Chương 28
Quách Diệp Nam thở dài ra hơi. Mặc Thâm không ngừng đi đi lại lại trước mặt anh ta, nhìn hai cánh cửa kia mà sắc mặt tái xanh. Không lâu sau, một nam y tá bưng khay đựng mẫu máu rời phòng cấp cứu, bước tất tả đến phòng xét nghiệm. Trong khi đó, những người đi ngang qua họ không giấu được cái nhìn tò mò. Một cậu bé chạy lon ton tới nhìn hai người hỏi: “Chú sao vậy chú?”
Quách Diệp Nam nổi cáu xua xua tay: “Đi đi, đi chỗ khác chơi.” Anh ta vừa ngẩng lên thì thấy một y tá khác mở cửa phòng cấp cứu gọi vào bên trong: “Bác sĩ Viên, điện thoại của phòng xét nghiệm.” Sau đó Viên Hòa Đông ra khỏi phòng cấp cứu, đi đến văn phòng bác sĩ nhận điện thoại.
Mặc Thâm lập tức chớp lấy thời cơ, rảo chân bước nhanh.
“Đợi đã.” Quách Diệp Nam giơ tay ra nhưng chỉ bắt được không khí. Mặc Thâm đã mau chóng xuyên qua đám đông, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.
Mặc Hàm đang ngồi trông chừng cạnh giường bệnh với một y tá khác, quay lưng lại thì thấy anh trai và Quách Diệp Nam cùng bước vào: “Anh? Anh Quách?” Quách Diệp Nam không biết làm gì khác hơn ngoài sờ sờ mũi.
Từ giây phút bắt gặp cô nằm giữa màu trắng tinh khiết, ánh mắt anh đã không thể chuyển dời. Anh bước vội đến, nắm thật chặt bàn tay cô đặt bên mép giường. Tay cô ẩm ướt, lòng bàn tay nóng hổi. Cô nằm trên một nửa giường, mắt nhắm nghiền, gò má đeo mặt nạ thở oxy ửng lên một màu đỏ không khỏe mạnh. Nghe hô hấp của cô vừa nhanh vừa nông, anh nhìn chằm chằm sáu thông số kỹ thuật trên máy theo dõi, nghiêm túc hỏi: “SPO2* khi nhập viện là bao nhiêu?”
(*) SPO2: Độ bão hòa oxy trong máu.
Mặc Hàm đáp: “Trên dưới 90%, sau khi thở oxy có thể đạt từ 99% đến 100%.”
“Tình trạng máu thế nào?”
“Đã lấy máu, chưa có kết quả.”
“Làm xét nghiệm gì rồi?”
“Phân tích máu, kiểm tr.a mười hai chỉ số sinh hóa, năm enzyme tim và các hạng mục thông thường khác. Toàn bộ mẫu máu đều đã được đưa đi.”
“Hô hấp thế nào? Đưa ống nghe cho tôi.”
Y tá bên cạnh vội vàng đem ống nghe lại đưa cho anh. Đúng lúc Mặc Thâm đang định đeo ống nghe vào, cánh cửa phía sau đột ngột mở ra. Viên Hòa Đông đã trở về.
Quách Diệp Nam thấy vậy liền đi tới đón cậu bạn, sẵn định nói vài câu: “A Viên, cậu hãy nghe tớ nói…” Viên Hòa Đông không đếm xỉa gì đến anh ta, bước đến trước mặt Mặc Thâm, lạnh lùng nói: “Cậu vào đây làm gì?”
Mặc Thâm thản nhiên lướt mắt qua gương mặt tức giận của anh: “Tôi tới thăm cô ấy.”
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi. Tình trạng hiện tại của cô ấy không tiện gặp người ngoài, mời cậu đi ra cho!”
Quách Diệp Nam vừa nghe xong thầm than: Hỏng bét rồi! Anh ta vội vã đứng xen vào giữa hai người, quay về phía Viên Hòa Đông giải thích: “A Viên, chủ ý ôi thối này là do tớ nghĩ ra. Mặc Thâm thật sự không biết Hứa Tri Mẫn bệnh nặng như vậy, nếu biết thì tuyệt sẽ không đến tìm cô ấy.”
“Không phải. Đây là chủ ý của tôi.” Mặc Thâm ngắt lời.
Quách Diệp Nam nóng nảy: “Cậu bớt gây sự một chút không được hả?”
“Không, có chuyện gì tốt nhất cứ nói rõ ràng hết đi, dù gì cũng là đồng nghiệp làm cùng một khoa.” Mặc Thâm điềm tĩnh quay ra nói với họ.
Câu nói này đã đẩy sự nhẫn nhịn của Viên Hòa Đông đến giới hạn cuối cùng. Anh đẩy Quách Diệp Nam ra rồi tiện đà tóm lấy cổ áo Mặc Thâm, nhưng nắm tay vừa giơ cao giữa không trung thì bỗng sực nhớ ra người này có đai đen taekwondo. Anh thận trọng nhìn lại, Mặc Thâm chỉ im lặng quay mặt đi mà không hề có động thái đánh trả. Viên Hòa Đông hít vào một hơi, nới lỏng tay rồi trầm giọng nói: “Cậu cho rằng như thế này là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện à? Mạng người không thể dùng bất cứ thứ gì để trao đổi. Cậu là bác sĩ, hẳn phải hiểu rõ chân lý này hơn ai hết!”
Trái tim Mặc Thâm rét buốt nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng chỉnh trang vạt áo: “Kết quả xét nghiệm sao rồi?”
Viên Hòa Đông liếc ngang.
Hai tay Quách Diệp Nam không tách hai con người thù địch nhau ra được, anh chàng nôn nóng tới độ toát mồ hôi hột.
Mặc Hàm từ đầu tới cuối chỉ âm thầm đứng bên cạnh. Cậu căn bản không biết chân tướng bên trong sự việc, thấy người anh trai mình yêu quý và sư huynh tranh chấp nhau vì một nguyên nhân khó đoán định, cậu vừa khó xử vừa lo âu. Tay cậu lơ đãng đụng vào cạnh giường, bất thình lình bị nắm lại. Cậu sững sờ cúi đầu xuống, nhìn thấy bệnh nhân đang giữ chặt lấy tay mình.
Hứa Tri Mẫn lạc lối trong cơn ác mộng, dường như cô đang trở về năm mười ba tuổi. Ngày đó cô mừng vui tan trường về nhà, buông cặp xuống gọi: “Ông ngoại, ông ngoại, tối nay mẹ bảo ông và con ăn cơm trước.” Không nghe thấy ông trả lời như mọi khi, cô đi vào phòng, bật đèn rồi tìm kiếm phía sau bàn. Ông ngoại ngồi dưới đất dựa lưng vào mép bàn, đầu gục xuống không nhúc nhích. Cô nhấp nháy mắt, đi qua kéo bàn tay đang che mặt của ông cụ: “Ông ơi, ông không khỏe ạ?” Thân người ông cụ lệch hẳn sang bên rồi ngã vật ra. Cô run bắn, té bệt xuống đất. Vuốt vuốt nơi trái tim đập dữ dội, cô nhoài người tới định kéo ông cụ, nhưng tay ông dần dần biến thành tay bà dì…
Bỗng nhiên cô mở to mắt, sợ hãi nắm chặt bàn tay Mặc Hàm: “Bà dì đâu? Bà dì ở đâu rồi?”
Nghe nhắc đến bà, gương mặt Mặc Hàm thoắt cái trắng bệch. Trước câu hỏi của Hứa Tri Mẫn, môi cậu run rẩy, không nói nổi lấy một từ.
Mặc Thâm ngoảnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, ngay tức thì đẩy cậu em ra phía sau mình. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc tán loạn, ướt mem của cô sang bên, lẳng lặng nhìn đôi mắt bi thương rồi bình tĩnh đáp: “Bà khỏe, khỏe lắm. Cho nên em cũng phải mau khỏe mới được.”
“Tôi sao?” Thấy rõ ràng chiếc áo blouse trắng anh khoác trên người, cô thình lình tỉnh trí, “Đây là đâu vậy?”
“Phòng cấp cứu phân viện hai bệnh viện tỉnh.”
Sao mình lại vào phòng cấp cứu thế này? Ký ức ngắn ngủi cuối cùng còn đọng lại trong trí nhớ của cô chỉ là cuộc trò chuyện với Viên Hòa Đông. Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt Viên Hòa Đông nhìn cô đầy vẻ phức tạp. Nói vậy nghĩa là rốt cuộc anh đã vì cô mà không đi gặp giáo sư, nghĩa là anh đã không bước sai một bước. Hứa Tri Mẫn rũ mắt xuống, định chống tay ngồi dậy.
“Đừng cử động.” Viên Hòa Đông ngăn cô lại, sai người bên cạnh, “Chuẩn bị máy điện tâm đồ, phải làm mười tám đường liên kết điện tâm đồ.”
Mặc Thâm cảnh giác hỏi: “Tỷ lệ năm enzyme tim là bao nhiêu?”
Hứa Tri Mẫn nhận ra được sự khác thường trong hai câu nói này. Không lẽ bệnh cảm của mình nghiêm trọng đến nỗi cơ tim cũng bị viêm nhiễm? Cô không khỏi khẩn trương hỏi: “Là viêm cơ tim ạ?”
“Không phải.” Viên Hòa Đông phủ nhận ngay lập tức.
Hứa Tri Mẫn trừng mắt nhìn anh, ra vẻ không tin.
“Tôi không lừa em. Nếu viêm cơ tim thì sẽ cảm thấy tức và đau ngực, thế em có đau không?”
Hứa Tri Mẫn chau mày, lời anh nói cũng không phải vô lý. Có chăng chỉ là vài lần cô thấy khó thở sau những cơn ho nặng nhọc. Cô hỏi tiếp: “Thật ra là cảm mạo phải không sư huynh?”
Viên Hòa Đông xoa tóc cô, ôn hòa nói: “Cùng lắm là viêm phổi thôi.”
Mặc Thâm nhìn chăm chú người y tá đang lần lượt thay mới nước dịch truyền cho cô. Khi thấy những loại thuốc tiêm anh ta bơm vào túi truyền dịch là vitamin C, dung dịch GIK* và thuốc hỗn hợp năng lượng, anh chợt phát hiện ra rằng: Viên Hòa Đông nói ‘viêm phổi’ chẳng qua chỉ đơn thuần là lời trấn an bác sĩ thường nói với bệnh nhân. Triệu chứng bệnh của cô chưa rõ ràng nên chẩn đoán hoàn toàn dựa trên kết quả xét nghiệm. Nếu suy luận theo chiều hướng này thì kết quả kiểm tr.a năm enzyme ít nhiều gì cũng đã có chút vấn đề. Nghĩ tới đây, sắc mặt Mặc Thâm trở nên nghiêm trọng, anh càng nắm chặt tay cô hơn. Hứa Tri Mẫn cảm thấy tay đau, khó hiểu quay đầu nhìn anh.
(*) Dung dịch GIK (Glucose, Insulin, Kali) được dùng để truyền cho bệnh nhân nhồi máu cơ tim cấp.
Máy điện tâm đồ chuẩn bị ổn thỏa xong, Viên Hòa Đông liền đưa tay cởi một loạt cúc áo sơ mi của cô. Hứa Tri Mẫn cuống quýt chặn tay anh: “Sư huynh đã nói chỉ là cảm mạo rồi còn gì? Không cần làm.”
Viên Hòa Đông rất có kinh nghiệm với tình huống này, anh nói: “Đây là kiểm tr.a thông thường.”
Hứa Tri Mẫn phản đối: “Sư huynh, anh nghĩ em không có kinh nghiệm lâm sàng nên dọa em đấy à? Thông thường chỉ có mười hai đường liên kết, làm gì mà đến mười tám đường.”
Viên Hòa Đông không ngờ cô lại bắt bẻ như thế, sững người mất một lúc. Mặc Thâm bỗng lên tiếng ngoài dự đoán: “Theo thông lệ, phòng cấp cứu ở đây quy định phải làm mười tám đường liên kết. Em đừng quên, nơi này không chỉ là trung tâm tim mạch hàng đầu của toàn tỉnh mà thậm chí còn của cả nước.”
Hứa Tri Mẫn ngây ra nhìn bộ mặt lãnh đạm của Mặc Thâm. Cô nhíu chặt chân mày quay lưng lại, hạ quyết tâm nói: “Không làm!” Thực ra cô biết họ yêu cầu cô làm kiểm tr.a là vì muốn tốt cho cô. Nhưng làm điện tâm đồ bắt buộc phải cởi một bên áo ra, mà trước mặt hai người đàn ông thì làm sao cô có thể phơi bày nửa thân thể như thế được.
“Hứa Tri Mẫn!” Viên Hòa Đông thấy vậy không nén được giận. Anh còn chưa thuyết giáo cho cô một bài đâu đấy, có ai bệnh nặng tới mức này mà không nói không rằng như cô không?
Ánh mắt anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm ẩn chứa nghi ngờ. Trong tình hình này, nụ cười bàng quan của anh chàng Quách Diệp Nam chính là ví dụ rõ nhất cho câu ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường’. Anh ta đi vòng qua cậu bạn Viên Hòa Đông đang nổi nóng, đến gần Hứa Tri Mẫn hạ giọng nói: “Viên sư huynh đời nào đồng ý cho cô không làm điện tâm đồ. Vậy đi, để tôi gọi một bác sĩ nữ có tiếng giúp cô nhé. Người này cô cũng quen đấy, tên là Lâm Giai.”
Lâm Giai? Hứa Tri Mẫn nhớ lại tên của sư tỷ đã bắt tay làm quen với cô tại phòng tự học, nghe nói cô ấy được giữ lại làm việc ở khoa nhi bệnh viện tỉnh.
Quách Diệp Nam cho rằng Hứa Tri Mẫn lặng yên không lên tiếng nghĩa là cô đã đồng ý, bèn nói với Mặc Hàm: “Lâm Giai đang làm việc bên khoa cấp cứu phải không? Đêm nay cô ấy có trực đêm không? Nếu có, chú gọi cô ấy sang đây một lát.”
“Em đi hỏi đây.” Mặc Hàm gật đầu rồi lẹ làng đẩy cửa rời đi.
Hai người còn lại lập tức vỡ lẽ chuyện gì đang xảy ra. Viên Hòa Đông cảm thấy dở khóc dở cười. Mặc Thâm thì đưa nắm tay che miệng cúi đầu cười, nhìn cô cố gắng giấu đi gương mặt xinh xắn ửng hồng, anh nghĩ sâu xa: Tình trạng của em đang chuyển biến tốt, xem ra đã dùng đúng thuốc rồi.
Một lát sau, Lâm Giai đi vào phòng cùng Mặc Hàm, đuổi mấy anh chàng ra ngoài rồi làm điện tâm đồ cho Hứa Tri Mẫn.
Viên Hòa Đông lo lắng dặn dò: “Mười tám đường liên kết.”
“Em biết rồi.” Lâm Giai vừa kéo màn che vừa nói đùa: “Không cho nhìn lén đâu nhé.”
Viên Hòa Đông cười méo xệch, đâu phải anh chưa từng thấy cảnh phụ nữ nằm trần truồng trên bàn mổ. Nhưng ngẫm lại thì cảm giác đó dù sao cũng khác với cảm giác khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương. Ý nghĩ này vô duyên vô cớ làm anh thấy sợ, thầm thở dài trong lòng: Chẳng trách giáo sư từng nói sẽ không cho phép mình khám bệnh cho người thân, thế thì chuyện tự tay cầm dao mổ vì người mình yêu lại càng không thể.
Thấy Quách Diệp Nam đi đến bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, Viên Hòa Đông do dự rồi nói: “Diệp Nam, cậu đi cùng tớ đến nói với chủ nhiệm một tiếng nhé? Năm nay khoa chúng ta có hai chỉ tiêu cho y tá phải không? Hỏi chủ nhiệm xem còn dư chỉ tiêu nào không.”
Đây đích xác là câu nói mà Mặc Thâm đang chờ nghe từ Viên Hòa Đông. Anh cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nhìn Quách Diệp Nam khó xử gãi đầu. Nghe tiếng cười chứa đầy ẩn ý của Mặc Thâm, Quách Diệp Nam liền nhanh trí nói: “Tớ có thể đi gặp chủ nhiệm với cậu. Nhưng mà nội khoa chúng ta và ngoại khoa tim đều có chung một tổ y tá. Bởi vậy, tốt nhất là bên ngoại khoa cũng có người góp một tiếng nói.”
Viên Hòa Đông hiển nhiên không có hứng thú bắt tay với Mặc Thâm để giải quyết vấn đề của Hứa Tri Mẫn. Anh trả lời Quách Diệp Nam không mặn không nhạt: “Được. Vậy xin làm phiền đồng nghiệp ngoại khoa.”
Khóe miệng Mặc Thâm nhếch lên nụ cười chế giễu. Anh ta chỉ cần cô ở bên cạnh, còn cơ hội đến gần trái tim cô có phó mặc cho người đàn ông khác cũng không sao?
Lúc này Hứa Tri Mẫn đã làm xong điện tâm đồ. Lâm Giai đưa bản điện tâm đồ cho mọi người. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, đoạn ST* đáng lo ngại nhất lại không xảy ra vấn đề gì, điện tâm đồ nhìn chung vẫn ở trạng thái bình thường. Về kết quả sinh hóa, kali trong máu hơi thấp, đáng chú ý nhất là tỷ lệ CK-MP tương đối cao. Thảo luận xong, Lâm Giai nói: “Vẫn phải nằm viện đúng không? Em biết tính cô ấy, cô ấy sẽ không đồng ý nằm viện đâu.”
(*) Đoạn ST: Tham khảo ở đây. CKMP: CK-MB là một trong ba hình thức riêng biệt (isoenzymes) của enzyme creatine kinase (CK). CK-MB được tìm thấy chủ yếu ở cơ tim. CK – MB tăng lên khi có tổn thương các tế bào cơ tim.
Ai cũng biết tính cách Hứa Tri Mẫn quá sức bướng bỉnh. Vả lại chẩn đoán viêm cơ tim chỉ mới dừng lại ở mức nghi ngờ, chưa phải là kết luận chính xác, đồng thời việc Viên Hòa Đông không chủ trương nói với cô về chẩn đoán “Không loại trừ khả năng viêm cơ tim do nhiễm siêu vi.” cũng được tất cả tán thành. Sau một vòng tranh luận với Hứa Tri Mẫn, cuối cùng mọi người cũng đã thống nhất ý kiến. Họ cho cô uống ít thuốc an thần để cô có một đêm ngủ yên giấc ở phòng quan sát. Khi Hứa Tri Mẫn thức dậy, bên giường chỉ còn lại Lâm Giai. Lâm Giai nháy mắt vẻ thần bí: “Bọn họ vừa đi xong, phải đi giao ban gấp kẻo trễ.” Thế là đến ca trực tối, Lâm Giai tiện thể đưa cô về đại học M.
Cô nàng Trần Minh túc trực trong phòng ký túc tuy đã nhận được điện thoại báo tin Hứa Tri Mẫn bình an nhưng vẫn lo lắng suốt đêm, sáng sớm tinh mơ đã rời giường đợi bạn.
Hứa Tri Mẫn có phần áy náy, tự bản thân cô biết lần ngã bệnh này hoàn toàn không đáng có. Nếu cô nghe lời Viên Hòa Đông khuyên, chủ động liên lạc với anh để làm kiểm tr.a toàn diện sớm hơn thì sẽ không có chuyện đêm hôm khuya khắc phải vào phòng cấp cứu. Trong lòng hối hận nên cô ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của họ, ở yên trong ký túc xá nghỉ dưỡng hơn nửa tháng. Số thuốc tiêm mang về từ bệnh viện đã có cô bạn cùng phòng giúp cô truyền dịch.
Hằng ngày vào đúng một giờ nhất định Viên Hòa Đông đều trò chuyện cùng cô. Anh hỏi han rất nhiều về bệnh tình của cô, lại còn tán gẫu vài chuyện giúp cô giải khuây. Trần Minh thấy vậy liền nhớ tới ngày tảng đá A Viên hớt hơ hớt hải ôm cô bạn Hứa Tri Mẫn ốm yếu, cô nàng xúc động nói với Hứa Tri Mẫn: “Cậu hạnh phúc quá đi thôi. Sư huynh tốt với cậu quá.”
Hứa Tri Mẫn liếc Trần Minh: “Không phải kiểu quan hệ như cậu tưởng tượng đâu đấy.”
“Không phải á? Thế thì là Mặc sư huynh?” Trần Minh cười quỷ quái.
Hứa Tri Mẫn hiểu vì sao cô bạn cùng phòng bỗng chốc quên sạch chuyện buồn phiền trước đó. Chuyện bắt đầu từ cách đây vài ngày. Bữa ấy người ở phòng bên cạnh đến thăm bệnh, sơ ý làm bể hai ống thuốc tiêm của cô. Cô chỉ gọi điện thoại cho Mặc Hàm. Xế chiều hôm ấy có người gõ cửa phòng ký túc. Tưởng Mặc Hàm đến, cô vội vã xỏ dép lê chạy ra mở cửa. Cửa mở, người đứng ngoài kia lại là Mặc Thâm.
Mặc Thâm cúi đầu nhìn hai chân cô, cười toe toét. Hứa Tri Mẫn bèn nhìn lại mình, đôi dép mang ngược chiếc trái chiếc phải, cô co quắp đầu ngón chân, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào cho xong.
“Hôm nay anh rảnh à? Sao lại đến đây?” Cô hỏi.
Bằng các thao tác thành thạo, anh sát trùng mu bàn tay cô rồi châm kim vào. Cô thoáng nhíu mày nghĩ: Nhất định là anh cố ý, châm mạnh như vậy làm mình đau muốn ch.ết.
Anh điều chỉnh tốc độ nước truyền rồi lấy ống nghe trong hòm thuốc ra: “Nằm xuống để anh nghe mạch cho em.”
Cô níu tấm trải giường: “Không cần.”
Nhìn điệu bộ khốn đốn của cô, anh lại càng muốn trêu chọc cô hơn. Thế nhưng ngoài mặt anh vẫn cố ý nói với giọng lạnh tanh: “Sao đây, em không tin tưởng y đức hay là y thuật của anh?”
Cô kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi, tôi không phải có ý đó.” Nói xong nhìn thấy ý cười đùa giỡn hiện lên rành rành trong ánh mắt anh, cô thẹn quá hóa giận, giơ tay đánh vào vai anh.
Anh ngồi im không nhích để cô đánh rồi nắm tay cô nhẹ nhàng nói: “Trong lòng thấy dễ chịu hơn chưa?”
Biết ý anh muốn nói đến chuyện của Viên Hòa Đông, cô cắn môi: “Đã nói rồi, tôi không phải vì anh, mà là vì anh ấy.”
Miệng thì sắc như dao, còn trái tim lại mềm như đậu hũ. Người anh yêu là như thế đấy. Anh xúc động hôn lên khớp ngón tay cô, nghiêm túc nói: “Nằm xuống đi. Anh phải nghe mạch cho em.”
Thế là cô nằm xuống, cảm nhận ống nghe lạnh lẽo luồn vào bên dưới lớp áo, dán lên hơi thở và nhịp tim mình. Cô nhìn trân trân vào đôi đồng tử hết sức chuyên chú của anh. Cô thích như vậy, thích lẳng lặng ngắm nhìn anh trong dáng vẻ chuyên chú này. Và tựa như ngày họ ở vùng đất tuyết, cô như lạc mất hồn vía, bàn tay không nghe theo điều khiển bất giác đưa lên muốn chạm vào gương mặt anh.
Qua một hồi lâu cẩn thận nghe nhịp tim và chẩn đoán, anh xác định trái tim cô không có vấn đề gì, ngoại trừ hô hấp còn hơi nặng. Thở phào một hơi, anh tháo ống nghe xuống, tóm lấy cổ tay không an phận của cô: “Chưa thấy bệnh nhân nào không phối hợp như em.”
Cô nhướn mày dí dỏm: “Em chưa bao giờ đồng ý làm bệnh nhân của anh.”
“Phải không?” Anh nói hai từ này bằng chất giọng trầm thấp khác thường. Ngay sau đó, anh cúi xuống hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn mềm mại như sợi lông chim bay qua làm trái tim cô vừa ấm áp vừa ngưa ngứa.
Cô nàng kỳ đàn cản mũi Trần Minh tự dưng lại lỡ xông vào phòng đúng giờ phút này: “Ôi?! Mặc sư huynh? Hứa Tri Mẫn…”
Hứa Tri Mẫn tỏ vẻ trấn tĩnh, đứng dậy cầm lược chải mái tóc rối. Mặc Thâm thì lạnh nhạt cất ống nghe vào hòm thuốc rồi quay sang cười hỏi Trần Minh: “Tôi có nghe cô ấy kể về em, em là Trần Minh à?”
“Vâng ạ.” Trần Minh đáp.
Lúc sau, Hứa Tri Mẫn vào nhà vệ sinh, không hề hay biết hai người họ to nhỏ chuyện gì với nhau. Mãi cho đến khi tiễn Mặc Thâm về, Hứa Tri Mẫn mới biết Trần Minh đã nghe được một thông tin tuyển dụng rất quan trọng từ Mặc Thâm. Rất nhanh sau đó, Trần Minh đến phòng khám bệnh phân viện bốn mới thành lập của bệnh viện tỉnh nộp đơn xin việc. Thông tin tuyển dụng này chỉ có một số ít nhân viên nội bộ biết, rất ít người nộp đơn, lại thêm điều kiện làm việc không khắc khe như bệnh viện lớn nên Trần Minh vừa dự tuyển đã thành công. Từ đó về sau, gặp ai cô nàng cũng khen là Mặc sư huynh tốt thế này, tốt thế nọ.
Hứa Tri Mẫn nghĩ thấy tức cười: Anh ấy định mua chuộc tất cả những người bên cạnh mình chắc?
Kết thúc một đợt trị liệu, Viên Hòa Đông đến tận phòng ký túc tái khám cho cô. Suy cho cùng thì bác sĩ chủ trị của cô vẫn là A Viên.
Không biết bị ai xúi giục, Trần Minh kéo ghế ngồi một bên thoải mái nhìn Viên Hòa Đông kiểm tr.a cho bạn cùng phòng. Thực tế chứng minh, A Viên giống hệt như hình mẫu bác sĩ lâm sàng già nua, cổ hủ, nghiêm khắc. Lối khám bệnh từng bước một theo kiểu vọng, văn, vấn, thiết* của anh khiến Trần Minh hết sức chán ngán. Cô nàng ngáp ngắn ngáp dài liên tục, bụng bảo dạ: Một soái ca tuyệt vời như vậy tại sao lại cứng nhắc thế cơ chứ?
(*) Bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Viên Hòa Đông bực bội vì tiếng ngáp Trần Minh quấy rầy anh suy nghĩ trong lúc xem bệnh: “Ở đây tạm thời không cần giúp gì. Cô ra ngoài một chút đi.”
Trần Minh buồn tẻ quệt quệt mồ hôi: Sư huynh quả thật là đến từ thời cổ đại mà.
Hứa Tri Mẫn cười không khép miệng lại được, nắm cánh tay Viên Hòa Đông cười đến mức suýt xốc hông.
Bất kể thế nào đi nữa, Viên Hòa Đông cũng luôn làm việc theo nguyên tắc riêng của mình. Đối với bệnh nhân, trên cương vị là bác sĩ, anh không cho phép mình có hành vi bất chính. Bây giờ cô là bệnh nhân của anh, bệnh của cô anh phải có trách nhiệm chữa đến nơi đến chốn. Tự nhủ với lòng như thế, nhưng khi ngón tay đặt trên mạch của Hứa Tri Mẫn, trái tim anh lại tựa hồ rối loạn theo nhịp đập ngắt quãng lúc có lúc không của cô. Anh hít thở sâu để lấy bình tĩnh rồi từ từ lý giải về mạch của cô.
“Có chuyện gì sao ạ, sư huynh?” Thấy Viên Hòa Đông chẩn mạch quá lâu, Hứa Tri Mẫn không khỏi thắc mắc.
Viên Hòa Đông thu tay lại, sau đó cầm bút viết lời dặn của bác sĩ Đông y: “Sức khỏe hồi phục rất tốt. Cơ bản không có vấn đề gì. Tôi viết cho em toa thuốc để điều trị khí huyết. À, thuốc này phải sao nhé.”
Bao lâu nay Hứa Tri Mẫn luôn mang trong lòng sự kính trọng và niềm yêu thích tìm tòi, học hỏi đối với Đông y. Cô đặt tay lên mạch mình, cảm giác như có một sợi dây nhỏ giật giật đều đặn dưới lòng ngón tay, cô hỏi: “Sư huynh, mạch của em là mạch tế?”
“Đúng rồi, mạch tế, hơi huyền* một chút. Tức là cả ngày em nghĩ ngợi chuyện gì đó quá nhiều.” Kê toa xong, muốn nói chút chuyện hài hước để xoa dịu bầu không khí, anh bèn bắt chước cách nói của ông già: “Này con gái, không được nghĩ gì ngoài chuyện ra phố mua quần áo, ăn Mc Donald, KFC… A, đúng rồi, mấy thứ này không được ăn nhiều, không tốt cho cơ thể.”
(*) Mạch tế: Mạch khó sờ thấy vì quá yếu, ấn nhẹ là mất mạch. Mạch huyền: Mạch chạy căng và mau như sợi dây đàn.
Đây tuyệt đối, tuyệt đối là kiểu đùa trên đời có một không hai chính hiệu A Viên! Phụt. Trần Minh té oạch xuống ghế.
Từ đó trở đi, Trần Minh gặp người nào cũng nói: Viên sư huynh cái gì cũng tốt, có điều là đừng nghe anh ấy kể chuyện cười, nếu không sẽ bị đau thắt lưng. Nhìn tớ đây này, thắt lưng còn đau thấy sợ luôn. Dứt lời, cô nàng đỡ thắt lưng nhảy khập khiễng đi lấy thuốc Đông y cho mình và Hứa Tri Mẫn.
Ngày thứ hai đi làm sau khi khỏi bệnh, lúc tan tầm, cô hướng dẫn Lưu đến tìm cô.
Hai cô trò vừa đi vừa nói chuyện. Cô Lưu nghe nói cô bị bệnh, dặn cô về sau nhớ quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn. Sau đó, cô Lưu nhắc đến thông báo tuyển dụng của bệnh viện trực thuộc.
“Bệnh viện trực thuộc số Một mời em ạ?” Hứa Tri Mẫn không dám khẳng định. Cô biết tin bệnh viện trực thuộc ra thông báo tuyển dụng khi đã tốt nghiệp được hai tháng.
“Y tá trưởng khoa chúng ta và y tá trưởng các khoa em từng thực tập đều đề cử em với bộ phận quản lý y tá. Nhưng em phải biết rằng, năm nay chỉ tiêu cho nhân viên làm việc chính thức ở bệnh viện trực thuộc rất hạn hẹp. Cần phải…”
Cần phải có quan hệ. Hứa Tri Mẫn nhận thức rất rõ ngụ ý trong câu nói chưa hoàn chỉnh của cô Lưu. Song vấn đề ở đây không chỉ gói gọn trong chuyện được hay không được bước chân qua cánh cửa của bệnh viện trực thuộc. Nhân viên chính thức và nhân viên hợp đồng được hưởng phúc lợi và đãi ngộ khác nhau. Ngoài ra còn có một quy định ngầm bất thành văn đó là, nhân viên hợp đồng rất khó có tư cách tranh cử chức vị y tá trưởng. Cô nghĩ xa hơn, cho dù có thể vào bệnh viện trực thuộc bằng thân phận nhân viên chính thức, nhưng ở một đơn vị hành chính sự nghiệp vào loại lớn như thế này nếu sau lưng không có người hậu thuẫn vững chắc thì cơ hội thăng tiến trong tương lai sẽ chẳng được ai ngó ngàng đến.
Cô Lưu vỗ vỗ tay cô: “Tri Mẫn à, theo cô thấy môi trường của bệnh viện trực thuộc số Một rất tốt, bất luận là lãnh đạo hay đồng nghiệp, nói chung đều tốt hơn nhiều so với bệnh viện tỉnh.”
Hứa Tri Mẫn sửng sốt: “Cô Lưu, chuyện này…”
“Em chưa biết sao? Cô mới nghe được tin từ học viện y tá bên ấy, nghe đâu bệnh viện tỉnh muốn em sang đó, nhưng người ta chưa vội đến tìm em đâu. Trước đây cô có người bạn học ở lại bên ấy làm việc, cuối cùng vì đấu tranh quyền lợi nội bộ mà bị bỏ lại phía sau làm ‘vật hy sinh’, giờ thì trôi dạt trở về cố hương rồi…”