Chương 11: “Ông chủ Tần, em có thể cùng anh nói chuyện yêu đương không?”
Đại khái là do di truyền của mẹ để lại, tài năng của cậu với nghề làm vườn rất có thiên phú, dưới sự hướng dẫn của ông chủ Tần, càng ngày càng quen.
Phó Tiểu Thanh khẽ hát khúc dân ca, như gió xuân ấm áp, tựa hồ hương thảo từng giây từng phút trong hoa viên này, đều trong lòng cậu nhộn nhạo tươi đẹp cùng khoan khái. Không chỉ bởi vì yêu quý hoa cỏ, mà còn là…
Nơi này có nam nhân cường thế lại ôn nhu kia.
Quen biết ngày càng lâu, cậu vẫn như lần đầu tiên gặp gỡ, không tự chủ được bị ông chủ Tần hấp dẫn. Cho dù có lúc nam nhân không ở, cậu cũng sẽ lén lút nhớ tới, hai chân thẳng tắp thon dài kia, mông thịt đẫy đà…
Phó Tiểu Thanh một bên vung kéo lên, một bên nhịn không được thất thần.
Bỗng nhiên, đôi tay đột nhiên xuất hiện, từ phía sau cuốn lấy cậu.
“A —-!” Phó Tiểu Thanh sợ đến tay run một cái, kéo “xoẹt” mọt tiếng, mũi nhọn cắt đi cành lan trước mặt, hình thành miệng nhỏ hình tam giác, lộ ra bên trong màu trắng. Phó Tiểu Thanh trong ngực ấm áp xoay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nam nhân.
“Ông chủ Tần…”
“Ừm.” Nam nhân thấp giọng tiếp lời, nâng tay phải lên, xoa mặt Phó Tiểu Thanh, lau đi khuôn mặt sạch sẽ không cẩn thận dính phải bùn đất. Ngón tay trắng noãn nhiễm qua vết bẩn màu nâu, nhìn qua cực kỳ chói mắt.
Thân thể hai người dán vào nhau, Phó Tiểu Thanh có thể dễ dàng cảm nhận được hô hấp ấm áp của nam nhân phun trên mặt mình. Ánh mặt trời chiếu vào trong hoa viên, mây màu xanh nhạt, đất trong sáng, như có một luồng nước ấm mập mờ rót vào.
Phó Tiểu Thanh trong nháy mắt hai gò má ửng hồng, đầu óc nóng lên, bật thốt lên: “Ông chủ Tần, em có thể cùng anh nói chuyện yêu đương không?”
Nói xong lời này, chính cậu cũng ngây ngẩn cả người. Rõ ràng không có ý định liền hỏi lên như vậy —! Ít nhất cần phải do dự một chút mới đúng. Phó Tiểu Thanh cắn răng, từ trong ngực ông chủ Tần tránh ra, ngừng thở nhìn thẳng hắn, mắt mong chờ đáp án của hắn.
Nụ cười của nam nhân biến mất, thần sắc phức tạp, trầm mặc vài giây. Ở trong bầu không khí lúng túng ấy, một trận gió nhỏ thổi qua, vài mùi hương của cây cỏ trộn lẫn cùng nhau thổi nhẹ về đây, nhất thời một mảnh hương thơm hợp lòng người.
“Không thể.” Ông chủ Tần rốt cuộc nghiêm túc đáp, “Nếu như tôi hiện tại ở cùng với cậu, cậu lấy cái gì bảo đảm tương lai của chúng ta?”
Phó Tiểu Thanh há miệng, không biết trả lời thế nào, mình chỉ vừa mới thành niên, vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba, không có bất cứ năng lực nào để hứa hẹn cho người yêu cái gì.
“Có thể, nhưng —-“ Cậu có chút cuống lên, vội vàng nói: “Vậy em sẽ học cho giỏi, anh nguyện ý… Chờ em không?”
Ông chủ Tần không nói gì, mà nhích gần về trước một chút, cùng Phó Tiểu Thanh bốn mắt nhìn nhau. Phó Tiểu Thanh nhắm hai mắt lại, lông mi rung động mấy lần, hơi thở đàn ông ngày càng gần, lúc cậu cho rằng đối phương muốn cùng mình hôn nhau —-
Ông chủ Tần hơi nhón chân lên, ở trên trán Phó Tiểu Thanh ấn xuống một nụ hôn hứa hẹn.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi, Phó Tiểu Thanh liền trở về cuộc sống vườn trường. Năm học tốt nghiệp vô cùng căng thẳng, từng ngày khó khăn chân không thể chạm đất, khiến cậu hoàn toàn không thể bận tâm đến cái khác.
Mãi đến tận ngày giỗ của mẹ, Phó Tiểu Thanh mới vất vả giành thời gian nửa ngày, từ trường học trực tiếp chạy tới nghĩa trang, cả một bó hoa cũng không kịp mang tới. Mẹ sẽ không để ý đi… Cậu an ủi mình như vậy, trong lòng vẫn vô cùng áy náy.
Ai biết, khi cậu tìm được khối bia mộ trắng kia, mới phát hiện, nơi này lại có người đến — hơn nữa, còn dâng lên một nhánh hoa lan màu tím.
Dưới nền đất nâu yên tĩnh, cám hoa còn mang theo hơi sương sạch sẽ. Cành cây thon dài, màu sắc lục bích, ở nơi gần đóa hoa, còn có một vết thương thật nhỏ hình tam giác. Phó Tiểu Thanh mắt sắc, lập tức nhìn ra được —-
Đây là nhánh cây bản thân đã từng dùng kéo làm tổn hại.