Chương 23: Sự thật về bệnh của lão thỏ

Sự thật về bệnh của lão thỏ (Cao H, bị ngôn từ nhục nhã tới cao trào, Tiếu Chiến chậm rãi thay đổi)
Trans & edit: Gấu
Khu nội trú là nơi ít người đi tới, vì vậy không có ai quan tâm tới cặp cha con kỳ quái này.


Đại thúc nông thôn khóc tới mặt mũi đỏ bừng đang bị một người cao lớn lạnh lùng vừa nhìn đã biết là loại người không nên trêu vào.
“A… Vị tiên sinh này là ở phòng bệnh số mấy?” Cô y tá đáng yêu thấy hai người liền ôn nhu hỏi.


Lâm Bảo bị Tiếu Chiến ôm nghe vậy liền đỏ mặt tới mang tai, ánh mắt anh trốn tránh, cái gì cũng không nói ra được.
Cô y tá đưa mắt nhìn sang anh chàng đẹp trai bên cạnh, mặt cô có chút hồng nói, “Tiên sinh, ngài muốn dẫn cha ngài đi tìm bác sĩ sao?”


Tiếu Chiến ôm “cha hắn” lắc lư lắc lư, nói với y tá, “Toilet ở nơi nào vậy?”
Cô y tác chỉ chỉ phía trước, liền thấy anh chàng đẹp trai ôm cha hắn đang nhẹ nhàng giãy dụa đi vào lối rẽ Toilet.


Kết quả vừa vào WC hai người đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, mặt Tiếu Chiến ngay lập tức đều đen đi, không thể không ôm Lâm Bảo đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, hắn nhìn thấy một căn phòng chứa đồ không có ai, nhất thời nảy sinh ý xấu.


Lúc này vừa vặn đang là buổi trưa, mấy cô y tá đều đi ăn trưa, Tiếu Chiến ôm Lâm Bảo đi vào bên trong, tiện tay đóng cửa ầm một tiếng.


available on google playdownload on app store


Tiếu Chiến thả lão thỏ xuống, lão thỏ liền trốn vào trong góc phòng, nói thật tuy rằng anh yêu thích Tiếu Chiến nhưng không có nghĩa là anh sẽ trở thành một người đàn ông tùy tiện.
“Cậu… Cậu muốn làm cái gì…”
Tiếu Chiến đóng cửa xong liền lộ ra một nụ cười ác liệt, “Anh nói xem?”


Nam nhân thẳng thắn dứt khoát ngay lập tức cởi ra dây lưng, để dây lưng rơi xuống đất, Lâm Bảo run cầm cập nhìn nó, nghe thấy tiếng kéo khóa lại giật nảy lên, khi anh thấy vật thô to kia bắn ra toàn bộ thân thể Lâm Bảo run lên không ngừng.


“Vậy cũng có thể hưng phấn sao, cả người đều run như vậy?” Tiếu Chiến vừa trêu chọc anh vừa cởi áo, bắp thịt căng tràn của nửa thân trên vô cùng rắn chắc lộ ra, thân thể thuộc về một quân nhân cường tráng hiện ra trước mặt anh không chút che đậy, tuy rằng thần tình hờ hững nhưng lại tỏa ra khí tức hung hãn của một mãnh thú, khiến người khác nhìn qua cũng muốn mềm nhũn hai chân. Đại thúc thật sự không chịu nổi, gò má anh nóng lên, cả người như lão thỏ động dục mà run lên.


Tiếu Chiến tới gần anh, khí tức nồng đậm quen thuộc mãnh liệt xông tới, dường như muốn nhấn chìm hết thảy cảm quan của lão thỏ.
“Ô… Không muốn… Không muốn…” Trước sau như một vẫn là không muốn.


“Không muốn cái rắm!” Tiếu Chiến vẫn như vậy bá đạo cởi quần áo của anh, áo khoác mới mua của lão thỏ rơi xuống đất, Lâm Bảo a một tiếng kêu lên, liền bị nam nhân hùng hổ ấn trên tường.


“Ngu ngốc, hiện tại vẫn còn có tâm tư nghĩ tới quần áo!” Tiếu Chiến thô bạo cởi áo sơ mi của anh, lộ ra đầu v* mềm mại nho nhỏ.


Lâm Bảo bất lực nức nở một tiếng, trên người của anh quần áo đã bị thoát hết, thân thể anh không cường tráng như Tiếu Chiến, quanh năm đều không rèn luyện nên làn da vô cùng trắng, hơn nữa hiện tại có chút thịt nên nhìn qua càng có cảm giác. Tiếu Chiến đưa tay xoa nắn ɖú nhỏ của anh, lão thỏ liền cuộn mình rầm rì, xoa mấy lần anh rầm rì bấy nhiêu lần. Đột nhiên nam nhân dùng bàn tay lớn đánh lên ɖú nhỏ, Lâm Bảo chấn kinh kêu lên, Tiếu Chiến ngay lập tức tàn nhẫn hôn môi anh.


“Ô ô ô… Bẩn…” Giãy dụa đẩy hắn lại bị Tiếu Chiến không hề ngần ngại mà hôn càng sâu hơn.
Ô… Tiểu tử này… lại đưa đầu lưỡi vào… A thế nhưng… còn cắn anh… Đau quá… Sao lại thoải mái như vậy…


Lão nam nhân chảy nước mắt bị nam nhân hôn lưỡi, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại ở trong cổ họng anh khuấy động, đầu lưỡi kia quá tình sắc, lại ɭϊếʍƈ láp lưỡi anh, Lâm Bảo ô ô quay đầu đi, bị Tiếu Chiến nắm cằm giữ lại, đồng thời như trừng phạt mà gảy mạnh lên cuống lưỡi non mềm của anh.


“Hô… Lão tao hàng!” Tiếu Chiến đang hôn mà vẫn hơi thả ra để mắng anh, cơ ngực rắn chắc chèn ép ɖú nhỏ mềm mại, dương v*t lớn cũng đẩy đẩy da thịt nơi bụng nhỏ, toàn thân Lâm Bảo đều bị khí tức của Tiếu Chiến bao trùm, tất cả đều là hương vị của người đàn ông này.


A a… Thật thích… Thật sự rất thích… Tựa hồ sau khi xoắn xuýt trên sân thượng, lão thỏ liền mở ra tâm tư, chuyện gì cũng không để ý nữa.


Anh ngượng ngùng đưa tay ra lần đầu tiên chủ động ôm lấy cổ nam nhân. Tiếu Chiến hơi run lên, hắn lập tức hôn càng sâu hơn, hàm răng gặm cắn bờ môi mềm mại của anh, đầu lưỡi bị cắn tới chảy máu, thế nên Lâm Bảo bắt đầu chảy nước mắt nghênh hợp dằn vặt của người này.


Tiếu Chiến là một người có tâm tính trả thù rất mạnh, vốn muốn chơi lão tao hàng tới a a khóc gọi, sau khi nhìn thấy bộ dáng tiều tụy lại thâm tình đáng thương của anh, tâm tính bạo ngược trong hắn giảm đi không ít, bắt đầu ôn nhu triền miên hôn anh.


Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, lão tao hàng bị ép uống vào không ít, nam nhân một bên hôn anh một bên thở dốc ra lệnh, “Lão tao hàng, ngoan ngoãn cởi quần ra…”


“Ô…” Lâm Bảo xấu hổ nhắm hai mắt, nghe lời hắn cởi quần ra, quần vải cùng qυầи ɭót đều rơi trên mặt đất, cặp đùi thon dài mê người liền lộ ra.


Tay lớn của Tiếu Chiến từ eo anh tìm tới cặp mông vểnh cao, xoa nắn cặp mông lớn, Lâm Bảo vặn vẹo eo nhỏ, cảm thụ mông chính mình ở trong tay của người đàn ông được xoa bóp liên tục.


“Lão kỹ nữ càng ngày càng ɖâʍ đãng…” Tiếu Chiến dùng sức bóp lấy mông thịt, Lâm Bảo bị đau rầm rì một tiếng, nam nhân đột ngột buông ra, lão thỏ vừa mới thả lỏng một chút, Tiếu Chiến lại dùng sức bóp mạnh mông lớn.


“Ô… Không muốn… Không muốn dằn vặt tôi…” Bờ môi hơi hơi buông ra một chút anh liền lên tiếng cầu xin, nhưng trên mặt Tiếu Chiến lại lộ ra nụ cười ác liệt.
“Nâng chân lên… Để tôi nhìn rõ một chút thân thể ɖâʍ đãng này, chỉ hôn môi cũng có thể cao trào…”


Lâm Bảo xấu hổ tới mức chảy nước mắt, khi đầu lưỡi bị cắn thì anh càng dịu ngoan nâng chân lên, tao huyệt ẩm ướt từ lâu hiện ra toàn bộ, thâm chí bởi vì động tình, khe mông đều dính không ít chất lỏng. Anh si mê nhìn nam nhân, một bên dùng sức đem bắp đùi nâng lên, một bên ɖâʍ đãng cầu xin, “Ư… Tiếu Chiến… Cho tôi…. cho tôi…”


Tiếu Chiến nghe tiếng khóc mềm mại của anh thì ác tâm muốn bạo ngược bùng lên, ngón tay mang khớp xương thô to dằn vặt Lâm Bảo, một bên dùng lòng bàn tay chen vào miệng huyệt một bên thở dốc nói, “Lão tao hàng… Có muốn mang thai con của lão tử hay không…”


Thân thể Lâm Bảo bỗng dưng run rẩy, môi lưỡi cùng nam nhân giao triền trong miệng lại mơ hồ không rõ nói, “Ô… Tôi… tôi muốn… A… ừm… Đến rồi… Ô… Tiếu Chiến…”


Tiếu Chiến cảm nhận rõ ràng cái ɖâʍ huyệt kia phun ra chất lỏng, thậm chí theo Lâm Bảo gào khóc ɖâʍ kêu chất lỏng kia càng chảy càng nhiều.


Khi lão tao hàng mơ hồ hô lên muốn mang thai con của nam nhân thì dương v*t nhỏ kề sát dương v*t lớn bên dưới nhảy lên phun ra tinh dịch, chưa bao giờ anh bắn ra được nhiều tinh dịch như vậy, anh gào khóc, nhưng lại bị nam nhân hôn môi, tất cả âm thanh đều bị chặn lại ở trong cổ họng, thậm chí Tiếu Chiến nghe thấy được âm thanh gào thét ɖâʍ đãng phát ra từ lồng ngực của anh.


Lão thỏ chỉ bị hôn môi cũng đã đạt đến cao trào, tao huyệt và tiểu dương v*t đồng thời cùng nhau phun ra chất lỏng, thân thể anh nằm trong lồng ngực của nam nhân mà run rẩy kịch liệt.


Lâm Bảo khóc lóc xụi lơ nằm trong ngực hắn, anh phát hiện bản thân càng ngày càng không biết xấu hổ, chỉ bị hôn môi cũng cao trào được.
“Ô ô ô… Xấu hổ ch.ết tôi…” Anh khóc nấc lên ôm lấy nam nhân, hai tiểu ɖú ở trước ngực nam nhân ma sát.


Hô hấp Tiếu Chiến ồ ồ, hắn ôm sát lấy anh, hai cánh mông lại bị nắm lấy xoa bóp, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn đánh vài cái khiến lão tao hàng run rẩy, cảm nhận dư vị cao trào sâu sắc. Tiếu Chiến hôn anh một hồi, hắn đem anh đặt lên cánh cửa lớn, trên cánh cửa này là thủy tinh có thể nhìn thấy hình ảnh mọi người ra vào bệnh viện bên ngoài.


Đầu tiên Lâm Bảo vốn không chú ý chờ sau khi hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy y tá xinh đẹp lúc nãy, anh sợ tới chút nữa kêu lên.
Tiếu Chiến nhìn dáng vẻ chấn kinh của anh, không nhịn được cười cười nắm cằm anh.


“Lão thỏ…” Thanh âm nam nhân trầm thấp mang theo nghiêm túc chưa bao giờ có, “Có muốn thật sự mang thai con của tôi hay không?”


Lâm Bảo đỏ mặt muốn nhìn ra bên ngoài lại bị Tiếu Chiến thô bạo kéo lại, lão thỏ rầm rì một tiếng, con mắt hồng hồng ướt nước mang đầy vẻ thẹn thùng, “Tôi… Tôi không biết…”


Con ngươi Tiếu Chiến thâm trầm mà nhìn anh, kỳ thật báo cáo kiểm tr.a không chỉ nói Lâm Bảo không bị ung thư, mà còn biểu hiện anh có yếu tố sinh dục dị thường, lúc đó bác sĩ có nói qua nếu là nữ nhân vậy là đã mang thai rồi, có thể do trên sổ khám bệnh là nam nhân, vậy chỉ có thể chứng minh yếu tố sinh dục của Lâm Bảo bị kích thích nên nhất thời hỗn loạn.


Nếu như lão thỏ vừa hay thẹn thùng lại đáng yêu này mang thai con của hắn vậy thì quá tốt rồi…
Tiếu Chiến thở dài, hắn còn chưa nói rõ bệnh tình cho Lâm Bảo biết, vốn là muốn dằn vặt anh một chút, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì cũng không nhất thiết phải làm như vậy.


“Anh không có bệnh…” Tiếu Chiến hời hợt sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của anh.
Lâm Bảo sửng sốt.
“Chuyện này… cậu có ý gì?”
Tiếu Chiến không nhịn được đưa tay nhéo mũi anh, gằn từng chữ một, “Lão tao hàng, anh không bị ung thư, nghe hiểu không! Không! Bị! Ung! Thư!”


Mặt Lâm Bảo lúc xanh lúc trắng, lập tức mừng như điên ôm lấy nam nhân. Thân thể Tiếu Chiến cương cứng, cảm nhận Lâm Bảo đang vui tới phát khóc, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng vô tình lộ ra tươi cười.


Nếu như để Tiếu trưởng thôn nhìn thấy nhất định sẽ khiếp sợ vô cùng, thằng con vô tình lạnh nhạt của anh làm sao lại có vẻ mặt ôn nhu này được. Nhưng nụ cười chỉ hiện lên trong chớp mắt, lại khôi phục khuôn mặt lạnh băng như trước.
Lâm Bảo tựa hồ không kiểm soát được cảm xúc.


“Vậy sao lúc nãy… Cậu không nói cho tôi biết…” Hai mắt Lâm Bảo hông hồng tức giận.
“Ừ…” Ánh mắt Tiếu Chiến đảo loạn nói, “Tôi cũng chưa có nói là anh bị ung thư mà.”


Lâm Bảo nghẹn lời, lại cân nhắc một lát, căm giận nói, “Vậy… tại sao cậu lại rời đi… Vì sao… bày ra dáng vẻ đó…”
Một bộ nghiêm túc khiến anh cho rằng bản thân thật sự bị ung thư.


Tiếu Chiến mặt không biến sắc nói dối, “Bởi vì bác sĩ nói không thể cho anh biết ngay được, sợ anh chịu không nổi…”


Lời này cũng có chút đúng, Lâm Bảo cúi đầu không quá vui vẻ. Tiếu Chiến nghĩ bản thân thật quá ác liệt, liền lại gần hôn bờ môi sưng đỏ của anh, cười nhẹ nói, “Lão thỏ đừng nóng giận, rõ ràng vừa rồi còn khiến anh thoải mái như vậy cơ mà.”


“Ư…” Lâm Bảo nghe vậy liền xấu hổ cúi đầu, nghĩ chính mình không có bệnh là tốt rồi, không có bệnh liền có thể cùng Tiếu Chiến vĩnh viễn… Ô… Quá ngượng ngùng…


Tiếu Chiến cúi đầu nhìn chăm chú lão thỏ vừa thẹn vừa vui mừng, đột nhiên lộ ra nụ cười khẩy âm trầm, “Lão tao hàng, chúng ta cũng nên chúc mừng chuyện này một chút đi? Vậy liền làʍ ȶìиɦ oanh liệt một trận để cho anh thoải mái thật sự.”






Truyện liên quan