Chương 42
Thành phố Liễu được coi là thắng cảnh du lịch, chẳng những với phong cảnh đẹp nổi tiếng mà còn là căn cứ quay phim điện ảnh và truyền hình nổi tiếng trong và ngoài nước.
Ngay tối đó, Tân Nhã ngồi máy bay từ thành phố S tới sân bay thành phố Liễu.
Cô ta tiếp nhận một bộ phim cổ trang, ít ngày nữa khởi động máy.
Giá trị con người của Tân Nhã đã khác xưa. Đi lối đi VIP, năm sáu nhân viên theo hộ tống. Sau khi lên xe bảo mẫu, gỡ kính mác xuống, cô ta nói với người đại diện ở bên cạnh: “Các người về khách sạn đi, tôi muốn đi một chỗ khác.”
Dưới tình huống bình thường, thân là nghệ sĩ trong lúc làm việc thì không thể đi lung tung. Thế nhưng người đại diện Bùi Tả lại không có ngăn cản đối với yêu cầu “tuỳ hứng” này của Tân Nhã.
Giá trị hiện nay của Tân Nhã như thế nào, đoàn phim cổ trang này làm sao được tới tay, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Đắc tội ai, cũng không thể đắc tội kim chủ được.
Vì thế xe bảo mẫu đưa Tân Nhã tới nơi dự định trước, rồi mới quay đầu đi khách sạn đã đặt trước.
“Ngày mai là nghi lễ khởi động máy, đừng đến trễ.” Trước khi xuống xe, Bùi Tả đặc biệt căn dặn một câu.
Tân Nhã đeo kính mác lên lại, trả lời, cầm thẻ vàng số lượng có hạn của Hoàng Đình lên thang máy chuyên dụng.
Đây là câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất ở thành phố Liễu, thuộc về hai anh em nhà họ Thẩm. Là nhân vật nổi danh của thành phố Liễu, hắc bạch đều thông cả.
Cái vị mà Tân Nhã bám vào kia chính là người tên Thẩm Tịnh – Thẩm nhị.
Khi đi vào, cô ta cho rằng sẽ đến phòng cao cấp của tầng cao nhất, không ngờ được đưa đến một gian phòng bao VIP.
Tân Nhã giơ tay vuốt vuốt tóc, đối mặt với cửa kính sáng choang đánh giá trang điểm của mình.
Trước khi xuống máy bay đã dặm lại trang điểm, phút chót vẫn sợ sơ suất cái gì rước lấy vị kia nhìn không vừa mắt.
Trong phòng bao bật mấy ngọn đèn mờ mờ. Tân Nhã đi vào, chỉ thấy bên cạnh Thẩm Tịnh ngồi một người phụ nữ. Mềm mại như không xương dán trên người anh ta. Đối diện hai người là người đàn ông ăn mặc trang trọng.
Trong lòng Tân Nhã hơi ngập ngừng, thận trọng đi qua.
Sự có mặt của cô ta cũng không dẫn tới chú ý gì. Mãi đến khi nói chuyện xong, người đàn ông ăn mặc trang trọng đứng dậy, rời khỏi phòng bao. Bấy giờ Thẩm Tịnh mới dừng tầm mắt ở trên người Tân Nhã. Đồng thời vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, ý bảo cô ta rời đi.
Chiến trường của phụ nữ, có đôi khi chỉ cần một vẻ mặt khinh thường.
Cửa phòng bao đóng lại, Tân Nhã điều chỉnh cảm xúc. Bên kia giọng nam trầm thấp đã vang lên.
“Trễ vậy?”
Tân Nhã cười cười, lắc mông đi qua: “Máy bay trễ giờ. Vừa đến là em liền ngựa không dừng vó tới gặp anh.”
Thẩm Tịnh nhìn gương mặt đẹp thanh khiết kia của cô ta, không khỏi có chút rục rịch. Nâng tay nắm lấy cằm của cô ta, nhìn tỉ mỉ.
Diện mạo của Thẩm Tịnh thiên về âm nhu*, đặc biệt nhất là cặp mắt xếch hẹp dài kia. Sự ngang ngược của gã là có tiếng ở thành phố Liễu.
*đẹp kiểu con gái
So với anh trai Thẩm Úc, Thẩm Tịnh là một tay ăn chơi trác táng. Trên phố có rất nhiều phiên bản tin đồn về gã, nhưng tổng kết lại không ngoài thích nữ sắc, ra tay hào phóng. Thời điểm khoa trương nhất là hai ngày ngủ năm người phụ nữ.
Dù vậy, “người trước ngã xuống người sau tiếp tục” đối với gã vẫn nhiều vô số.
Không chiếm được người của gã thì được cái khác cũng đủ rồi.
Tân Nhã vẫn không nhúc nhích, mặc cho Thẩm Tịnh nắm cô ta như vậy. Đến khi gã buông tay, mới âm thầm thở ra, thân mật áp sát người mình qua.
“Em rất nhớ anh.”
Thẩm Tịnh cười, đưa tay kéo người tới trên người mình.
*****
Sau khi kết thúc, Tân Nhã đi toiltet một chuyến. Đối diện gương chỉnh sửa trang điểm lần nữa. Sau đó vốc nước vào miệng, súc súc miệng.
Với quan hệ của cô ta và Thẩm Tịnh, Tân Nhã không thể hỏi những vấn đề gì về gã. Không hỏi, nhưng không có nghĩa là không thèm để ý.
Bên cạnh gã có những người phụ nữ khác là một chuyện, đụng mặt trong lòng nghẹn khuất lại là chuyện khác. Theo Thẩm Tịnh mấy tháng, Tân Nhã đã dò ra tính tình của gã được bảy tám phần. Nói trắng ra, là một thái tử gia, đặc biệt thích phụ nữ, chuyện hoang đường quả thật không ít.
Cái vẻ xấu xa không kiêng nể gì trên người gã kia, Tân Nhã yêu ch.ết đi được.
Nhưng cô ta không hề có ý nghĩ viễn vông cho rằng mình có thể khống chế được gã. Cho nên, hưởng thụ khoái cảm cơ thể gã mang đến cùng nắm lấy cơ hội trên sự nghiệp là lựa chọn thông minh nhất.
*****
Có một số việc nhất định là rất khéo như thế này, trên đường trở về phòng bao Tân Nhã gặp phải đám Trì Tịnh.
Bốn người, ba người từng có chuyện với cô ta, thật sự là khéo quá trời quá đất.
Tân Nhã nhếch nhếch môi, có câu nói như thế nào ấy nhỉ?
Phép vua thua lệ làng á!
*****
Nghiêm Hạo vốn định mang mấy người vào phòng bao, nhưng Hà Nhuế lại đổi ý.
Đến đây, là để xem phong thổ tập quán, cho nên bọn họ không muốn lấy phòng bao, đổi lại đi đại sảnh lầu một.
Lầu một là quán bar của Hoàng Đình, tiếng nhạc thật lớn bên tai không dứt, tràn ngập cả tầng lầu.
Bọn họ mới từ thang lầu xuống dưới, đối diện lập tức đi đến năm sáu người đàn ông mặc âu phục đen. Người dẫn đầu vừa vặn đụng vào Nghiêm Hạo.
“Mù à?”
Người theo ở phía sau nhìn Nghiêm Hạo, hùng hùng hổ hổ hỏi một câu.
Nghiêm Hạo liếc nhìn một cái, toét miệng cười: “Ngại quá.”
Nói xong vốn định trực tiếp đi qua, nào ngờ bị hai người ấn lên trên tường, mặt đột nhiên bị trúng một đấm.
“Không hiểu phép tắc?”
Ba người còn lại mơ hồ trong tích tắc, Hà Nhuế hô lên một câu: “Các người làm gì vậy!”
Lương Duệ Tư sắc mặt sầm xuống, xoải bước đi qua ngăn lại cái đấm thứ hai sắp hạ xuống. Anh gạt cánh tay tên đó ra, không có đánh trả lại, chỉ che ở trước mặt Nghiêm Hạo.
“Người anh em, có ý gì.”
Những người này vừa nhìn là biết tay đấm chuyên nghiệp. Hơn nữa, với tình hình trước mắt mà nói, bọn họn nhìn giống như đang cố ý gây sự.
Bọn chúng nhiều người, bên này lại có hai phụ nữ, đánh nhau không phải là hành động sáng suốt. Khoé miệng Nghiêm Hạo đã rỉ máu, anh dùng đầu lưỡi chọc chọc, cố gắng tìm hiểu đầu đuôi ngọn nguồn.
Nhưng rõ ràng là cố ý gây sự, sao sẽ như ý của anh?
Người đàn ông mặc âu phục nghe thấy lời của Nghiêm Hạo vẫn không hề có biểu cảm gì, đương nhiên cũng không có người trả lời.
Giằng co vài giây, bọn chúng bắt đầu định kéo Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư đến nơi khác.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên, tay Trì Tịnh bị một trong những tên đàn ông đó dùng sức vặn, đồng thời cướp đi điện thoại trong tay cô.
Ánh mắt Lương Duệ Tư hoàn toàn lạnh xuống. Anh nhìn Nghiêm Hạo một cái, sau đó vọt tới bên cạnh Trì Tịnh, nắm chặt lấy áo của tên đó, giơ tay đánh lên.
Đồng thời, Nghiêm Hạo cũng có hành động. Thừa dịp bọn chúng phân tâm đã giãy khỏi kềm chế, sau đó cho Hà Nhuế một ánh mắt, rồi cũng bắt đầu phản kích.
Ý của Nghiêm Hạo là kêu các cô thừa cơ bỏ chạy, Hà Nhuế nhìn hiểu. Cố hết sức ổn định cảm xúc tìm cơ hội.
Đến bây giờ đầu óc cô ta vẫn mơ hồ, làm thế nào cũng không hiểu được tại sao chuyện lại biến thành như vầy.
Đối phương có tổng cộng sáu tên đàn ông, bao vây quanh Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư. Hai người bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Tuy trong quán bar nhiều người, nhưng chuyện như thế này không ai quản cả.
Ai cũng không muốn ôm chuyện vào mình.
Trì Tịnh ổn định tinh thần, ngầm nháy mắt với Hà Nhuế. Không hề ngờ một tên đàn ông trong đám đi về phía cô. Bộ dáng âm trầm, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Trì Tịnh lui về sau vài bước, chợt xoay người chạy về phía lối ra.
Gã đàn ông phản ứng cực nhanh, Trì Tịnh chạy được hai bước đã bị đuổi tới, một phát kéo lấy tóc cô từ phía sau, mạnh mẽ túm cô trở về.
“Con mẹ nó!”
Lo cái này mất cái kia, túm về Trì Tịnh, Hà Nhuế đã nhân cơ hội chạy ra hành lang. Gã đàn ông thẹn quá hoá giận, kéo tóc Trì Tịnh bàn tay thì đánh lên trên mặt cô.
Trì Tịnh đau rên một tiếng, mặt bị đánh đến lệch sang bên.
Cách đó không xa, Lương Duệ Tư nhìn thấy thì hai mắt đỏ lên, thoát khỏi tên ở trước mặt, tiến lên đấm một đấm vào cằm gã đó.
Cái đấm này dùng hết sức, đánh cho gã đó lảo đảo một cái, đồng thời buông lỏng kềm chế đối với Trì Tịnh. Tiếp đó Lương Duệ Tư kéo lấy cổ áo gã, lắc liên tục vài cái. Vẻ mặt trước sau sa sầm đến khiến người ta sợ hãi.
Nhưng mà ngay sau đó, một âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy vang lên, nửa thanh gỗ lớn giáng lên cánh tay Lương Duệ Tư bị gãy bay ra.
Sắc mặt anh nháy mắt trắng bệch. Chỉ cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê.
“Ivan!” Trì Tịnh sợ hãi kêu lên.
“F**k!” Nghiêm Hạo rống lên một tiếng, nhấc chân đá văng người trước mặt.
“Ivan, tay anh có sao không? Hả?” Trì Tịnh chạy tới bên cạnh Lương Duệ Tư, giọng căng thẳng hỏi.
Lương Duệ Tư nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, miễn miễn cưỡng cưỡng nhếch lên một nụ cười.
Trì Tịnh lập tức đỏ hoe mắt.
Gã đàn ông quẳng nửa thanh gỗ cỡ cổ tay còn lại xuống đất, nhổ một ngụm. Nháy mắt với mấy tên khác, bắt đầu túm lấy Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư đánh đấm.
Trì Tịnh bị một gã trong đó giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy thở nhìn hai người bọn họ bị đánh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người giống như chỉ thoi thớp, mấy tên đó mới thu tay. Sau khi hùng hùng hổ hổ cảnh cáo vài câu, tên dẫn đầu nâng tay sửa sang lại âu phục một chút, vung tay lên, dẫn người thong thả rời đi.
Gã đàn ông vốn đang kềm chế Trì Tịnh, nắm chặt tóc cô dùng sức lắc hai cái. Cười lạnh một tiếng, ném cô ra, đi theo.
Trì Tịnh lung tung lau nước mắt một chút. Vội vàng chạy tới đỡ bọn họ dậy.
Nghiêm Hạo dựa vào vách tường ồ ồ thở hổn hển, trên mặt sưng đỏ một mảnh. Lương Duệ Tư cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy nhiên chỉ mím môi, điều chỉnh tình trạng của mình.
Thấy anh như vậy, Trì Tịnh càng thêm khó chịu. Người bình thường bị đau ít ra còn có thể rên rỉ vài tiếng.
Trì Tịnh ổn lại hô hấp, tầm mắt dừng trên cánh tay anh.
Sao Lương Duệ Tư gặp cô liền xui xẻo như vậy?
*****
Thư Luật rảo bước đi tới, theo sau là Hà Nhuế với vẻ mặt hoảng hốt. Nhìn thấy tình trạng cực kỳ thảm hại của bọn họ, khuôn mặt âm trầm của Thư Luật có thể nhỏ ra nước.
Mức độ bị thương của Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư khác nhau. Ban đầu Thư Luật tưởng rằng ít ra Trì Tịnh không có sao. Mãi đến khi thấy trên má cô sưng đỏ thì khoé mắt giật mạnh.
“Người của Hoàng Đình đánh?”
“Hẳn là tay chân của trong này.” Nghiêm Hạo chạm chạm khoé miệng, nhịn không được chửi một câu, sau đó nói. “Cố ý kiếm chuyện.”
“… Cần báo cảnh sát không?” Hà Nhuế hỏi.
“Vô dụng thôi.” Nghiêm Hạo cười khẩy.
Chỗ như Hoàng Đình này, nói trắng ra là khu không ai quản lý. Nếu báo cảnh sát thật sự hữu dụng, bọn chúng sao lại dám càn quấy gây chuyện như vậy ở chính nơi của mình?
“Đi về trước.”
Thư Luật lấy tay vén vén tóc Trì Tịnh, một đôi con ngươi đen đối diện với cặp mắt đỏ bừng của cô.
“Thật xin lỗi, anh đã tới chậm.”
*****
Trên đường trở về, Trì Tịnh cùng Thư Luật ngồi một xe. Ba người kia đi chiếc xe đã lái đến.
Hai chiếc xe đều hết sức yên lặng. Trì Tịnh ngồi ở ghế phó lái, càng nghĩ càng giận. Uất uất ức ức tố cáo với Thư Luật.
“… Bọn chúng đánh em, còn giật điện thoại của em.”
“Được.” Thư Luật nắm thật chặt tay lái. “Anh lấy lại cho em.”
Thư Luật nhìn phía trước, đưa tay bao lấy tay nhỏ bé hơi lạnh của Trì Tịnh. Sau một hồi lâu anh điểm mở bluetooth, gọi một cú điện thoại.
“Tìm bác sĩ đến, tôi còn khoảng hai mươi phút là về tới, kêu cậu ta mau mau đến.”
“Chuẩn bị chút đồ ăn, phải có sữa tươi.”
“Chút nữa kêu bác sĩ kiểm tr.a cẩn thận cánh tay của Lương Duệ Tư một chút.” Thư Luật cúp điện thoại, chợt nghe thấy tiếng rầu rĩ của Trì Tịnh.
“… Ừm.” Anh đè nén cảm xúc. “Em không cần phải xem vào, tất cả giao cho anh.”
Bất kể đối phương là ai, đánh người của anh, chuyện này không thể để yên.