Chương 1: Sơ ngộ (hơi H)
Trans & edit: Gấu
Mở ra hai chân thon dài trắng nõn ở giữa chính là huyệt động sưng đỏ, bên trong còn chảy ra chất lỏng màu trắng đục sền sệt.
Ngón tay có khớp xương thô to thăm dò vào trong thịt huyệt, khuấy đảo không ngừng, tạo ra âm thanh va chạm lại thêm mồ hôi nhỏ giọt vô cùng tình sắc.
“A… Không muốn… Không nên đụng nơi đó…”
Thanh âm mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở càng khiến cho dục vọng của nam nhân căng phồng, hắn yêu thích loại thanh âm này, mềm mại, ngọt ngào, xen cùng gào khóc rên rỉ không khống chế được.
“Đại thúc ɖâʍ đãng, phía dưới của anh đều đã bị tôi thao nát!” Ngón tay đột nhiên đỉnh vào nơi sâu nhất, quay về tuyến tiền liệt yếu ớt lại là một trận ra vào mãnh liệt.
“A a a… không muốn… tôi không muốn…”, Anh mất khống chế mà rít gào lên, mông thịt căng tròn lắc lư chuyển động, ɖâʍ dịch chảy xuống bắp đùi càng trở nên câu dẫn.
“Mẹ nó, tất cả tinh dịch bên trong mông lớn chính là tinh hoa của anh đây!” Ngón tay thô cứng không ngừng đâm tới, thịt huyệt mềm mại bị làm cho không ngừng co rút, tựa như vô số miệng nhỏ bao lấy vật lạ đang chen vào.
Ngón tay bị mạnh mẽ kẹp chặt cuốn vào nơi sâu bên trong, đột nhiên đỉnh đến một điểm, miệng trực tràng bị đâm vào lập tức mở ra.
“A a a… Không nên đi vào…. không muốn…”
Hô hấp của nam nhân trở nên hơi ồ ồ dồn dập, âm thanh khàn khàn mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ vang lên, “Thật tao, đâm vào hậu huyệt cũng có thể thao tới thành tử cung, bộ phận nữ tính như vậy mà nam nhân cũng có sao, khắp nơi cũng chỉ có một vưu vật như vậy thôi!”
Bị đối phương nhục nhã anh lắc đầu không ngừng, khóe mắt chảy nước thấm ướt gò má.
Nam nhân tàn nhẫn đâm thêm mấy lần, nghe thấy tiếng khóc của anh càng ngày càng lớn, cũng sợ làm hỏng anh rồi, liền đột nhiên rút ra, nhất thời, mất đi di vật thịt huyệt lập tức phun ra dịch ruột non màu trắng nồng tinh.
“Ô ô ô…” Tuyệt vọng kêu thảm thiết, thân thể run rẩy thêm mấy lần liền ngã vào ngực nam nhân.
Nam nhân rất cường tráng, lồng ngực cũng ấm nóng, anh dựa phía trên bi thương gào khóc, mãi tới tận khi bị nam nhân tách ra hai chân, lại một lần nữa bị mạnh mẽ xuyên qua.
Lâm Bảo trong thôn có tiếng là một người hiền lành, ôn nhu tốt bụng, ngày thường đi lại nhìn thấy một con sâu cũng không dám giẫm. Anh một thân một mình, vợ mất sớm, cũng chỉ có một cô con gái lên trên thị trấn học, ngày thường cũng cùng con gái liên hệ rất ít, chủ yếu cũng do khác giới nên không thân thiết.
Anh đang đi trên đường liền gặp phải trưởng thôn. Trưởng thôn là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, đang cười híp mắt nhìn qua có vẻ như tâm tình không tồi.
“Tiểu Lâm a, nhà ta có hỉ sự nha! Tiểu tử nhà ta đã trở về!”
Con trai trưởng thôn cũng coi như là nhân vật nổi tiếng, mười sáu tuổi xưng bá một phương, một mình có thể đánh mười mấy đứa cùng tuổi tới kêu cha gọi mẹ.
Trưởng thôn thấy hắn học không vào, mỗi ngày cũng chỉ biết chạy đi đánh nhau, lên cấp hai liền báo danh cho hắn vào một trường quân đội, muốn cho hắn ở trong bộ đội chịu ít giáo dục tiên tiến học một vài quy củ tốt đẹp. Nào có thể nghĩ tới con trai ông lại có thể an an ổn ổn ở bên trong tốt nghiệp, còn cầm học bổng toàn năng trở về.
Bảy năm sau, tiểu tử xấu tính suốt ngày càn quấy kia rốt cuộc trở về.
“Tôi… tôi không thể đi tham gia tiệc mừng. ” Lâm Bảo lắc đầu, nhìn thấy con trai nhà người ta trở về liền nhớ con gái của mình, nhìn cũng không thoải mái.
“Đừng như vậy chứ, cậu cùng từng cho nó ăn bánh kẹo cưới đó thôi, có khi gặp lại còn có thể nhớ ra!”
“Khi đó cậu ấy mới lớn bao nhiêu chứ, một nhóc con sao có thể nhớ được.”
“Tiểu Lâm, đi thôi đi thôi, một mình cậu về nhà cũng quạnh quẽ, vừa vặn sang nhà tôi náo nhiệt một chút.”
Lâm Bảo không thể không cùng trưởng thôn đi hướng về cửa thôn, lúc này cửa thôn rộn ràng náo nhiệt, mấy người ở thôn bên cạnh cũng chạy tới góp vui, mấy tên tiểu tử càng không thể thiếu trên mặt hiện rõ hoan nghênh quan quân Tiếu Chiến vinh quy quê nhà. Xác thực đạt tới quân hàm nào Lâm Bảo cũng không biết.
Một lát sau, một chiếc xe quân đội tiến tới, trên xe có cụ Lý ngồi trên ghế bọc vải trắng còn có một cậu trai mặc quân phục, phỏng chừng là con trai trưởng thôn.
Chiếc xe dừng lại, cậu trai trực tiếp nhảy xuống xe. Chờ thấy rõ mặt mày cậu trai mấy cô bé bên cạnh ai ai kêu lên, thật sự là quá anh tuấn.
Cậu trai mặc một thân quân phục xanh sẫm, thân hình cao lớn kiên cường, ngũ quan thâm thúy cường tráng, đặc biệt là cặp mắt kia, đen nháy lại hữu thần, vừa nhìn liền thấy là dáng dấp quân nhân anh tuấn soái khí.
Tuy rằng Lâm Bảo không biết cái gì là đẹp trai, nhưng cảm thấy cậu trai này thật sự rất có tinh thần, khắp toàn thân đều thả ra hơi thở mạnh mẽ chiếm hữu của nam nhân.
Thanh niên quét mắt nhìn lại bốn phía, dáng vẻ có chút mất hứng, cố gắng học tập sau bảy năm trở về nơi này đã là vật đổi sao dời.
Mà khi hắn nhìn thấy Lâm Bảo, ánh mắt đen nháy kia xẹt qua ánh sáng khác thường, nhưng tia sáng kia chỉ là chớp qua, phảng phất tất cả chỉ là ảo giác của Lâm Bảo.