sau khi đau khổ suy nghĩ, Hùng Hùng vội gọi Tạ Tinh Tinh đang định bước về nhà lại.
“Huấn luyện viên? Có chuyện gì vậy?”
“A… Bạn trai em hôm nay không đến đón em sao?” Trong lúc hỏi câu này, Hùng Hùng cảm thấy chột dạ vô cùng. Từ trước đến nay hắn chưa từng làm chuyện xấu, đúng chuẩn mẫu đàn ông tốt của thời đại mới. Đi xe buýt thì nhường ghế cho người già và phụ nữ mang thai, thi thoảng còn giúp trẻ con băng qua đường,… Nhưng bản thân hiện tại lại thèm khát bạn trai người khác, hắn cảm thấy chính mình ghê tởm vô cùng.
Tạ Tinh Tinh trả lời: “Vì lát nữa em có hẹn với bạn. Huấn luyện viên anh muốn gặp anh ấy có chuyện gì sao?”
Hùng Hùng lập tức chối bỏ: “Không, không có gì…”
“Ừm, vậy em đi nha, tạm biệt.”
“Tạm biệt…”
Sao hắn cảm thấy bản thân giống như tội phạm vậy?
Sau khi mọi người đã đi hết, Hùng Hùng như quả bóng xì hơi ngồi sụp xuống nền nhà, tâm tình phiền nhiễu. Nhưng làm hắn không ngờ chính là, chỉ vài giờ sau, mong ước của hắn đã trở thành sự thực.
***************************
Đây là lần đầu tiên Phạm Hiểu Dương bước vào quán bar đồng tính, vừa bước vào đã giống như nam châm, chẳng mất bao lâu đã thu hút được bao ánh mắt người nhìn.
“Nhìn kìa, cậu cũng được yêu thích quá chớ~” Garry dùng khuỷu tay huých nhẹ vào lưng hắn, truê chọc nói: “Tôi đi sang kia một chút, cậu ở đây cẩn thận bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn.”
“Yên tâm đi, cậu đi rồi tôi cũng chẳng dám ở lâu đâu, nơi này thật kinh khủng.”
Garry lại tiếp tục làm việc này kiếm sống, vết thương ngày hôm qua chẳng đáng là gì với hắn. Phạm Hiểu Dương cũng thuyết phục Garry cho mình đi cùng, nếu đối phương lai lịch không tốt hắn còn kịp thời ngăn cản. Garry bảo hắn toàn suy nghĩ những thứ không đâu, hắn đã phòng ngừa chu đáo rồi mà.
“Hắn đang đi tới.” Gary dùng thì thầm nhỏ đến mức chỉ hắn và Phạm Hiểu Dương nghe thấy.
Phạm Hiểu Dương nhìn theo ánh mắt hắn chỉ, vì ánh đèn quán bar quá mờ nên không thể thấy rõ mặt người kia, chỉ biết mặt mũi trông cũng khá trung thực, chắc không phải loại chuyên làm mấy chuyện ác nhân gì.
“Rất đẹp trai đúng không?” Garry tự hào nói.
“Rất có thể là dạng mặt người dạ thú. Tôi biết cậu chưa bao giờ thích đàn ông, cẩn thận một chút.”
“Biết rồi… Nói chuyện với cậu thật mất hứng mà.” Garry trợn mắt, đặt tiền xuống quầy bar: “Tôi đi đó, lần này tôi mời, cố giữ bí mật với chị Tình hộ tôi.”
“Có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi đó.”
“Yên tâm, tôi tự biết chừng mực. Cậu đúng là càng ngày càng giống mẹ tôi.”
“…”
Nhìn theo bóng Garry và người đàn ông xa lạ kia chậm rãi bước ra ngoài, trong lúc sắp ra khỏi cửa, người kia còn quay lại liếc hắn, ánh mắt đó làm hắn lông tơ dựng đứng, vội dời tầm mắt đi. Đúng là người không cùng thế giới, hắn vĩnh viễn không hiểu được những người đồng tính luyến ái.
“Thưa ngài, rượu vang của ngài đây.” Đúng lúc này, người phục vụ mỉm cười đi tới, trên tay bưng ly rượu với chất lỏng màu vàng chói.
“Tôi có gọi sao?” Phạm Hiểu Dương bất ngờ hỏi.
“Là vị tiên sinh bên kia gọi, hắn mong rằng cả hai có thể cùng ngồi xuống uống rượu, kết giao bạn bè.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Phạm Hiểu Dương đến nhìn cũng chẳng muốn nhìn, nói vài câu liền nhanh chóng muốn rời đi. Những chuyện này hắn thấy nhiều rồi, trong ly rượu có khi còn có thuốc, nơi thế này không nên ở lại quá lâu.
Nhưng hắn chưa kịp đi mấy bước đã có người vọt tới chắn trước mặt, gấp gáp hỏi: “Sao lại đi nhanh vậy? Anh không thích uống rượu sao?”
“Không có gì, phiền anh tránh ra.” Phạm Hiểu Dương không muốn dây dưa cùng đối phương, nói chuyện cũng xem như là lễ phép, cẩn thận kẻo lại gây nhau chốn đông người.
“Chỉ là làm quen mà thôi, anh đâu cần tuyệt tình như thế. Cứ ngồi một mình thế này không thấy cô đơn sao?” Trên mặt đối phương hiện rõ “tình ý” đối với Phạm Hiểu Dương, có điều hắn tìm lộn đối tượng rồi.
Phạm Hiểu Dương không muốn nói chuyện nữa, trực tiếp đẩy đối phương ra, ai biết được đối phương còn mang theo cả tá vệ sĩ, những gã vệ sĩ nọ nhanh chóng bước ra xếp một hàng dài, trông như bức tường thành kiên cố.
Giờ thì phiền phức rồi, tất cả cũng tại tên Garry ch.ết tiệt kia làm hại!
Phạm Hiểu Dương lúc này đang ảo não vô cùng. Sớm biết vậy hắn ch.ết cũng không theo Garry đến đây. Giờ thì hay rồi, đúng là tự mình hại mình!
“Ý, anh Tiền, Sunny, hai người quen nhau sao?” Một giọng nói vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại.
Phan Hiểu Dương vừa thở phào nhẹ nhõm vừa quan sát tên to tiếng vừa nói, hiện đang bước tới kia. Tên kia người cũng giống như giọng, cao to mạnh mẽ, bất quá sao hắn cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi? Bằng không, sao người kia lại biết tên của hắn?
“Là Hùng Hùng à.” Tên đàn ông phiền phức cứ quấn lấy Phạm Hiểu Dương nhanh chóng bước lên chào hỏi, vừa nhìn Phạm Hiểu Dương vừa nói: “Anh ta là bạn cậu sao?”
“Không chỉ là bạn bình thường đâu.” Hùng Hùng bước tới cạnh Phạm Hiểu Dương, choàng tay ôm lấy bả vai hắn, “Anh ấy là bạn trai tôi, đang định mang tới giới thiệu với anh, không ngờ hai người đã gặp mặt trò chuyện trước rồi.”
Người Hùng Hùng gọi là ‘anh Tiền’, chẳng biết trên mặt là biểu tình kinh ngạc hay tiếc nuối, nhưng chung quy vẫn không vui cho lắm. Phạm Hiểu Dương lặng thinh nhìn người đàn ông đang mạnh mẽ ôm lấy mình, hiểu ra là hắn chỉ đang cố giúp mình giải quyết vấn đề trước mắt.
Thế là, hắn quay sang ôm cổ Hùng Hùng, nũng nịu nói: “Sao lại tới trễ vậy? Làm anh chờ lâu muốn ch.ết.”
Trước mặt những người khác nhau tạo ra những vẻ mặt khác nhau, Phạm Hiểu Dương giỏi nhất là việc đó.
Hùng Hùng cũng không ngờ hắn lại làm vậy, đại não ngay lập tức trống rỗng, đần mặt ra nhìn Phạm Hiểu Dương. Hiếm lắm hắn mới đến “Persona” một lần, lúc nãy đang đứng từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Phạm Hiểu Dương. Vốn lúc đầu hắn cho rằng bản thân hoa mắt nhìn nhầm, lại gần thêm một chút mới chắc chắn người đó là Sunny, trông giống như hắn đang gặp rắc rối, Hùng Hùng lập tức chạy đến cứu người.
“Tôi không đứng đây là kì đà cản mũi nữa, hai người cứ từ từ nói chuyện.” Người đàn ông kia thở dài, phất tay ra hiệu đám vệ sĩ tản đi, sau đó quay lưng rời khỏi.
Phạm Hiểu Dương lập tức buông cánh tay đang ôm cổ Hùng Hùng ra. Nhưng hình như hồn vía Hùng Hùng vẫn lạc chỗ thần tiên nào, mặt thì nghệch ra, miệng cười ngốc nghếch, trông rất buồn cười.
“Xin hỏi, chúng ta quen nhau sao?” Phạm Hiểu Dương nhìn hắn.
“A…” Hùng Hùng vội vã tự giới thiệu, “Hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở phòng tập thể dục, cậu còn nhớ không? Tôi tên Hùng Hùng, là chữ ‘hùng’ trong ‘anh hùng’.”
Hình như có chút ấn tượng.
Phạm Hiểu Dương gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn đã giúp tôi.”
“Không cần khách sáo, chỉ là việc nhỏ thôi…” Hùng Hùng ngượng ngùng bảo, “Nơi này lộn xộn lắm. Nếu sau này muốn đến quán bar chơi, cứ đến quán tên là ‘Mặt nạ’, tôi sẽ giảm giá cho cậu.”
Phạm Hiểu Dương mơ hồ nhớ đến hôm qua, hình như những lời này có chút quen tai, không khỏi bật cười: “Anh thích giảm giá lắm nhỉ? Cẩn thận lỗ vốn.”
Nhìn thấy hắn cười rộ lên, Hùng Hùng như bay lên trời, hạnh phúc đến quên cả phương hướng. Mất một lúc lâu mới nhớ ra vấn đề định hỏi:
“Phải rồi, cậu… là gay sao?”