Chương 16: Tiếu Chiến quay về

Lâm Tiểu Thu phẫn nộ, nàng gõ cửa ầm ầm, la lớn, "Sao lại đóng cửa! Vì sao mỗi lần con về hai người đều đóng cửa không cho vào!"
Trong phòng sắc mặt Lâm Bảo trắng bệch mà ngồi xuống, cúi đầu.


Tiếu Chiến đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống, yên lặng nhìn anh.


Hai người đều không nói lời nào. Hôm nay nam nhân mặc một thân quân trang màu xanh thẫm, phác họa ra thân hình cao lớn cường tráng, trông có vẻ càng đẹp trai trưởng thành hơn. Chỉ là gương mặt tuấn tú căng thẳng, cũng không mở miệng, toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp.


"Anh bị ung thư dạ dày?" Nam nhân đột nhiên mở miệng hỏi.
Thân thể Lâm Bảo khẽ run lên, cố nén tiếng nức nở nói, "Cùng. . . Không liên quan tới cậu. . ."


Trên bàn còn đặt đóa hoa dại khô héo cùng phong thư đã bị xé mở kia, Lâm Bảo không nỡ vứt đi, nhưng khi nhìn thấy lại vô cùng đau đớn trong lòng.


Nhưng dù đau lòng như thế nào, cũng không thể so với sự khó chịu bản thân anh đang trải qua.
Tiếu Chiến cũng nhìn thấy phong thư, giọng nói trầm thấp truyền ra từ cổ họng hỏi, "Tôi đưa tiền cho anh, tại sao lại không nhận?"


available on google playdownload on app store


Lâm Bảo khuất nhục nói, "Tôi không phải kỹ nữ. . ."
"Lão tử không coi anh là kỹ nữ. . ."
Lâm Bảo bị hắn quát tới hoảng sợ thân thể run lên một cái, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống gò má.


Tiếu Chiến nhìn sắc mặt tiều tụy trắng bệch của anh, đè nén lửa giận nói, "Tôi mà coi anh là kỹ nữ? Con mẹ nó. . ."


"Tôi không phải người ngu. . ." Lâm Bảo lau nước mắt, lên tiếng đánh gãy lời nói của hắn, "Tôi biết cậu đối với tôi có ý tứ gì. . . tôi đều hiểu. . ."


Tiếu Chiến vừa muốn nói chuyện. Lại nghe thấy lão nam nhân khóc lóc nói, "Tôi bị ung thư dạ dày. . . Bác sĩ nói chỉ có thể tiếp tục sống thêm một năm. . . Tôi sống cũng không lâu nữa đâu. . . Sẽ không liên lụy tới cậu. . ."


Tiếu Chiến cau mày, nghe xong mặt hắn âm trầm xuống.
"Tôi. . ." Lời còn chưa nói hết, thân thể bỗng dưng bay lên, anh lại bị Tiếu Chiến ôm lên.
Cái ôm quen thuộc lại ấm áp này, ấm đến khiến trong lòng anh càng đau đớn hơn.


"Ô ô. . . Cậu đừng động vào tôi. . ." Lão nam nhân gầy yếu liều mạng muốn tránh thoát ôm ấp của hắn.


Tiếu Chiến mặc kệ ôm anh thật chặt, mãi tới khi Lâm Bảo mệt mỏi mềm nhũn yên lặng nằm trong ngực hắn, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Lão nam nhân thật sự rất gầy, ôm lên nhẹ vô cùng, nhẹ giống như chỉ còn lại một đống xương.


"Mẹ nó! Sao anh lại bị loại bệnh này!"


Trên đỉnh đầu vang lên tiếng chửi bới đầy phẫn nộ, ong ong ong, chấn động tới mức anh bị ù tai. Lâm Bảo suy nhược mà ngẩng đầu lên, nín khóc nói, "Là do tôi mang tội. . . Bồ Tát sẽ không tha thứ cho tôi. . . Đây là báo ứng. . . Là do tôi đáng bị như vậy. . . đều là sai lầm của tôi. . ."


"Tôi. . . tôi không nên yêu thích cậu. . . Tại sao tôi lại ngốc như vậy. . . Vì sao lại đi yêu nam nhân hơn nữa còn ít tuổi hơn mình. . ." Nước mắt ào ào chảy ra, thẩm thấu vào bên trong quân phục, nam nhân cảm thấy ẩm ướt vô cùng.


Lâm Bảo khóc một lát, lại cảm thấy buồn nôn, không khỏi che miệng nôn khan một trận. Tiếu Chiến đen mặt đem anh ôm lên giường, nhẹ nhàng thả xuống.


Lâm Bảo nghiêng người ói một hồi, lại không có tinh thần nói, "Cậu. . . cậu đi đi. . . Tôi muốn một mình nghỉ ngơi. . ."
Tiếu Chiến lạnh lùng ngồi ở bên giường, vờ như không nghe thấy anh nói.


Lâm Bảo thấy hắn không đi, khóc nấc lên nghiêng đầu đi, đem chăn dày che lên, tại sao đắp chăn rồi mà anh vẫn thấy lạnh, ngoại trừ thân thể lạnh còn có tâm lạnh.
"Ô ô ô. . ."


Tiếu Chiến dựa vào bên cạnh yên lặng ngồi, nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của anh, tâm tình lại ác liệt vô cùng.


Nguyên bản hắn đang vui mừng, bên kia sắp giải phóng, sắp được vui vẻ. Lão tao hàng bị hắn chơi nhiều lần cũng không lằng nhằng quấn lấy, con mẹ nó đột nhiên lại mắc bệnh ung thư, không sống thêm được mấy năm, bao quần áo cuối cùng của hắn coi như cũng bị vứt đi rồi!


Vì sao trong lòng hắn lại nôn nóng như vậy. . .


Lâm Bảo nức nở một hồi, liền mệt mỏi nhắm mắt lại, dần dần rơi vào trạng thái ngủ say. Hi vọng trong giấc mơ không cần gặp lại Tiếu Chiến, bất luận là hình ảnh lãnh khốc ngạo mạn, hay là ôn nhu bá đạo. . . Anh đều không muốn gặp lại. . .






Truyện liên quan