Chương 37

Ba người bị bao phủ dưới ánh đèn. Thư Luật đứng bên cạnh xe, nhìn hai người đứng ở trên bậc thang.
Trì Tịnh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên trước. Lương Duệ Tư thấy động tác của cô mới phản ứng lại, ánh mắt cũng nhìn theo qua.
Sau đó anh ta nhìn thấy Thư Luật mở miệng, nói hai chữ: Lại đây.


Trì Tịnh cười một cái. Trả điện thoại lại cho Lương Duệ Tư, nói với anh ta: “Em đi trước. Có thời gian thì liên lạc.”
Điện thoại còn lưu lại độ ấm trên tay cô. Lương Duệ Tư nắm chặt trong lòng bàn tay, nhìn Trì Tịnh ngồi lên xe Bentley màu đen kia, rồi biến mất trong tầm mắt anh ta.
*****


Thư Luật nắm tay lái, không chớp mắt nhìn đường phía trước. Bên trong xe máy lạnh từ từ thổi, khiến người ta cảm thấy mát mẻ thoải mái.
“Không phải cùng Hà Nhuế ăn cơm sao?”
Trì Tịnh thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ, chuyển qua dừng ở bên mặt tuấn tú của anh.


“Tình cờ gặp được Nghiêm Hạo và Ivan ở trước cửa khách sạn.”
“Giống như lần trước?” Thư Luật liếc cô một cái.
Trì Tịnh chống khuỷu tay bên cửa sổ, miễn cưỡng nói: “Đúng vậy. Thật khéo.”
Thư Luật trề trề khoé miệng, quả thật rất khéo.


Bên trong xe im lặng trong chốc lát, Trì Tịnh chăm chú nhìn sườn mặt anh, nhớ tới lời nói vừa rồi của Hà Nhuế, không khỏi hỏi anh: “Khương Thừa xảy ra tai nạn xe anh biết không?”
“Không rõ lắm.”
“Các người không liên lạc?”
Thư Luật quẹo tay lái, nói với cô: “Không ở cùng giới.”


Thời điểm cùng Khương Thừa tiếp xúc nhiều nhất là bởi vì hai người bọn cô. Sau đó Trì Tịnh xuất ngoại, Khương Thừa và Hà Nhuế chia tay, bọn họ không lui tới nữa.


available on google playdownload on app store


Ngoại trừ làm ăn qua lại, Khương Thừa cũng từng chủ động gọi cho Thư Luật. Sau vài lần thấy phản ứng của Thư Luật rất lãnh đạm, liền biết khó mà lui.
Khi đó, bên cạnh xem như thoáng cái ít đi ba người, chuyện trong công ty cũng giải quyết kha khá, bên tai Thư Luật thanh tịnh không ít.


Một người bận rộn đã lâu, một khi rảnh rỗi cuộc sống của anh lại đột nhiên trở nên trống vắng. Ngay cả người như Thư Luật cũng phải thích ứng với thay đổi như vậy. Cho nên khoảng thời gian đó oán hận của anh đối với Trì Tịnh càng thêm sâu đậm.


Trì Tịnh không biết suy nghĩ trăm chuyển ngàn xoay của Thư Luật. Cô vuốt tóc, xuyên ngón tay vào, giữa chừng bỗng nhớ tới một vấn đề.
“Có phải Dật Hương đổi người quản lý không?”
Đèn xanh chuyển vàng rồi đỏ. Thư Luật chậm rãi đạp thắng, quay đầu nhìn cô.


Thật lâu sau mới thờ ơ nói một câu: “Hứa Mộ hiện giờ là Chủ tịch hội đồng quản trị của Dật Hương.”
Thảo nào dạo này tin tức về Lương Phinh Đình ít đi rất nhiều. Nhưng chỉ mới kết hôn liền bắt tay giao quyền ra, Lương Phinh Đinh thật sự rất tin tưởng chồng cô ta.


Ngón tay Trì Tịnh xoắn tóc từng vòng từng vòng, nói: “Hèn chi bây giờ người quản lý mọi chuyện đều là Hứa Mộ.”


Điệu bộ làm việc của người đàn ông này một trời một vực với Lương Phinh Đình. Từ tin tức khoảng thời gian gần đây là có thể nhìn ra, Hứa Mộ là một người vô cùng khoa trương. Đương nhiên cũng không dụng công vô ích, tối thiểu trong giới đều đã biết sự tồn tại của anh ta.


Lương Duệ Tư dọn ra khỏi nhà, chẳng biết có quan hệ với chuyện này hay không. Tuy nhiên tìm hiểu nữa thì cũng chỉ là chuyện riêng của nhà họ Lương.
Xe lại chạy, Thư Luật nhìn đường phía trước, không nói nữa.


Đối với Lương Phinh Đình, thông qua vài lần tiếp xúc ít ỏi, bất kể tính cách của cô ta hay là năng lực cầm quyền đối với công ty, Thư Luật đều chưa từng xem thường. Cách làm của Lương Phinh Đình khẳng định là còn có một nhân tố thật lớn khiến cô ta phải làm như vậy.


Nghĩ thế, Thư Luật liếc người phụ nữ ở bên cạnh một cái. Sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Cái ánh mắt vừa rồi kia của Lương Duệ Tư, lượng thông tin thật đúng là phong phú.
*****
Lúc Nghiêm Hạo lái xe tới, trước cửa chính chỉ còn một bóng dáng cô đơn của Lương Duệ Tư.


Vẻ mặt cậu ta nhàn nhạt nhìn lối vào, khoé miệng mím chặt. Đôi mắt tĩnh lặng đến dường như không có cảm xúc.
Lúc Nghiêm Hạo đi lấy xe thì Trì Tịnh đứng ở bên cạnh cậu ta. Bây giờ thấy như vầy, khẳng định là cô ta đã được người nào đó đón đi rồi.


Thư Luật lại đây, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, thật sự là phản ứng đầy thâm ý.
Nghiêm Hạo bất đắc dĩ, chậm rãi lái xe qua.
Lần này anh không hề thúc giục, thành thành thật thật ngồi ở trong xe, chờ Lương Duệ Tư hoàn hồn phát hiện cái mạng khổ này của anh.


Xe thắng tới thắng lui, rất nhiều xe ra ra vào vào. Lương Duệ Tư nắm điện thoại trong tay, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Bước dài đi đến trước xe của Nghiêm Hạo.


Lexus vừa mới chạy ra, xe Hà Nhuế cũng từ bên phải lái tới. Cô quay cửa kính xe xuống khoác tay với Nghiêm Hạo: “Tôi còn phải chờ người tới lái thay, các người đi trước đi.”
Nói là chuốc rượu Nghiêm Hạo, anh căn bản không có uống. Ngược lại Hà Nhuế bởi vì trong lòng có chuyện nên uống không ít.


Lexus lái đi, Hà Nhuế xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Lương Duệ Tư trên ghế phó lái. Chẳng biết có phải bởi vì nguyên nhân ánh sáng hay không, sườn mặt đẹp của anh ta lộ ra vài phần lạnh lùng cứng rắn.
Hà Nhuế lái xe tới dừng ở một bên, quay cửa kính xe xuống, từ trong giỏ lấy ra điếu thuốc, mồi lên.


Tầm mắt xuyên qua làn khói mông lung rơi vào cảnh đường phố sầm uất, Hà Nhuế cười cười có chút tự giễu.
Cục tức này dường như bây giờ mới được xoa dịu.
“Lòng dạ hẹp hòi quá đi!” Cô nói.
*****


Đèn đường màu vàng cam dường như vô tận. Lương Duệ Tư cúi đầu nhìn tin nhắn anh gởi cho Trì Tịnh. Cuối cùng, anh khóa điện thoại lại. Xương ngón tay dùng sức mà mơ hồ trở nên trắng.


Xe đi một đoạn, Nghiêm Hạo dừng xe ở bên rào cản bờ sông. Anh mồi điếu thuốc hút mạnh một ngụm, sau đó kẹp ở đầu ngón tay, khoác tay lên cửa kính xe.
“Thư Luật đã đến?”
Anh nhìn Lương Duệ Tư hỏi.


Vẻ mặt Lương Duệ Tư bình tĩnh tiếp thu cái tên nghe khó ưa này. Cậu ta không để ý cong cong khoé miệng.
Nghiêm Hạo phủi phủi tàn thuốc. Anh một đức ông cao lớn thô kệch không ngờ rằng có một ngày còn phải đảm đương “cố vấn tình cảm”.
“Cậu rốt cuộc vừa ý con bé đó hồi nào?”


Anh cũng thật sự tò mò. Nếu Thư Luật không xuất hiện, người này tính nín bao lâu?
Lương Duệ Tư lắc đầu. Ý là không muốn trả lời.
Nghiêm Hạo biết cá tính ngoài lạnh trong nóng của cậu ta, cũng không định đi hỏi tường tận. Nhưng mà dây dưa như thế này, anh nhìn cũng cảm thấy sốt ruột.


Mấu chốt cũng không phải là chuyện này á!
Tuy rằng trước mắt Lương Duệ Tư không có hành động gì, nhưng không có khả năng Thư Luật nhìn không ra ý của cậu ta. Người phụ nữ của mình bị người ta ngấp nghé, anh ta có thể vui sao?


Nghiêm Hạo dụi thuốc, lời nói thành khẩn: “Cậu chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là ra sức theo đuổi, đừng ngại ngùng. Hoặc là thẳng thắn buông tay, ch.ết sớm đầu thai sớm.”
Cái này nếu lúc còn ở Paris, Nghiêm Hạo phỏng chừng chỉ biết khuyến khích Lương Duệ Tư đeo bám. Tán gái chẳng phải cần da mặt dày sao!


Nhưng mà bây giờ Trì Tịnh và Thư Luật ở bên nhau. Đừng nói nhìn bề ngoài, dù cho đối mặt với con người Thư Luật này anh cũng không tán thành Lương Duệ Tư xông về phía trước.
Căn bản không có phần thắng.
Lương Duệ Tư bởi vì lời nói của Nghiêm Hạo mà mắt chuyển động.


Gió nhẹ thỉnh thoảng phất qua, Nghiêm Hạo chợt nở nụ cười: “Hoặc là cậu bỉ ổi chút…” Dù sao chỉ hai kết quả, không có cái nào khác.
“Bỉ ổi” chỉ cái gì, Lương Duệ Tư hiểu liền.
Cậu ta tựa như đang tự hỏi tính khả thi của chuyện này, sau một lúc lâu vẫn là lắc đầu từ chối.


Vẻ mặt Nghiêm Hạo như tôi biết hết.
“Cậu có biết khác biệt lớn nhất giữa cậu và Thư Luật ở đâu không?”
Lương Duệ Tư nâng mắt nhìn anh.


“Cùng một chuyện, cậu đem nó trở thành gông xiềng, Thư Luật lại có thể biến nó thành lợi thế.” Nghiêm Hạo khởi động lại xe. “Chỉ đơn giản như vậy.”


Con người Lương Duệ Tư, cậu ta cứ cái gì cũng không nói khiến người ta sốt ruột. Ngay cả Nghiêm Hạo hiểu biết cậu ta, biết mặt ngại ngùng kia của cậu ta rất có khả năng là Lương Duệ Tư để ý đến chướng ngại tiếng nói của mình.


Khi yêu một người, trên phương diện nào đó rất dễ dàng sinh ra tự ti trong lòng.
Nhưng bất kể là phương diện nào, cũng không phải là không thể giải quyết! Lúc trước sao anh lại không phát hiện tính cách của thằng nhóc này rối rắm như vậy chứ?


Ý nghĩ này vừa toát ra, Nghiêm Hạo bỗng vô cùng khinh bỉ mình. Không nhịn được mắng một câu: “Chó ch.ết!”
Nói không dính vào, vẫn không tự chủ được mà thiên vị.
*****
Cửa không tiếng động mở ra. Đèn hành lang xuyên qua ngưỡng cửa, chiếu sáng lối vào.


Lương Duệ Tư đưa tay mở đèn phòng khách, xoay người thay giày, đi vào phòng.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, giữa gian phòng to để một cái giường lớn. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ có thể thấy được trên ra giường màu xanh dương đậm để một tập tài liệu.


Lương Duệ Tư đi qua, ngồi ở mép giường, cầm lên tờ giấy trên cùng. Ánh mắt anh dừng thật lâu trên bốn chữ “Ốc tai* nhân tạo”, sau đó mặt không biểu cảm bỏ tất cả tài liệu vào trong ngăn kéo của tủ đầu giường.


*là khoang xoắn ốc của lỗ tai có chứa cơ quan của corti tạo ra xung thần kinh phản ứng với sự rung động của âm thanh
Trong phòng không bật đèn, màn hình điện thoại được anh tiện tay để đó sáng lên. Nguồn sáng duy nhất này trong không gian tối đen càng chói mắt.


— —Ngày mai về ăn cơm. Em dọn ra ngoài lâu như vậy cũng không nói về thăm nhà, ba mẹ đều nhớ em.
Là tin nhắn Lương Phinh Đình gởi cho anh.
Lương Duệ Tư nhìn, hồi lâu mới hồi âm lại.
— —Bộ phim của anh họ mà chị đầu tư, nghe nói cơ sở quay phim đã chọn xong rồi?


Lương Phinh Đình: Đúng vậy, chọn xong rồi, ở thành phố Liễu. Lần trước Nghiêm Hạo đề cập vài câu, anh rể em còn nói muốn cùng đi xem.
Lương Duệ Tư cong khoé môi, đáp lại: Em đi. Em cùng anh họ đi.


Bên kia, Lương Phinh Đình nhìn tin nhắn, sau một hồi lâu mới phản ứng lại. Vô cùng cẩn thận hồi âm một câu: Được.
Sau khi Lương Duệ Tư tốt nghiệp đại học thì muốn đi Pháp. Trước đó, trong giới ở thành phố S anh bị người ta gọi đùa là “phế thái tử”.


Phía trên anh thuỷ chung có nữ cường nhân Lương Phinh Đình này đè nặng, bản thân lại nghe không được nói không xong. Hơn nữa anh không có chút hứng thú nào đối mặt với chuyện trong công ty, khiến cho lời đồn bên ngoài ngày càng thái quá.


Nhiều năm như vậy, Lương Duệ Tư đúng là lần đầu tiên chủ động nhắc tới muốn giúp. Dĩ nhiên Lương Phinh Đình ngàn vạn lần vui lòng.
Hai người hàn huyên thêm vài câu, trước khi kết thúc Lương Phinh Đình lại nhấn mạnh một câu: Nhớ ngày mai về ăn cơm!


Lương Duệ Tư không hồi âm lại, ngồi yên một lát, sau đó bỏ điện thoại xuống đứng dậy đi phòng tắm.
Trước chiếc gương sạch bóng, Lương Duệ Tư cởi bỏ từng nút áo một. Cho đến khi ngực trần lộ ra, tầm mắt anh dừng ở trên vị trí ở phần eo bên trái.


Ngón tay thon dài xoa nhẹ vết sẹo dữ tợn kia, trong đầu là cái đề nghị không đáng tin kia của Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo nói như vậy là bởi vì rất hiểu anh, nhưng không hiểu Trì Tịnh.
Lương Duệ Tư cúi đầu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.


Thế giới đối với anh mà nói là không tiếng động. Nhưng suốt ngày anh dường như nghe thấy tiếng của Trì Tịnh.
Rất êm tai.






Truyện liên quan