Chương 13
Hai giờ sáng, Trì Tịnh giật mình thức giấc.
Cô nâng tay lau mồ hôi trên trán, nằm ở trên giường phì phò thở nặng nề.
Chờ trong lòng từ từ bình tĩnh lại, Trì Tịnh đứng dậy từ trong quầy rượu lấy ra rượu vang rót nửa ly, uống từng ngụm từng ngụm. Rồi sau đó cởi chiếc áo ngủ ướt đẫm vào phòng tắm.
Khoảng thời gian bốn giờ đến bảy giờ rưỡi này cô ngủ rất miễn cưỡng. Khi đến công ty đầu còn có chút đau.
Trong đại sảnh lầu một toàn đầu người chuyển động, hai người đàn ông đứng trước thang máy chuyên dụng kia không mảy may nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh.
Trì Tịnh dời tầm mắt đi đến bên kia chờ thang máy.
Khoé mắt Hồng Đông Đông thoáng nhìn thấy một bóng dáng, miệng hé ra gọi cô: “Cô Trì, chào buổi sáng.”
Bởi vì một tiếng này của cậu ta, Trì Tịnh lấy được những cái nhìn lom lom từ bốn phương tám hướng.
Bên môi cô treo một độ cong vừa đúng, nói chào buổi sáng với Hồng Đông Đồng. Giống như hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của Thư Luật dừng ở bên này.
“Cùng nhau đi.”
Thang máy tới, Thư Luật đi thẳng vào. Hồng Đông Đồng để tay ở cạnh cửa, kêu Trì Tịnh đi qua.
Phản ứng đầu tiên là cô liếc nhìn Thư Luật một cái.
Anh thản nhiên như thường mà đứng ở kia, chẳng ừ hử gì cả đối với đề nghị của Hồng Đông Đồng. Trong lúc do dự cửa chính lại vào một nhóm người, thấy người bên này thật sự quá nhiều, Trì Tịnh liền cùng theo vào.
“Cảm ơn Thư tổng.”
Cô vô cùng quy củ đứng ở cạnh cửa, nhìn đèn hiển thị không chớp mắt, im lặng.
Thư Luật nhìn bên mặt của cô, hơi hơi nhíu mày.
Một đường không tiếng động, thẳng đến lầu ba mươi hai thang máy dừng lại.
“Trợ lý Hồng, tạm biệt.”
Cửa i-nốc dần dần khép lại, bóng dáng của Trì Tịnh hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.
Trong không gian nhỏ hẹp có thể nghe được hít thở, trợ lý Hồng lén nhìn vẻ mặt của Thư Luật, thoáng có chút thấp thỏm; Trì Tịnh lạnh nhạt đối với người nào đó rất rõ ràng.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, dè dặt nói: “Có phải tâm trạng cô Trì không tốt hay không?”
Thư Luật lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi là cô ấy à?”
Trợ lý Hồng sờ sờ mũi, hậm hực ngậm miệng.
Tới phòng làm việc, Trì Tịnh đang cầm iPad xem xét bản ghi chép công việc.
Ngoại trừ Tân Nhã đặt chế nước hoa, những công việc khác đã làm xong. Cô xoa huyệt thái dương dặn Đồng Dao: “Tôi chợp mắt trong chốc lát, không phải chuyện rất quan trọng thì không cần gọi tôi.”
“Được ạ.”
Một giấc này Trì Tịnh ngủ thẳng tới giữa trưa.
Nửa bên người đã tê rần, nhưng nhức đầu đã tốt lên rất nhiều.
Cô xốc lại tinh thần đi ăn cơm trưa, trở lại phòng làm việc nhớ tới nhắc nhở vừa nhận được của trợ lý Hồng, kêu cô buổi chiều giao qua bản báo cáo phân tích đánh giá hương.
Trì Tịnh bưng một ly nước ấm đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh xa xa.
Vị trí của cao ốc Thư thị vô cùng tốt, ở chỗ cao có thể quan sát hơn phân nửa thành phố, đặc biệt là có thể thu hết cảnh sông xinh đẹp vào đáy mắt.
Thảo nào mọi người thích đặt mình ở trên cao.
Phong cảnh quả thật khác biệt.
Nghỉ trưa kết thúc, Trì Tịnh đi nhà vệ sinh một chuyến. Từ bên trong đi ra cô cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày xúi quẩy của mình; dì cả thường tới trễ vài ngày thế nhưng tháng này lại đến trước thời hạn.
Cô lấy từ trong giỏ ra một miếng sô cô la nhai, bụng đau thắt lại.
Đồng Dao thấy cô như vậy nhịn không được nói: “Em thay chị đi đưa báo cáo!”
“Không cần. Bên trong có nội dung cần bàn với tổng giám đốc.”
*****
Cùng thời gian, Trần Cách Phỉ lại ở văn phòng rối rắm.
Khi nhận được điện thoại của Vu Tiểu Mạn cô ta thật phân vân, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định xuống lầu.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng cô ta vẫn hơi buồn.
Nhiều năm qua, cô ta luôn biết Thư Đông là người quan trọng nhất với Thư Luật. Thế nhưng cô ta chưa từng gặp mặt Thư Đông một lần.
Hôm qua, sau khi cùng Tân Nhã uống xong trà chiều thì vừa khéo gặp được Thư Luật cùng bà Ngũ ở dưới lầu. Biết được bọn họ muốn đi viện an dưỡng thì Trần Cách Phỉ liền chủ động đề xuất đi cùng.
Có lẽ là bà Ngũ hiểu lầm quan hệ của cô ta cùng Thư Luật, nên không ngăn cản. Nhưng Thư Luật lấy “Thư Đông không thích người lạ” để từ chối cô ta.
Trần Cách Phỉ không phân biệt được lời anh nói là thật hay đơn giản là bài xích cô ta tới gần.
Hôm nay quyết định xuống dưới gặp Vu Tiểu Mạn, ngoại trừ chút giao tình nhạt như nước này, cô ta không thể không thừa nhận mình muốn tìm cảm giác tồn tại trong thế giới của Thư Luật.
Ra khỏi thang máy, Trần Cách Phỉ thấy Vu Tiểu Mạn đang đứng chờ ở trong góc.
Cô ta mặc một cái đầm bầu rộng thùng thình, cho dù mặt mộc nhưng vẫn đẹp hơn người bình thường. Người phụ nữ này chỉ lớn hơn Thư Luật vài tuổi, cũng là người vợ đương nhiệm của cha anh-Thư Dư Chính.
Hai người im lặng vào thang máy, Vu Tiểu Mạn nói với Trần Cách Phỉ: “Cảm ơn cô, Cách Phỉ, nếu chẳng phải Thư Luật vẫn luôn không tiếp điện thoại của cha cậu ấy, hôm nay tôi cũng sẽ không làm phiền cô.”
Trần Cách Phỉ cười yếu ớt: “Không cần khách sáo như vậy.”
Lầu ba mươi lăm trở lên là khu vực của nhân viên quản lý cấp cao, phải quẹt thẻ mới lên được.
Khi đến lầu hai mươi, Trần Cách Phỉ nói với Tiểu Mạn: “Tôi xuống ở tầng này, cô không thành vấn đề chứ?”
Vu Tiểu Mạn lắc đầu.
Cô ta đỡ bụng đứng ở cạnh cửa, lúc thang máy lại dừng lần nữa, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp tiến vào.
Sau đó hai người cùng nhau tới tầng ba mươi chín.
Trì Tịnh nhìn ra cô ta là phụ nữ có thai, khi ra khỏi thang máy thì chậm lại một bước.
“Xin hỏi văn phòng tổng giám đốc đi như thế nào?” Vu Tiểu Mạn chưa từng tới, trong nhất thời do dự không tiến lên.
Cô ta bụng nhô lên, còn là đi tìm Thư Luật, Trì Tịnh không khỏi nhìn cô ta thêm vài lần.
Tuổi ngoài ba mươi, tuy bởi vì mang thai mà người xuất hiện sưng phù rất nhỏ, nhưng không ảnh hưởng cô ta là một người phụ nữ đẹp.
Tim Trì Tịnh chợt ngưng.
“Cô đi theo tôi.”
Hai người đều mang tâm tư một trước một sau xuyên qua hành lang đi đến cuối đầu kia.
Vị trí của trợ lý Hồng trước văn phòng trống không. Trì Tịnh đang tính đi gõ cửa phòng tổng giám đốc, đúng lúc này cửa mở ra.
Thư Luật và Hồng Đông Đồng cùng đi ra từ bên trong. Khi nhìn thấy Vu Tiểu Mạn, sắc mặt hai người đàn ông đều sa sầm xuống.
Bầu không khí không tiếng động căng lên. Giống như dưới chân bọn họ giẫm lên không phải là sàn đá cẩm thạch, mà là mặt băng có thể nứt ra bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Thư Luật quét qua Vu Tiểu Mạn, không dừng lại mà trực tiếp dừng ở trên người Trì Tịnh, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt.
Trì Tịnh bị ánh mắt này của anh nhìn đến hồi hộp.
“Sao cô Vu lại đến đây?”
Phá vỡ im lặng là Hồng Đông Đồng. Giọng của cậu ta mặc dù khách sáo nhưng rõ ràng không muốn gặp cô ta.
Trì Tịnh thấy tình hình ba người bọn họ rất không thích hợp thì càng không nắm bắt được chính xác thân phận của người phụ nữ trước mặt này.
Vu Tiểu Mạn không để ý đến cậu ta, trực tiếp nói với Thư Luật: “Tôi có mấy câu muốn nói với cậu.”
“Đây không phải là nơi bà nên tới. Trợ lý Hồng, đưa bà ta ra ngoài.” Giọng Thư Luật trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc nhìn Trì Tịnh một cái, xoay người đi vào văn phòng. “Cô theo tôi vào đây.”
Vu Tiểu Mạn lại một phát giữ chặt lấy cánh tay Thư Luật: “Chỉ vài phút thôi.”
Thư Luật giãy cánh tay ra, đôi mắt lạnh thấu xương. Trì Tịnh ở một bên nhìn thấy, không khỏi rùng mình một cái.
“Tôi đến là có đồ này.” Vu Tiểu Mạn từ trong giỏ lấy ra một sợi dây chuyền, dùng ngón trỏ móc lấy. “Thư Luật, cái này chắc cậu nhận ra?”
Sau đó cô ta thu dây chuyền vào lòng bàn tay: “Cho tôi vài phút thôi.”
Cả tầng lầu bỗng yên tĩnh. Thư Luật nhìn thấy đồ trên tay cô ta, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Hàm dưới anh hơi nghiến, nâng bước đi vào văn phòng.
Trợ lý Hồng đối với cánh cửa đóng chặt mắng một câu: “F**k!”
Trì Tịnh kinh ngạc nhìn cánh cửa gỗ rất nặng, bụng lại bắt đầu quặn đau.
Tầng này hiệu quả cách âm rất tốt, tiếng động bên trong không có truyền ra một chút nào. Qua khoảng năm phút, Vu Tiểu Mạn liền đi ra.
Sắc mặt cô ta rất tệ, không còn chút xíu kiêu ngạo trước đó. Nắm chặt giỏ, trực tiếp đi qua trước mặt bọn họ.
Hồng Đông Đồng nhìn bóng lưng cô ta, hừ lạnh một tiếng. Sau đó im lặng đưa văn kiện cho Trì Tịnh, ra hiệu cô đi vào.
“… Có chuyện từ từ nói.”
Như là cô sắp ra pháp trường vậy.
Thư Luật ngồi sau bàn giám đốc, không hề chớp mắt nhìn Trì Tịnh đi đến gần.
Hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi voan trắng phối hợp với quần tây màu cà phê. Trên chân vẫn là đôi giày cao gót vừa mảnh vừa cao.
Cách ăn mặc trưởng thành, già dặn chỉnh tề, lộ ra vẻ tao nhã của người phụ nữ chuyên nghiệp. Cô như vầy không có một chút bóng dáng của trước kia.
Cửa sổ đóng kín, ồn ào náo động đều bị ngăn ở bên ngoài. Sự im lặng lây lan trong không khí, bực bội tăng lên.
Trì Tịnh đi tới trước bàn, chú ý tới sợi dây chuyền kia nằm bên cạnh tay Thư Luật.
“Cô mang cô ta lên?” Vẻ mặt anh xị xuống, giọng mang theo cảm giác lành lạnh.
Trì Tịnh lắc đầu: “Chúng tôi gặp ở trong thang máy.”
Nói xong hai câu này, hai người đều yên lặng.
Đối với người phụ nữ vừa rồi Trì Tịnh không tò mò là giả. Từ sự tương tác của cô ta và Thư Luật cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa bọn họ không đơn giản.
Trì Tịnh biết mình không có lập trường, cũng không nên đi phỏng đoán cuộc sống cá nhân của Thư Luật. Anh là một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng có sức quyến rũ. Ở cùng một người phụ nữ khác thật sự không phải là chuyện khiến người ta bất ngờ.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Trì Tịnh lại vẫn không tự chủ được hỏi ra. Móng tay bấm thật sâu ở trong lòng bàn tay, cô nhìn Thư Luật: “Người phụ nữ vừa rồi… cô ta là ai?”
Thư Luật dựa lưng vào ghế, tư thế lộ vẻ tuỳ ý. Ánh mắt sâu thẳm yên tĩnh khi nghe thấy câu hỏi của cô thì nhuốm vẻ giễu cợt.
“Cô muốn biết cái gì? Có phải còn muốn hỏi đứa bé trong bụng cô ta có quan hệ với tôi hay không?”
Ánh mắt Trì Tịnh sáng quắc, thoải mái thừa nhận: “Đúng, tôi muốn biết đó.”
“À. Có quan hệ với cô ư?”
Cánh tay anh tuỳ tiện khoát lên tay vịn của ghế dựa, ánh mắt đổ vào Trì Tịnh, khoé miệng nhàn nhạt cong lên.
Phản ứng của Thư Luật khiến tim Trì Tịnh chợt đập mạnh.
Điều này khiến cô nhớ tới, lần đầu tiên bọn họ cãi nhau là trong cuộc nói chuyện điện thoại cuối cùng lúc chia tay.
Thư Luật giận không kềm được đối với cô đi không từ giã. Từ nhượng bộ lấy lòng ban đầu đến lời nói lạnh nhạt như vừa rồi. Đến nay vẫn khắc rõ ở trong đầu cô.
Chuyện giữa nam nữ không nói rõ đúng sai được. Nhưng khi hai người kiêu ngạo đụng nhau thì cuối cùng người không chịu đựng được là người khiến mình khuất phục trước.
Bụng Trì Tịnh cảm thấy đau đớn ngày càng rõ, đứng lâu cẳng chân cũng bắt đầu âm ỉ mỏi. Cô cố nén khó chịu, đốt ngón tay nắm chặt lưng ghế trở nên trắng bệch. Sự kiên trì ban đầu ở trong lòng bởi vì lời nói lạnh nhạt của Thư Luật mà tựa như thoáng cái sụp đổ.
Ba năm trước bọn họ đã sớm không còn liên quan, lúc ấy anh đã nói rất rõ ràng. Chỉ có cô vẫn khờ dại nghĩ bọn họ có thể quay lại.
Hỏi cái gì chứ!
“Là tôi nhiều chuyện. Quả thật không liên quan gì tới tôi.”
Trì Tịnh để văn kiên lên bàn, khôi phục giọng điệu giải quyết việc công: “Đây là báo cáo phân tích đánh giá hương mà anh yêu cầu. Có vấn đề gì xin kêu trợ lý Hồng cho tôi biết.”
Thân thể cùng trong lòng đều bị tr.a tấn khiến Trì Tịnh bỗng sinh ra tâm lý muốn đập vỡ bình. Cảm giác đó tựa như tận thế đã tới không mong đợi cái gì cả.
“À đúng rồi,” Cô nhìn Thư Luật, đáp lại anh vẻ mặt giễu cợt giống vậy. “Tôi sẽ chặn số của Thư Đông lại, không nhận điện đoại thoại của nó nữa. Muốn ăn ngay nói thật hay soạn cái lý do, tổng giám đốc Thư tự quyết định đi.”
Nói xong câu đó, Trì Tịnh thẳng lưng đi đến trước cửa. Bên trong yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân dồn dập của cô. Khoảnh khắc nắm lấy cửa, giọng lạnh như băng của Thư Luật truyền đến từ đằng sau.
Trong giọng anh mang theo một cảm giác ủ rũ trước nay chưa hề có.
Anh nói: “Trì Tịnh, cô rốt cuộc có tim hay không?”