Chương 10: Lăng Vi nhất kiến chung tình (Trung)
“Lăng Vi, vị này chính là lão Lý, lần trước các ngươi đã gặp.”
Khi ta đang đứng loay hoay trong một bữa tiệc, một lần nữa vô tình gặp lại Tu Uyển cùng lão Lý, ta biết đây là nam nhân nàng tuyển chọn. Trong lòng nhất thời có một loại tư vị không nói nên lời. Tựa như thoáng một cái nội tâm liền buông lỏng rất nhiều, lại không tránh khỏi dâng lên một nổi phiền muộn. Ta không nhịn được tỉ mỉ quan sát người nam nhân này, vai dài rộng, ngũ quan ôn hòa, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nhất định là một người thiện lương. Chỉ là... Để xứng với Tu Uyển, hiển nhiên là trèo cao. Ta theo bản năng nhìn về phía đĩa thức ăn trên quầy bar bên cạnh Tu Uyển. Một người luôn cường đại cũng có lúc mệt mỏi, cần phải có một vòng tay ấm áp tựa vào. Điểm ấy ta có thể lý giải. Thế nhưng nếu như nàng nguyện ý, khả năng có rất nhiều nam nhân phong lưu tuấn tú để nàng lựa chọn, vì sao nàng lại chọn một người như vậy đây? Ta quay đầu, lại thấy lão Lý đang không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt rất chuyên chú cùng ôn nhu, loại ánh mắt quen thuộc như vậy... Lòng ta lập tức căng thẳng.
“Lăng Vi, ngươi thích ăn tim gà sao? Diệu Diệu cũng thích ăn.”
“Ha ha, Lăng Vi bộ dáng ngươi đội mũ rất giống Diệu Diệu nhà ta.”
“Ngươi nha, một tên tiểu bạch si tình, cũng chỉ có thể cùng ta đến chỗ Diệu Diệu nhiều lần.”
Tu Uyển, Tu Uyển, ta dĩ nhiên không có phát hiện, ta dĩ nhiên vẫn sơ sót, là ai chân chính làm ngươi động tâm.
“Lăng Vi,” Tu Uyển đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, hỏi ta, “Ngươi không đi lấy ít đồ ăn sao?”
“Không được.” Ta uống một hớp rượu đỏ, che đậy nội tâm hoảng loạn, “Ta vừa rồi đã ăn một đĩa.”
“Ăn một đĩa liền no sao?” Lão Lý mở to hai mắt.
“Ha ha,” Tu Uyển cười với hắn, “Ngươi còn không biết bây giờ thịnh hành chính là vóc người gầy trơ xương sao?”
“Sách sách,” lão Lý cảm khái lắc đầu liên tục, “Không dễ dàng, rất không dễ dàng.”
“Nào có, ngày hôm nay ta hơi mệt, ăn uống không tốt lắm.”
“Vậy ngươi sớm một chút về nghỉ ngơi đi,, đừng quá liều mạng.”
“Ừ, ta đi trước, các ngươi từ từ ăn.”
Ta rời khỏi hiện trường, mang theo tâm tư không ai biết. Ta không biết lấy thông minh của Tu Uyển, có đúng hay không đã sớm phát hiện chân tướng. Nhưng ta không muốn nghĩ đến nàng. Ta ở nơi thành thị lạnh như băng, làm một quyết định không biết trước đáp án, chờ đợi nhiều năm như vậy, ta không dám nghĩ tới, nếu như chờ đến cuối cùng là tuyệt vọng, ta không biết phải kiên cường như thế nào đây?
Công ty bắt đầu điều chỉnh lại nhân sự, ta bề ngoài phụ họa theo: Hi vọng lần này tổng bộ điều xuống một vị tổng giám hiểu rõ tình hình tài chính đang suy thoái của Trung Quốc...
Ba tháng sau, Diệu Diệu đúng hạn trở về.
“Không công bằng! Lăng Vi, ngươi ở đây còn có sa lon!” Nàng chỉ vào sa lon trong phòng làm việc ta kêu to, tiếp đó không khách khí chút nào nhảy lên, cọ tới cọ lui thoải mái không gì sánh được, lười biếng duỗi thắt lưng.
“Ta van xin ngươi, không nên ở trước mặt ta biểu diễn siêu nhân POSE,” ta không nhịn được mà đem văn kiện phóng tới bàn làm việc.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái, tiếp tục lười biếng duỗi eo: “Ai cần ngươi lo ~”
“Ngươi nhìn rất dụ người, cẩn thận ta khi dễ ngươi!” Ta nói vô cùng nghiêm túc.
Nàng cười đến thiếu chút nữa từ trên ghế sa lon té xuống đất.
Ta nói được làm được, chạy tới hôn nàng. Nàng không có né tránh, lông mi dài khẽ lay động, gương mặt tràn đầy nhu tình. Từ hôn cạn chuyển đến hôn sâu, ta ôm chặt nàng, không bao giờ... Buông tay nữa. Tay nàng mềm nhẹ khoác lên vai ta, bất thình lình sờ sờ cổ ta, quay đầu cười khanh khách: “Lăng Vi, ngươi chỉ cần bất động liền giống siêu nhân POSE.”
“Vậy chúng ta đổi lại đi.” Nói xong, ta đem nàng áp đảo trên ghế sa lon.
“Muốn ch.ết, ngươi không tính toán đi làm việc sao?” Nàng hai gò má ửng đỏ, cười mang theo một chút bướng bỉnh.
Ta xấu hổ: “Cũng đúng.” Buông nàng ra, bước nhanh đến bàn làm việc.
Nàng đứng dậy một bên chỉnh sửa tóc, một bên tấm tắc than: “Ai, bạc tình nữ nhân kia. Còn có ai trở mặt nhanh hơn ngươi sao?”
“Buổi tối chúng ta tiếp tục.” Ta gục đầu trên văn kiện, không ngẩng đầu.
Ta khép lại văn kiện, lưng tựa lên ghế làm việc rộng lớn, nhìn trần nhà trắng tinh, vui sướng không thôi.
Thời điểm lén lúc chung đụng, động tác của nàng, bộ dáng của nàng, vẫn còn linh động như thời niên thiếu, còn lộ ra một chút tính trẻ con. So với năm năm trước, càng thêm minh diễm động lòng người. Hầu như nhìn không ra dấu vết thời gian lưu lại trên người nàng.
Nhưng mà, sự thật tuyệt đối sẽ không là như vậy.
Một buổi chiều kia, ta đến phòng thiết kế tìm nàng, bắt gặp nàng đang an bài công việc.
“Find a solution. If you don" t,” nàng đem văn kiện đưa cho trợ lý, giọng nói ôn hoà, thậm chí trên mặt còn mang nét cười, “I will.”
Trợ lý nguyên bản còn đang cợt nhã, lập tức nghiêm túc, cung cung kính kính đón lấy.
Ta đứng ở cửa, trong lúc nhất thời có muôn vàn cảm khái, đây là tư thái nàng làm việc, sát khí không giận mà uy a. Nàng cuối cùng đã trưởng thành.
Ta chiếu cố nàng giống như Tu Uyển năm đó, cẩn thận đối tốt với nàng.
“A ~~ Ta thật thích con cua này, ngươi thật tốt với ta! Sao sao,” nàng ôm ngang con cua hung hăng hôn hai cái, hưng trí bừng bừng, nói “Lăng Vi thật tốt, ta thích nhất ngươi.”
“Ừ ~” ta đem dấm chua đặt trước mặt nàng, “Cũng không thấy ngươi hôn ta.”
“Sao sao. Cảm giác thế nào?”
“Mùi cua.”
“Lăng Vi, ngươi thật khỏe nha ~~”
“Đây là do ngươi xả khăn tắm của ta.”
“Rõ ràng là ngươi rất muốn cởi, ta chỉ là thuận lý thành chương.”
“Vậy ngươi còn không biết, ta rất muốn cường bạo ngươi.”
“Tại sao ta có hai tờ chi phiếu? Ta khẳng định bị người đánh cắp.”
“Bị chính ngươi đi. Ai bảo ngươi không dùng nhân dân tệ.”
“Ô ô ~~ Lăng Vi, ta đây làm sao bây giờ?”
Ta giúp ngươi suy nghĩ một chút... Bán thân trả nợ đi."
“Ngươi có muốn không?”
“Có miễn phí, vì sao ta còn muốn trả tiền.”
“Ta đây đi bán cho người khác.”
“Ngươi dám!”
Mỗi lần cùng nàng thân mật, đều bắt đầu từ đùa giỡn, khiến ta tìm không được thời gian thổ lộ cõi lòng.. Nàng chưa bao giờ cự tuyệt ta, rồi lại thủy chung không rõ thái độ. Vì vậy thời điểm thân mật, chúng ta chỉ là thân mật, cái gì cũng không nói.
Christmas Show sự kiện quan trọng được tổ chức hằng năm. Sau hai tuần liên tục chiến đấu, thấy nàng lười biếng nằm trên giường, mắt liếc máy tính xách tay trên giường, chăn bao lấy người nàng đặc biệt xinh đẹp.
Ta đi tới, đem bánh kem đặt trên đầu giường, sau đó nằm xuống từ phía sau ôm lấy nàng: “Đang nhìn cái gì đó?”
“Không có gì.” Ngón tay nàng điểm nhẹ, dĩ nhiên là đang làm việc.
“Còn đang xem tranh ảnh a. Ban ngày xem nhiều như vậy, ngươi cũng không ngán.”
“Tốt rồi.”
“Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc... Của ta.” Ta hôn cổ nàng.
“Không muốn không muốn, ngày hôm nay ta đến.” Nàng cấp tốc đóng máy vi tính xách tay, xoay người lại, “Gần đây bận rộn như vậy, ta sợ ngươi nhịn không được, ta giúp ngươi thư giản một chút.”
“Xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh.” Ta hôn nàng, cùng nàng tứ chi dây dưa.
Giữa lúc nồng nàn mật ý, điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.
“Ai nha? Trễ như thế, quá không đúng lúc.” Nàng thở hồng hộc ngẩng đầu, “Giúp ta nhìn một chút.”
“Sao ngươi không nhìn?” Ta nắm chặt tay nàng.
“Ta có tay cầm sao?”
“Chính là Tu Uyển, tiếp không?”
“Tiếp.”
Ta giúp nàng cầm điện thoại, ghé vào ngực nàng nghe, tựa như thường ngày cùng Tu Uyển trò chuyện.
“Ừ, mau ngủ.”
“Được, được.”
“Ừ, trở về ta hỏi nàng một chút có đi không.”
Nói vài câu đang muốn tắt điện thoại, chợt điện thoại di động của ta vang lên. Trên mặt nàng hiện lên vui vẻ cùng bối rối, giọng nói vẫn còn trầm ổn: “Ừ, tỷ ngủ ngon.”
Đợi nàng cúp điện thoại, ta tự nói với bản thân, chỉ là công việc, nói vài câu thôi mà. Xoay người nhìn nàng, nàng đã xoay người qua bên kia, đưa lưng về phía ta.
“Diệu Diệu.” Ta nhẹ giọng gọi nàng, ngực không khỏi khổ sở, ngươi cứ như vậy quan tâm nàng sao.
“Lăng Vi.” Nàng lên tiếng, xoay người về phía ta.
Chúng ta tiếp tục triền miên, như chưa từng bị quấy rầy. Trong mắt nàng không tiếng động chảy xuống hai dòng trong suốt, ta hôn thái dương nàng, không dấu vết hút lấy.
Diệu Diệu, cho dù trong lòng ngươi, người trọng yếu nhất vĩnh viễn là nàng, cũng không quan hệ. Ta yêu ngươi, ta hài lòng với cuộc sống hiện tại.