Chương 6
Ta một mình ngồi ở đầu giường, si ngốc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Trạch Vũ, bộ dáng của hắn thật không phải là dễ nhìn bình thường đâu nhé.
Nhớ tới lời nói khi nãy của An Thần, trong lòng ta lại hỗn loạn, thầm nghĩ muốn ném tất cả mọi thứ ra ngoài.
***
“An Ninh, ngươi kéo ta làm cái gì?” Ta không khỏi nghi hoặc nhìn An Ninh đang kéo ta đi mà không chịu giải thích, thấy nàng đột nhiên dừng lại, ta cũng vội vàng dừng lại, để tránh mất đà ngã vào nàng.
“Phu nhân, nô tỳ thấy chuyện này gia chắc chắn không cho ngài biết, nhưng là An Ninh cảm thấy, phu nhân có quyền lợi được biết.” Nàng nghiêm túc nhìn ta chằm chằm, nhưng ta lại cảm thấy càng kì quái, “Chuyện gì?”
Nàng buông tay ta ra, nói “Phu nhân vừa rồi có nhìn thấy mặt của ca ca nô tỳ không?”
Ta cẩn thận nhớ lại, lại mờ mịt tiếp tục nhìn nàng, chỉ nghe thấy nàng khẽ thở dài, lại nói “Ca của nô tỳ mặt đỏ như vậy, thế nhưng ngài một chút cũng không nhận ra sao, cũng không thấy kì quái một chút nào sao?”
Ta hiểu rõ cười cười “An Thần bị người ta khi dễ? Vậy ngươi cũng có thể tìm Dạ Trạch Vũ giúp hắn báo thù mà!”
An Ninh không nhịn được xem thường, “Phu nhân à, ca của nô tỳ bị gia tát hai cái tát mới thành như vậy, không phải là bị người ta khi dễ.”
“Ôi chao? Tại sao có thể như vậy?”
An Ninh bất đắc dĩ nói “Bởi vì khi phu nhân chuồn êm ra ngoài, ca nô tỳ được thị vệ ở cửa báo tin, nhưng nghĩ phu nhân chỉ tò mò một chút, chỉ ra ngoài một chút thôi, nghĩ rằng đợi một lát là phu nhân sẽ quay về, nên không cần bẩm báo gia.”
Ta gật gật đầu, “Sau đó ta đã bị bắt đi, và sau đó nữa thì Dạ Trạch Vũ trách tội An Thần?”
An Ninh cười khổ vuốt cằm “Phu nhân đến tối vẫn không trở về phủ, ca ca vội vàng hướng gia bẩm báo, lúc ấy phu nhân không nhìn thấy, mặt gia đều tức giận đến tím tái rồi, không nói hai lời liền quăng cho ca của nô tỳ hai cái tát.”
Ta kinh ngạc cố gắng hít không khí, “Hắn vẫn động không động liền cho ca ngươi hai cái tát như vậy?” Rất khủng bố, về sau vẫn nên cách hắn càng xa càng tốt a.
“Không, nô tỳ cho tới bây giờ mới nhìn thấy gia tức giận như vậy, nô tỳ nghĩ, vì phu nhân gặp chuyện này nên gia mới có thể nổi giận như thế .”
“Ta?” Ta khoát tay, “Làm sao có thể, ngươi không nhìn thấy bộ dáng bình thường của hắn đối với ta sao? Không bao giờ nói được một câu, nói cũng chỉ nói được bốn chữ “Đây là quy củ “, hắn tức giận là vì đã để mất một người thôi.” Ta học bộ dáng của Dạ Trạch Vũ nói.
An Ninh khẽ cười, “Đó là phu nhân không biết thôi, những người của Thanh bang vừa mới đưa ra yêu cầu, muốn gia mang nhị đương gia của Thanh bang đi đổi lấy tính mạng của phu nhân, ngay cả thánh chỉ gia cũng chưa lĩnh, mà suốt đêm điên cuồng nhanh chóng đem người đi đổi.”
Ta mở to hai mắt nhìn An Ninh “Hoàng Thượng kia không trách tội hắn sao, thực là không đem hoàng đế để vào mắt rồi.”
“Phu nhân, nhỏ thôi.”
“Oh oh… Ta hiểu được ta hiểu được.” Ta nhỏ giọng trả lời, thuận tiện nhìn quanh bốn phía, yên lặng không tiếng động. Hô, ta quên mất, ở cổ đại không thể nói chuyện về hoàng đế, sẽ mất đầu như chơi. Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng của tên nhị đương gia kia, lại không nhịn được run run.
An Ninh tiếp tục nói “Hoàng Thượng coi trọng gia không phải là chuyện ngày một ngày hai, cho nên chuyện này cũng không phải chuyện lớn, tuy nhiên khi nói chuyện, phu nhân có nhìn thấy gia tươi cười không?”
Ta thiếu chút nữa nhấc tay trả lời “Có có, ta nhìn thấy, ngươi cũng thấy rồi đấy? Wow, không thể tưởng được nam nhân kia cười rộ lên cũng đẹp như vậy, thật sự là đủ yêu nghiệt …”
“Phu nhân…” An Ninh bất đắc dĩ cắt lời ta, ta cúi đầu, thật có lỗi nói “Xin lỗi nhé, ngươi tiếp tục, ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Nô tỳ từ nhỏ đã theo gia làm việc, cho nên mới biết, mỗi lần gia lộ ra vẻ mặt tươi cười như vậy, đều là biểu hiện gia đang tức giận cực độ, cười càng là… đúng… Xinh đẹp, sẽ biểu hiện gia đang tức giận tuyệt đối. Cho nên, chỉ đơn thuần nhìn gia tươi cười ngày hôm đó thôi, phu nhân cũng nên biết gia có bao nhiêu tức giận đi.”
Ta thiếu chút nữa cũng không biết nói cái gì cho phải, nam nhân này có phải là quá biến thái hay không, tức giận còn cười được, lại còn càng tức giận thì cười càng yêu diễm. Ta thật là hết chỗ nói rồi…
Nhưng trong lòng đã có chút mừng thầm, đó là hắn để ý ta, không phải sao?
An Ninh dường như nhìn thấy ta đang cười trộm, nàng lại cười đến vui mừng.”Phu nhân, tâm tư của gia với ngài, nô tỳ nghĩ không cần nói, phu nhân cũng nên hiểu biết đi, gia thậm chí không để ý thân thể của chính mình, không chút do dự vì phu nhân chắn đi độc châm, có thể thấy được, gia xem phu nhân so với bản thân mình càng quan trọng rồi.”
Ta nghe xong bên tai lại nóng lên, hắn đối với ta…
Bỗng nhiên, “Không đúng nha, ngươi nói như vậy, hắn là… Thích ta, đúng không.” Ta quay đầu hỏi An Ninh.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tại sao mỗi lần thấy ta hắn lại mang cái bộ mặt như quan tài giáo huấn ta?”
“Ách, chuyện này phu nhân hỏi gia ấy. Nô tỳ cũng không phải rất rõ ràng, nhưng tính tình của gia không phải luôn như vậy sao?”
“Cũng đúng, chờ hắn tỉnh ta thế nào cũng phải hỏi hắn cho rõ một chút mới được.”
***
Ta không khỏi thở dài, không thể không thừa nhận, nhìn thấy hắn vì ta mà bị thương, sống ch.ết không rõ, trong lòng ta thực sự có chút… Được rồi, là thật đau lòng. Nghe thấy An Ninh nói những lời này, ta thật sự cảm thấy thực ngoài ý muốn. Hắn sẽ thích ta sao? Nhưng là ta tự đánh giá chính mình, cũng không phải là nữ nhân có tam tòng tứ đức như hắn thích, làm sao hắn có thể thích ta được?
Một trận ho khan, ta phục hồi lại tinh thần, thấy hắn sắp tỉnh, ta đứng dậy lấy một chén nước, nâng hắn dậy, giúp hắn uống hết.
Dạ Trạch Vũ chậm rãi mở mắt, không biết vì sao, lúc này ta lại xúc động muốn khóc. Sự thật chứng minh, sức chịu đựng của ta không phải rất mạnh, hoặc là nói, thực… yếu đuối.
Ta nhào vào lòng hắn, oa một tiếng bật khóc, ta không hiểu vì sao mình lại muốn khóc, dù sao chính là muốn khóc, khóc ra được thấy trong lòng thật thoải mái.
Ta cảm giác được thân mình hắn cứng đờ, hắn chậm rãi vỗ lưng của ta, thực ôn nhu, thực ôn nhu. Ta không nhịn được khóc càng nhiều.
Không biết khóc bao lâu, ta chậm chạp ngừng lại. Không nghĩ tới khóc một hồi, trong lòng thoải mái rất nhiều, chỉ là… Có chút mệt.
Ta ngẩng đầu, lau khóe mắt, tiện đà thẳng tắp nhìn ánh mắt của hắn, muốn từ đáy mắt hắn nhìn ra cái gì đó. Suy nghĩ trong chốc lát, ta quyết định nói thẳng “An Ninh nói ngươi thích ta, là thật sao?”
Con ngươi của Dạ Trạch Vũ dường như sáng lên vài phần, ta nhìn không hiểu, lại hỏi một lần.
***
Cách đó không xa, An Ninh đột nhiên rùng mình, “Tại sao lại lạnh như vậy” nàng lắc lắc đầu, đắp lại chăn, tiếp tục ngủ.
***
Nhưng Dạ Trạch Vũ vẫn chỉ là lẳng lặng nhìn ta, không có chút phản ứng nào. Nam nhân này, nói yêu ta thật sự có khó như vậy sao?
Ta đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình một cốc nước mà uống, khóc xong ta thấy thật khát nước. Ta nói “Ngươi không muốn nói cho ta biết phải không, vậy sáng mai ta sẽ bỏ chạy ra đầu chợ, hô to” ta là lão bà của Dạ Trạch Vũ. Ta thấy tính tình ngươi thế này, bên ngoài khẳng định có không ít kẻ thù. Ta không tin không có người xấu nào bắt ta đi, hừ.”
Hắn quay mặt qua chỗ khác, đơn giản không thèm liếc ta một cái.
Ta bùng nổ rồi đó, nam nhân này, được lắm!
Ta hướng về phía cửa mà đi, vừa tới cửa, ta quay đầu, khẽ cười nói “Ngươi không nói, vậy cũng được, dù sao ta thấy bộ dạng của mình cũng không khó coi, bên ngoài khẳng định là có nam nhân muốn nói với ta hắn thích ta. Ta hiện tại liền đi ra ngoài tìm nam nhân! Hừ, cho đầu ngươi đội nón xanh vô địch (nghĩa là anh Dạ bị lão bà đá, lão bà đi ngoại tình^^)!”
“Đứng lại!”
Ta cũng không có dừng bước, ta đang đánh đố, đánh đố xem hắn có vứt bỏ thể diện, nói ra cái câu ta muốn nghe hay không.
Tuy nhiên, phía sau chỉ truyền đến từng đợt tiếng ho khan kịch liệt, một lúc sau mới ngừng lại được. Ta bước chậm lại, hắn không có việc gì chứ.
Cuối cùng lo lắng trong lòng còn hơn hết thảy mọi thứ, ta quay người lại, đi đến bên giường.
Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Trạch Vũ thật làm người ta sợ hãi, “Ngươi dám đi ra ngoài tìm nam nhân!”
Tám chữ, không tệ, có tiến bộ. Ta buồn cười nhìn khuôn mặt như muốn giết người của hắn, trước kia thấy vậy, nhất định là sợ hãi ch.ết khiếp, nay ta đã biết tâm tư của hắn, thấy bộ mặt như quan tài này cũng thật dễ nhìn. Nếu như hắn không thích ta, sẽ chua giống như bây giờ sao(ăn dấm chua, ghen đó)?
Ta quay đầu lại rót nước, hầu hạ hắn uống xong, phát hiện ánh mắt của hắn không có dời khỏi ta, trong lòng ta thật ngọt ngào, đây có lẽ chính là cảm giác hạnh phúc đi…
“Lên giường.”
“Cái gì? … Ngươi muốn làm gì?” Ta lui về phía sau từng bước, hắn sẽ không giống bá vương trong cung chứ.
Dường như hắn nhìn thấu tâm tư của ta, lại thích thú nhìn ta một lát rồi nói “Ngươi xem ta bây giờ có sức lực làm cái gì sao?”
Ta nghĩ nghĩ, cũng đúng, xem hắn bộ dạng bệnh tật thế này, gió thổi qua cũng ngã, muốn làm bá vương sao? Nằm mơ.
Tâm thả lỏng, ta cũng thấy mệt nhọc, nếu hiện tại sẵn có một cái đại ấm lô như vậy, tại sao ta lại không lợi dụng thật tốt. Ta cởi giày nhảy lên giường, chui vào ổ chăn. Theo dõi hắn “Ngươi không được động tay động chân đó.”
Nói xong liền quay người lại, ta muốn ngủ.
Nhưng chỉ chốc lát sau, ta lại lạnh đến mức không khỏi run rẩy. Ta trời sinh sợ lạnh, cổ đại lại không có lò sưởi linh tinh gì đó, mấy đêm này ta ngủ thật khổ sở.
Ta cắn chặt răng, quên đi, đại nữ nhân co được dãn được. Hạ quyết tâm, ta xoay người sang chỗ khác, cũng không liếc hắn một cái, cúi đầu, cuộn mình lại, tạm thời làm trẻ con tiến vào lòng hắn như vậy, mà hắn cũng tự hiểu đặt tay ra sau lưng ta.
Thật ấm… Ta thỏa mãn le lưỡi, nhắm mắt lại, làm gì? Ngủ thôi.