Chương 33
“Lão đại, có phải chị đang yêu không? Mặt rạng rỡ ghê vậy đó.” Tiểu Chu đứng bên cạnh tôi từ lúc nào mà tôi lại không biết. Hôm nay đi làm, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ về đêm pháo hoa hôm kia.
Tôi vội vàng khoác lên mình bộ dáng lạnh lùng, trách cứ Tiểu Chu: “Sao vào mà không gõ cửa? Trong mắt cô còn lão đại này không.”
Tiểu Chu lập tức bày ra vẻ mặt oán trách: “Lão đại, em gõ cửa rất lâu mà không thấy ai trả lời…”
“Được rồi, chuyện gì?” Tôi nói thẳng vào vấn đề chính.
“Tiểu Lý muốn từ chức. Cô ấy nói chị đối xử với cô ấy rất tốt nên ngại nói với chị, nhờ em vào nói giúp…”
Tiểu Lý là nhân viên kế toán mới ra trường, có rất ít kinh nghiệm, gặp ai cũng đỏ mặt. Tại sao mới hết thời gian thử việc ba tháng lại không làm nữa. Tôi phải nói chuyện với cô ấy mới được, mặc dù bây giờ có rất nhiều sinh viên tìm việc làm, không sợ thiếu người nhưng Tiểu Lý làm việc rất tốt. Tôi rất thích cô ấy. Nhưng làm kế toán ở công ty này tiền lương không cao, áp lực lại lớn, nếu tuyển người mới, một là sợ không làm được việc, hai là sợ chỉ làm được ba ngày đã chạy mất.
“Gọi Tiểu Lý lên đây, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” Tôi cắt ngang lời nói của Tiểu Chu.
Tiểu Chu đi ra ngoài, một lát sau, Tiểu Lý lại đi vào.
Tiểu Lý cúi đầu, bộ dạng rất thận trọng.
“Tiểu Lý, ngồi đi.” Tôi kêu cô ấy ngồi xuống ghế sô fa.
Tôi dụ trái dụ phải cũng không moi ra được nguyên nhân tại sao cô ấy lại muốn nghỉ việc. Cô ấy thật sự không hé một câu, hoặc có nói cũng là câu: “Chị Lạc, em thật sự muốn nghỉ việc.”
Vậy cũng không còn cách nào khác, người ta đã muốn bay tới chỗ cao hơn thì để người ta đi thôi. Dù sao cũng làm việc với nhau ba tháng nên tôi nghĩ cũng nên tán gẫu với Tiểu Lý một chút. Mọi người đã ra ngoài làm việc, trong phòng chỉ còn một mình Tiểu Lý. Tôi đi vào thấy cô ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, đến khi tôi tới gần cô ấy mới giật mình.
Trời đất chứng giám, tôi tuyệt đối không cố ý nhìn lén màn hình máy vi tính, tôi nghĩ là cô ấy đang làm việc.
Tôi chỉ thấy một câu: “Trưởng phòng Lãnh có bạn gái rồi, lòng tôi tan nát. Chỉ có thể rời đi…”
Tôi sợ Tiểu Lý ngượng ngùng nên rón rén đi xa một chút rồi mới gọi cô ấy. Khuôn mặt Tiểu Lý vẫn còn đỏ bừng.
Thật không ngờ sức hấp dẫn của Lãnh Thanh Hoa còn nhiều như vậy, làm hại cô gái mới lớn mắc bệnh tương tư.
Bệnh tương tư ơi là bệnh tương tư, hình như tôi cũng bị bệnh này. Đêm pháo hoa hôm ấy, tôi không thể nào xóa nhòa đi được.
Lâm Quốc Đống gởi tin nhắn cho tôi, trước kia anh toàn gọi điện thoại. Tôi vội vàng mở điện thoại di động ra xem: “Em có thích túi xách đó không? Vật dụng có ít quá không? Em sẽ làm gì để cảm ơn anh đây?”
Tôi đang suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của anh như thế nào thì anh đã gọi điện tới.
“Băng Nhi, tối nay chúng ta đi ăn cơm với nhau. Anh tới đón em.”
Lúc Lâm Quốc Đống quẹo xe qua bờ hồ tôi mới biết thì ra là tới nhà anh ăn cơm.
Kỳ Kỳ thấy tôi tới, vui mừng chạy tới ôm lấy hai chân tôi. Tôi ôm Kỳ Kỳ lên, hôn vào gương mặt nhỏ nhắn của con bé: “Kỳ Kỳ có ngoan không?”
“Kỳ Kỳ rất ngoan.” Con bé nói xong cũng hôn lên má tôi một cái.
Lâm Quốc Đống đứng ở bên cạnh, trong đôi mắt đều là ý cười và sự ấm áp.
Ăn cơm xong, chúng tôi dắt Kỳ Kỳ đi dạo bên bờ hồ, thỉnh thoảng có người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Kỳ Kỳ đứng ở giữa, vui vẻ như một tiểu thiên sứ. Lâm Quốc Đống để Kỳ Kỳ ngồi trên xích đu rồi đẩy con bé lên cao. Con bé chỉ vui có một chút liền la hét đòi xuống.
Lâm Quốc Đống từ từ thả chậm tốc độ, anh đang muốn ôm Kỳ Kỳ xuống thì con bé thẳng tay gạt ra: “Con muốn dì Lạc, con muốn dì ấy cùng chơi xích đu với con.”
Lâm Quốc Đống liếc mắt nhìn tôi rồi ôm Kỳ Kỳ xuống, chợt xoay người ôm tôi ngồi lên xích đu, tiếp đó anh để Kỳ Kỳ ngồi trong lòng tôi, dùng sức đẩy xích đu lên.
Một tay tôi nắm chặt lấy xích đu, một tay ôm chặt Kỳ Kỳ. Đôi tay của con bé ôm chặt ấy cổ tôi, tôi sợ Kỳ Kỳ té xuống nên kêu to: “Lâm Quốc Đống, thả bọn em xuống, em không giữ được nữa.”
Anh cười to nhưng vẫn ôm chúng tôi xuống.
Chúng tôi đi hai vòng quanh bờ hồ thì đã đến giờ ngủ của Kỳ Kỳ. Chúng tôi trở lại Lâm gia, dì Lý dỗ Kỳ Kỳ đi ngủ.
“Không, con muốn dì Lạc ngủ với con.” Kỳ Kỳ kéo tay tôi không chịu buông. Tôi theo dì Lý đến phòng của Kỳ Kỳ, dì Lý đóng cửa đi ra ngoài, Kỳ Kỳ cầm khung hình trên bàn hướng về phía tôi nói: “Mẹ, hôm nay dì Lạc tới đây chơi, con rất vui. Hôm nay ở vườn trẻ con cũng được hoa hồng, bây giờ con phải đi ngủ rồi.” Con bé nói xong lại đem khung hình trả lại chỗ cũ rồi nhìn tôi nói: “Dì Lạc, đây là mẹ con. Trước khi con ngủ đều nói chuyện với mẹ.”
Tôi nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Kỳ Kỳ, con bé ngẩng đầu lên nói: “Dì Lạc, kể chuyện cổ tích cho con nghe đi.”
“Được.” Tôi trả lời, ngay lập tức tìm tòi truyện cổ tích trong đầu. Suy nghĩ một chút, tôi hỏi Kỳ Kỳ: “Con có nghe truyện “Ốc biển lớn” chưa?”
Kỳ Kỳ lắc đầu.
Tôi cho Kỳ Kỳ nằm xuống, đắp kín chăn rồi bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua tàn bạo rất thích ăn ốc biển. Nếu như một ngày không được ăn thì ông ta sẽ nổi giận giết ch.ết một người. Có một ngày, tất cả mọi người đều không bắt được con nào, đang cực kỳ lo sợ thì một ông tiên tóc bạc phơ xuất hiện, biến một con cóc biến thành con ốc biển cực kỳ lớn đưa cho mọi người dâng lên vua. Ông vua thấy con ốc lên như vậy thì vô cùng mừng rỡ, kêu đầu bếp chuẩn bị dao nĩa, ăn ba ngày ba đêm…” Tôi kể tới đây thì phát hiện Kỳ Kỳ đã ngủ, tôi đắp chăn lại cho con bé, tắt đèn đầu giường rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa tôi đã thấy Lâm Quốc Đống đứng ở ngoài.
“Đi theo anh.” Lâm Quốc Đống kéo tôi đi.
Tôi đi theo anh vào một căn phòng, trong đó tối om, anh mở đèn, căn phòng sáng trưng lên. Lúc này tôi mới biết thì ra đây là phòng ngủ của anh, bức tranh thêu đã được anh treo ở đầu giường, Như Mộng Như Yên, đến cả tôi cũng không dám tin mình chính là cô gái trong ấy.
Lâm Quốc Đống để tôi ngồi trên ghế sofa, anh khom lưng lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngăn kéo ra, anh đưa nó cho tôi, trên mặt là nụ cười rất dịu dàng: “Cho em này.”
Tôi nhận lấy cái hộp, mở ra xem thì ra cái khăn tay màu trắng lần trước tôi trả cho anh. Tôi mở ra xem, trên đó có thêu một hình gì đó rất nhỏ, chính là hình anh treo trên đầu giường.
Tôi ngước mắt nhìn anh, anh lại khoác tay lên vai tôi nói: “Em không phải thật sự nghĩ anh nhỏ nhen như vậy, chỉ vì một cái khăn tay mà bắt em trả lại.”
“Anh nói đúng rồi đó, lúc đầu em nghĩ anh rất biến thái.”
Lâm Quốc Đống chợt cúi người cắn lấy đôi môi của tôi, tôi có thể cảm nhận được cái vật cứng rắng và nóng hổi của anh. Tôi dùng sức đẩy anh ra nhưng sức của tôi làm sao có thể bằng anh. Anh dùng thân thể của mình đè ép tôi, đầu lưỡi ướt át của anh ɭϊếʍƈ qua vành tai tôi, đi vào trong, đảo một vòng, anh hôn khắp mặt tôi, ɭϊếʍƈ láp khắp nơi rồi dừng lại trên đôi môi. Cái lưỡi của anh thâm nhập vào trong, sự việc cứ như thế mà tiếp diễn. Tay trái của anh ôm ngang eo tôi, tay phải thì vuốt từng tấc da thịt trên người tôi như trẻ con đói khát… Đến cuối cùng, tôi thấy mình mệt muốn ch.ết, ngay cả sức để rên rỉ cũng không có…
Hôm sau, anh gọi điện xin lỗi tôi. Anh nói anh không kịp dùng bao cao su nên hại tôi phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Anh nói thuốc đó có hại, sau này sẽ không để tôi uống nữa. Lời nói của anh làm tôi cảm động, cảm giác được yêu mến, quả thật rất hạnh phúc.
Chủ nhật, Lâm Quốc Đống hẹn tôi đi đánh golf. Kỹ thuật của tôi rất tệ còn học chung với Bí Đỏ nữa chứ. Nhưng anh muốn tôi đi cùng, nói là gặp mặt bạn bè anh. Thì ra anh muốn dẫn tôi đi gặp bạn bè của anh, tôi cảm thấy thật xúc động.
Sáng sớm, anh đã tới đón tôi: “Hôm nay sao vậy? Bộ dạng giống như một cô vợ bị chồng bỏ vậy đó.” Anh đưa ngón trỏ ra, nâng cằm tôi lên.
“Có sao? Em chỉ lo kỹ thuật của em tệ quá làm anh mất mặt.” Tôi thành thật nói.
“Không sao. Anh có thể dạy em. Lên xe đi, chúng ta đi câu lac bộ Tân Thế Kỷ.” Lâm Quốc Đống mở cửa xe cho tôi lên.
Câu lac bộ Tân Thế Kỷ, là một trong những nơi nổi danh nhất thành phố, không phải hội viên thì không được vào. Mà để trở thành hội viên thì phải có thân phận không giàu cũng phải có quyền thế. Hội viên phải nộp hội phí trước, sau đó sẽ được phát một tấm thẻ, cái đó đại diện cho thân phận của người đó trong câu lạc bộ. Chắc anh thường đến những nơi như thế này.
Đến Tân Thế Kỷ, Lâm Quốc Đống giới thiệu tôi là bạn gái của anh với bạn bè. Anh mất hết nửa buổi sáng kiên nhẫn dạy tôi cầm cây gậy đánh golf như thế nào mới chắc.
Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, bạn gái của bạn anh nói với tôi: “Lạc tiểu thư, cô thật tốt số vì tìm được người đàn ông tốt như Quốc Đống, vừa đẹp trai vừa giỏi giang. Bao nhiêu năm qua không bao giờ thấy anh ấy mang phụ nữ đến đây chơi, cũng không nghe anh ấy có bạn gái, thật là một người đàn ông tốt.” Tôi biết những lời này chỉ là nịnh nọt nhưng vẫn thích nghe.
Dần dần, tôi cũng biết tính tình của Lâm Quốc Đống, anh thích ăn gì, không thích ăn gì tôi cũng biết hết. Anh nói từ sau vụ kia anh không bao giờ dám tin người khác, cho nên tài chính của Thiên Thành đều do anh quản lý, anh hy vọng tôi có thể giúp anh một tay. Nhưng tôi cảm thấy, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Tôi và anh cứ như thuận nước đẩy thuyền mà đến với nhau. Tôi vốn nghĩ chuyện cứ như thế mà tiến tới, ai ngờ, chuyến viếng thăm của lão Trần lại làm tôi buông xuôi tất cả.
“Lạc tiểu thư, đây vốn là chuyện của lớp trẻ tôi không nên nhúng tay vào, nhưng mà…” Nói tới đây, ánh mắt của lão Trần dừng trên ly trà trong tay “Nhưng tôi là người làm ba, xin cô tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi không muốn thấy Bảo Nhi đau khổ cũng không muốn để bà nội con bé lo lắng. Bảo Nhi đã đau khổ hơn một năm, mà tôi trong thời gian này cũng già đi rất nhiều, tóc cũng bạc trắng cả. Từ nhỏ Bảo Nhi đã không có mẹ, con bé muốn gì tôi đều làm cho nó. Mặc dù tôi biết như vậy là không nên nhưng tôi không còn cách nào khác…”
Cuối cùng tôi cũng hiểu mục đích của lão Trần, thì ra là ông ta muốn tôi rút lui.
“Nếu tôi không đồng ý?” Tôi trừng mắt hỏi ngược lại lão Trần.
“Bảo Nhi đã mang thai con của Lâm Quốc Đống.” Tiếng nói của ông vang lên.
Câu trả lời của ông như sét đánh ngang tai tôi. Tôi nghĩ là mình nghe lầm, làm sao có thể như vậy được? Tôi nhìn lão Trần, hỏi: “Ông mới nói gì?”
“Bảo Nhi đã mang thai con của Lâm Quốc Đống.” Sắc mặt ông ta không thay đổi, lặp lại câu vừa rồi.
Lần này, tôi nghe rất rõ ràng. Tôi cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, không thể nhúc nhích được nữa. Chỉ có thể ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Lão Trần chậm rãi lấy ra một tấm chi phiếu, để trước mặt tôi: “Lạc tiểu thư, cô biết tôi sẽ có cách khiến Lâm Quốc Đống đồng ý. Có lẽ cô coi thường số tiền này nhưng trừ nó ra, tôi không thể cho cô bất kỳ điều gì, cô nên cất nó đi.”
Lòng tôi đóng băng, đèn trên trần nhà thật chói mắt, nó làm tôi cảm thấy thật choáng váng. Tôi cố gắng đứng lên, lảo đảo đi ra cửa. Lão Trần đứng dậy muốn đỡ tôi nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ đứng đó. Tôi vọt vào màn mưa, cố gắng kìm nén để mình không bật khóc. Cơn mưa mùa thu tạt vào mặt, tôi cũng không thể phân biệt được đó là mưa hay nước mắt.
Tôi đến nhà Bí Đỏ, cô ấy và Cà đang xem ảnh cưới, phòng tân hôn cũng đã chuẩn bị xong. Vì Cà không thể bỏ mặc ba cậu ấy và Nhan Nhan nên sau khi cưới, Bí Đỏ và Cà sẽ về sống chung với ba cậu ấy. Cũng may Nhan Nhan và Bí Đỏ nói chuyện rất hợp, giống như là tri kỷ từ kiếp trước. Tháng sau Bí Đỏ kết hôn cho nên cô ấy rất quý trọng thời gian độc thân này. Cô ấy còn hận tại sao một ngày không thể có 48 tiếng. Bí Đỏ thấy tôi ướt sũng vội vàng kêu Thu Nguyệt cầm khăn lông tới cho tôi lau tóc rồi đi lấy đồ ngủ của mình cho tôi thay.
Chờ tôi thay đồ xong đi ra ngoài thì Bí Đỏ đã ngồi trên so fa nhìn tôi như nhìn quái vật, cô ấy nói: “Lạc Băng, hình như cậu đang buồn. Có chuyện gì vậy? Mau nói đi, chị đây sẽ động não giúp.”
“Ừ, đúng vậy, tớ rất buồn.” Tôi kể chuyện của lão Trần cho Bí Đỏ nghe
“Mẹ nó! Tiền là vạn năng sao? Sao cậu không lấy tiền đập vào mặt ông ta. Đương nhiên dùng tiền lẻ là được rồi.” Bí Đỏ hận không thể mang tòan bộ tiền lẻ trong nhà cô ấy cho tôi đập vào mặt lão Trần.
“Trần Bảo Nhi đã mang thai con của Lâm Quốc Đống.” Cuối cùng, tôi cũng nói lời này ra, cảm giác cứ như mình đã dùng toàn bộ hơi sức cả một đời.
Bí Đỏ nhìn tôi một lúc, muốn nói rồi lại thôi, sau đó lại nhìn tôi, cẩn thận nói: “Sao số cậu khổ quá vậy?”
Sau đó, tròng mắt của Bí Đỏ đảo nhanh hai vòng, lớn tiếng nói: “Có phải là lão Trần kia muốn giành rể vàng nên dọa cậu không?”