Chương 21: Hai ngày du lịch lãng mạng trong thành phố
Hai ngày du lịch lãng mạng trong thành phố (Cao H)
Trans & edit: Gấu
Tinh dịch của Tiếu Chiến bắn một thân lão thỏ, hắn thoải mái ôm anh vào phòng tắm, tới khi đi ra thì trên ra thịt trắng nõn là những dấu hôn xanh xanh tím tím dày đặc, da thịt tại bắp đùi bị mài rách, cặp ɖú sưng lên trông rất đáng sợ, núm ɖú bên trong hồng đỏ bên ngoài lại tím xanh, ngực cùng cổ đều là dấu hôn màu đỏ sậm, cả người anh như một tấm vải rách ngoan ngoãn nằm trong ngực nam nhân.
Tiếu Chiến xoa xoa cái ɖú của anh, đem anh ôm về giường, Lâm Bảo mơ mơ màng màng gọi tên hắn.
Nam nhân cúi đầu, quan sát tỉ mỉ lão nam nhân quê mùa bình thường lại lớn tuổi này, rõ ràng đã không còn trẻ nữa, nhưng mặt mày anh lại lộ ra mị thái hiếm có, thật giống như tao hàng trời sinh hấp dẫn đồng tính, càng tới gần càng khiến người ta muốn ngừng mà không thể.
Rõ ràng chỉ là vui đùa một chút, nhưng ma xui quỷ khiến lại quấn quýt lấy nhau. Là đồng tình hay là cái gì khác, Tiếu Chiến không biết, hắn chỉ biết hắn không thể để cho Lâm Bảo ch.ết như vậy. Tiếu Chiến đốt điếu thuốc, phiền muộn hút thuốc, nghe thấy tiếng Lâm Bảo khó chịu ho khan, theo phản xạ dập thuốc đi, sau đó lại nhìn tàn thuốc đờ ra.
Lâm Bảo ngủ rất lâu, khi tỉnh lại, Tiếu Chiến đang nằm cạnh anh, thân thể cao to cường tráng như một ngọn núi nhỏ, che ở trước mắt Lâm Bảo. Anh nằm gần nam nhân, có thể ngửi thấy hương vị nam tính thấy rõ bắp thịt hơn, sau đó cả người đều tê dại.
“Ư…” Gần đây anh rất dễ dàng động tình, đặc biệt là tại thời điểm ở cạnh nam nhân này.
Tiếu Chiến trở mình, thân thể như ngọn núi kia hướng về phía anh mà đè lên, Lâm Bảo vừa sợ vừa ngượng lui ra sau, lại bị nam nhân ôm chặt lại.
“A…” Nhẹ nhàng kêu một tiếng, trên bụng lại dán lên một vật cứng rắn.
Ưm… trời vừa sáng tiểu tử xấu xa này lại bắt đầu cứng rắn… Đến cùng là hắn ăn cái gì lớn lên… Lâm Bảo đỏ mặt nghĩ, vừa mới ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy đôi mắt thâm thúy đen nhánh.
“Lão tao hàng, tỉnh rồi?” Có thể do vừa mới dậy, thanh âm của nam nhân rất khàn, Lâm Bảo nghe được sau lưng liền tê dại.
Anh ngượng ngùng gật đầu, một bộ dáng người vợ nhỏ nghe lời. Tiếu Chiến cúi đầu nhìn anh, hôn lên bờ môi nhạt màu kia, Lâm Bảo chấn kinh kêu một tiếng, liền nhìn thấy Tiếu Chiến xấu xa ngồi dậy.
Hắn cầm quần áo bên cạnh tùy ý mặc vào, thân thể đạt chuẩn kia bị vải vóc che khuất, Lâm Bảo có chút tiếc nuối thở dài, lập tức cảm giác bản thân anh quá ɖâʍ đãng, xấu hổ cúi đầu xuống.
Tiếu Chiến mặc quần áo xong đứng lên, một bên thắt dây lưng một bên nói, “Hôm nay sẽ ra ngoài, không cho phép đa sầu đa cảm khóc sướt mướt, nếu không lão tử ngay tại chỗ thao ch.ết anh!”
Lâm Bảo co người lại gật đầu, anh cũng không muốn đa sầu đa cảm, chủ yếu anh cảm giác cuộc đời của bản thân sắp tới hồi kết, không thể không đau lòng, ít nhất cũng nên gào khóc một chút đi?
Nhưng anh không dám phản bác lại hắn, chỉ có thể hiện ra vẻ mặt phiền phiền nhiễu nhiễu mặc quần áo.
Tiếu Chiến lưu loát chuẩn bị xong liền trực tiếp ra ngoài, cũng không nói cho Lâm Bảo biết là đi đâu, chờ sau khi nam nhân trở về, trên tay cầm theo túi ni lông, trong túi tỏa ra mùi canh bí đỏ. Lâm Bảo nhấc mông đi tới, kết quả lại bị Tiếu Chiến xoa xoa ngực anh, sau đó mới chịu lấy cháo đưa cho anh. Tiểu tử này luôn thích đùa giỡn anh, trước đây là sờ mông anh, hiện tại lại xoa ngực, quả thật là xấu hổ ch.ết người.
Lâm Bảo đỏ mặt tiếp nhận cháo, nghe thấy nam nhân nói, “Không có cháo khoai lang, chỉ có canh bí đỏ thôi, lão thỏ mau uống tạm đi.”
“Ừm… Cảm ơn…” Lâm Bảo cũng không chú ý tới danh xưng mà hắn gọi anh, mềm mại nói lời cảm ơn, lại nhìn thấy ý cười trong mắt nam nhân càng sâu.
Sau đó, Tiếu Chiến liền mang theo lão nam nhân bị bệnh vào thành phố chơi, đi dạo trong công viên, nhìn lão nam nhân hướng mấy bức tượng trưng bày thán phục liền chế nhạo anh một phen, tiếp theo lại cảm thấy anh vô cùng đáng yêu, đem anh kéo vào trong rừng cây nhỏ hôn môi một trận.
Vào trong công viên, Tiếu Chiến lại dẫn anh đi lên tàu lượn siêu tốc, Lâm Bảo lại một trận thán phục, còn rất sợ hãi mà nắm lấy tay hắn.
Tiếu Chiến ôm eo anh như là chuyện đương nhiên, khi anh đang thẫn thờ thì hắn đẩy mạnh anh một cái, khi thấy anh hoảng sợ kêu lên hắn mới ác liệt cười to. Buổi trưa hắn lại dẫn anh đi ăn Pizza Hut, đại thúc nông thôn mặc áo bông ngượng ngùng tự ti đi vào, bị mọi người vây xem, nếu không phải có Tiếu Chiến ở bên cạnh suýt chút nữa anh đã bỏ chạy.
Nam nhân lại không coi ai ra gì ôm anh ngồi vào chỗ, sau đó lấy tay chỉ anh cách dùng dao nĩa ăn bít tết, khi anh đang uống đồ uống thì hắn lại hôn trộm anh, bàn tay bên dưới cũng không yên phận liên tục quấy rầy tiểu dương v*t vô tội của anh. Ăn uống xong, lão thỏ no tới ợ ra đỏ mặt bị tên kia kéo vào nhà vệ sinh, bị bắt ép phải lấy lòng đại dương v*t, chờ sờ xoạng tới một tay đầy tinh dịch mới yên lặng đi ra ngoài.
Buổi chiều Tiếu Chiến lại dẫn anh đi shopping, mua áo khóa cho lão nam nhân quê mùa nghèo túng, rồi sau đó dẫn anh đi cắt tóc.
Buổi tối hắn ôm lão quê mùa nằm trên bãi biển ngắm cảnh đêm, tinh lực của Lâm Bảo có hạn, mơ mơ màng màng nằm trong ngực nam nhân, nhìn biển rộng chập trùng lên xuống, nhìn nhìn lại thấy đau lòng, nước mắt cũng muốn chảy ra. Tiếu Chiến cảm giác được anh run rẩy, dùng sức ôm anh, thấp giọng nói, “Còn dám suy nghĩ lung tung, lão tử ngày lập tức chịch anh trên bãi cát này.”
Lâm Bảo bị dọa tới run run, vội vàng ngừng lại không dám khóc nữa. Hai người cứ như vậy cùng nhau trải qua hai ngày, trong ngày thường Tiếu Chiến rất thô bạo, nhưng hai ngày nay hắn cố gắng hết sức để khống chế tâm trạng của bản thân, nếu như Lâm Bảo có dám lớn gan cong mông đi tắm còn cố ý để lộ ɖâʍ huyệt thì hắn cũng không đánh anh, mà là nắm lấy hai núm ɖú ôn hòa giáo dục anh.
Buổi sáng ngày thứ ba, Lâm Bảo mặc áo khoác mới được Tiếu Chiến mua cho, lôi kéo nam nhân tuấn lãng đẹp trai hướng về bệnh viện từng bước từng bước đi.
Lâm Bảo đi tới cửa bệnh viện lại bắt đầu đau thương, ch.ết sống không chịu đi vào bên trong. Mấy ngày hôm nay được trải qua quá hạnh phúc, hạnh phúc tới mức anh không thể tiếp thu được cuộc sống phải nằm trên giường sau này.
Tiếu Chiến cau mày, liền ôm ngang anh lên khiêng vào trong.
“Ô ô… Không muốn… Tôi không muốn xem… Tôi không muốn…” Lão nông thôn giãy dụa phản kháng, ôm chặt lấy cánh cửa nhất định không chịu đi vào trong.
Tiếu Chiến lại đánh mông anh thấp giọng uy hϊế͙p͙, lão nam nhân khóc sướt mướt nhưng vẫn kiên quyết không chịu buông tay.
Bất đắc dĩ Tiếu Chiến một mình đi vào xem báo cáo, đợi gần nửa giờ sau vẫn chưa thấy hắn ra, Lâm Bảo kinh hồn bạt vía ngồi chờ ở một bên, tim đập càng lúc càng nhanh giống như bị bệnh tim vậy, đúng lúc này thì Tiếu Chiến đi ra.
Thần tình Tiếu Chiến rất nghiêm túc, Lâm Bảo chưa từng thấy nam nhân này nghiêm túc như vậy, bất an nhìn hắn, nhưng Tiếu Chiến vẻ mặt nghiêm túc rời ánh mắt đi không nhìn anh.
Trong nháy mắt trong lòng Lâm Bảo lạnh buốt.
Anh chưa từng nghĩ tới ông trời có thể hậu đãi cho anh, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sau khi lớn lên lại mất vợ, người trong thôn đều nói anh là cô tinh thiên sát, nhưng anh không tin vào số mệnh, vẫn dùng tâm ý ấm áp thiện lương đối xử với mọi người, cũng không nghĩ đến hiện tại mạng sống của anh cũng bị chính anh khắc ch.ết rồi…
Nước mắt theo gò mà lướt xuống, vẻ mặt Lâm Bảo hốt hoảng mà nhìn Tiếu Chiến, thân thể anh lảo đảo.
Tiếu Chiến bất đắc dĩ đỡ lấy anh, đem báo cáo đưa cho anh.
Trong mắt Lâm Bảo toàn là nước căn bản không đọc được những thứ kia, anh chỉ từng lần từng lần nhỏ giọng lẩm bẩm chăm sóc tốt cho Tiểu Thu chăm sóc tốt cho Tiểu Thu.
Tiếu Chiến có chút bất mãn nói, “Ngoài câu này không còn câu nào khác sao?”
Lâm Bảo hơi chần chờ trong lát, nuốt nước mắt vào trong nói, “Còn có… Cảm ơn cậu… đã chăm sóc cho tôi…”
Hai ngày nay là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh, anh rất cảm kích Tiếu Chiến, hay là nói không riêng gì biết ơn, còn có một loại yêu thương khắc sâu từ lâu dưới đáy lòng.
Nhưng anh không tiện nói ra, anh cũng là người sắp ch.ết rồi, hà tất đem mấy lời buồn nôn này nói ra, không phải sẽ càng khiến người ta chê cười hơn hay sao.
Tiếu Chiến nghe được lời cảm ơn này cũng bị chọc tức tới mặt mày thâm trầm, nắm cằm của anh hung ác nói, “Lão tử mấy ngày nay ở bên cạnh anh, con mẹ nó anh thật sự coi lão tử như là con nuôi sao? Còn cảm ơn? Cảm ơn cái rắm!”
Nước mắt Lâm Bảo mông lung mà nhìn hắn, anh ngơ ngác mà lại tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Nếu không… Chúng ta… có thể làm cha con nuôi…”
Sắc mặt Tiếu Chiến trong nháy mắt khó coi tới cực điểm, hắn tức giận đến bắp thịt cũng căng phồng, đem lão thỏ ôm ngang lên, trực tiếp hướng khu nội trú mà đi, Lâm Bảo ô ô ôm cổ hắn, chỉ biết chìm đắm trong bi thương của chính mình. Người ngoài nhìn thấy đều cho rằng bọn họ là cặp cha con sắp sinh ly tử biệt, đều thổn thức không ngớt.
Giờ phút này anh cũng không cố gắng giữ thể diện gì cả, chỉ chăm chú ôm hắn, đem khuôn mặt đặt trên bờ vai rộng lớn của hắn, lắng nghe tiếng thở của người đàn ông và khóc nức nở.
Tiếu Chiến ôm anh lên lầu, đợi tới tầng cao nhất, Lâm Bảo mới phát hiện có chút không đúng, anh khóc thút thít nhìn bốn phía, phát hiện Tiếu Chiến đem cửa lớn của sân thượng đóng lại, xung quang cũng không có bất kỳ ai.
Lâm Bảo bất an run cầm cập một hồi, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện đang nhìn anh âm trầm cười lạnh.
“Anh không phải nói chúng ta nên làm cha con nuôi sao, vậy ngày hôm nay tôi liền thao ch.ết anh, để anh thực sự biến thành cha nuôi!”