Chương 17
Ta nằm trên giường lăn qua lăn lại, toàn thân đau như lửa đốt.
Nhìn vào gương, một khối máu tụ thật to, có chỗ vẫn còn đang chảy máu.
Khoang miệng toàn mùi máu tanh, khớp hàm như vỡ vụn, khóe miệng sưng phù, chỉ cần cử động 1 chút là máu lại ứa ra.
Tuy rằng qua lần đau dạ dày phải vào bệnh viện lần trước, ta mỗi ngày đều ăn cơm đúng bữa.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, miệng đau đến mức nhìn đồ ăn liền ghê tởm.
Cởi quần áo ra, thấy những khối xanh tím nổi bật trên làn da trắng, nhìn thế nào cũng thấy thực chói mắt. Mấy vết thương này làm cho ta ngay cả ngồi xuống đều khó khăn, cho nên hiện tại ta đành phải nằm trên giường. Trên đùi, cánh tay còn có rất nhiều vết trầy da nhỏ.
Ta không xử lý miệng vết thương, cũng không bôi thuốc. Làm cho chúng cứ như vậy mà đau, đau đến tận xương tủy, coi đó là bằng chứng nhắc nhở chính mình đừng giả vờ không hiểu.
Sau khi Triệu Nghị mang bạn gái rời đi, ta ngồi yên trên mặt đất một hồi rồi mới cố đứng dậy mà rời đi.
Khi trời tối đen như mực ta mới dám về ký túc xá, nhưng là trên đường đi, gặp người quen liền bị hỏi “Mặt của ngươi ai đánh?”, hắn thậm chí còn bảo sẽ báo thù cho ta.
Cười khổ, báo thù? Quên đi, ta là con trai, thân thể vẫn là chịu đựng tốt.
Cũng không phải bị thương gì quá nặng, huống chi ta hôm nay là anh hùng cứu mỹ nhân!
Vì thế ta chỉ tùy tiện cảm ơn vài câu rồi cười cười rời đi.
Nhưng là sau khi vào đến phòng ngủ, hình dạng của ta đã bị mấy tên cùng phòng trông thấy. Một tên không kìm nổi tức giận, nói nhất định phải đem cái tên hỗn đản nào đánh ta cho 1 trận. Để trấn an được hắn, ta thực sự hao tổn rất nhiều khí lực.
Hắn rốt cục cũng nghe ta khuyên, chán nản đi đến thư viện tự học. Ta tắm rửa xong liền chui thẳng vào giường.
Ta vốn định không muốn nghĩ ngợi gì, chỉ cần ngủ một giấc thật tốt, ngày hôm sau tỉnh dậy đều quên hết.
Nhưng là đau đớn làm cho đầu ta càng lúc càng tỉnh táo, đành phải ở trên giường không ngừng lăn qua lăn lại.
Mệt mỏi quá, vì cái gì không cho ta ngủ!
Triệu Nghị, ngươi đừng tr.a tấn ta nữa, lần này ta thật sự buông tha cho ngươi.
Ta không phải thánh nhân, cũng không phải người bao dung.
Ta không phải loại si tình, cũng không phải dễ dàng yêu đương
Ta chỉ là một người bình thường với khát vọng được ở cùng người mình yêu.
Một chút tình yêu ban phát kia, ta sẽ không bao giờ cầu xin ngươi nữa. Ngươi nói đúng, nam nhân thế giới này còn có rất nhiều. So với ngươi, nam nhân ôn nhu và soái khí lại càng nhiều hơn, ta vì cái gì mà phải tự chuốc lấy đau khổ? Thật sự là ngu xuẩn.
Ta làm nhiều như vậy, chính là tự mình ảo tưởng về tình yêu ta dành cho người.
Ta không hề nhớ ngươi, không hề yêu ngươi. Bút máy ngươi đưa, ta đã ném đi rồi!
Đừng hỏi ta bởi ta sẽ không nói chuyện với ngươi!
Ta muốn đem tất cả những gì liên quan đến ngươi mà vứt hết, một cái cũng không giữ lại! Từ nay không còn liên quan gì với ngươi!
Ta vô cùng đau đớn nhích cơ thể đến gần hộp tủ cá nhân, bên trong tất cả đều là vật liên quan đến hắn.
Sợ dây hồng kia từng buộc ta với hắn lại một chỗ, thoạt nhìn giống một mảnh máu tươi, thật sự chói mắt!
Này là những con hạc giấy màu trắng trông thật xấu xí, ta khi nào thì khen chúng tinh xảo chứ? Nhất định là ngươi nghe nhầm rồi.
Còn kia là bức ảnh ta và ngươi chụp chung, ta trông xấu xí như vậy sao lại cầm về mà lưu giữ? Thật sự là ngu ngốc!
Ai nói ta cất giữ rất nhiều đồ vật liên quan hắn? Ngươi xem chỉ có một chút vậy thôi!
Ta hiện tại sẽ ném đi toàn bộ!
Ta như phát điên mà đem tất cả chúng ném vứt ra ngoài tủ, kết quả là đụng đến một vật dài nhỏ, lạnh như băng.
Nguyên lai là chiếc bút bi màu bạc (*). Chiếc bút này như thế nào lại nhìn quen mắt? Màu trắng bạc, thoạt nhìn rất cao quý.
“Chính là ta muốn tặng ngươi thôi”
Lời nói của ai đó vạng vọng bên tai ta?
“Nhưng ngươi cũng khiến ta nhịn không được mà muốn duy trì mối quan hệ.”
Ai nói vậy?
Ta cầm lấy bút, theo thói quen dùng chăn kéo qua đầu.
Ta lại thấy –
Hắn lo lắng chạy theo ta.
Hắn khoái hoạt nhìn ta mỉm cười.
Hắn sủng nịnh đưa người cho ta đánh.
Hắn ôn nhu cầm tay ta, sưởi ấm cho ta.
Hắn dùng lực ôm chặt ta làm cho giữa ta và hắn lúc đó không còn khoảng cách.
Hắn cuồng nhiệt hôn ta giống như muốn đem ta tan chảy.
Vì cái gì, hắn không ngừng xuất hiện trong đầu ta.
Ta đã thề độc một trăm lần rằng sẽ không nghĩ tới hắn nữa, mang hắn ra khỏi suy nghĩ của bản thân.
Nhưng cuối cùng là ta tình nguyện bị lời thề độc giết ch.ết một trăm lần cũng không thể quên được hắn!
Ta chính là như vậy, coi trọng một người chính là coi trọng cả một đời.
Đời này, ta thật sự trốn không thoát.
Ta nhấc chăn ra khiến hai tên còn lại trong phòng hoảng sợ.
“Tiểu Tuyết nhi, ngươi thân thể bị thương cũng đừng lộn xộn.” A Niệm gần ta nhất, hảo tâm nhắc nhở.
Ta không để ý tới hắn, chịu đựng đau nhức mà ngồi dậy, từ trên giường với tới đôi dép gần đó.
Phía sau truyền đến tiếng mọi người đang lo lắng, ta cũng không để ý.
Vọt tới ngoài cửa thì bất ngờ đụng phải Cẩu Hùng, toàn thân như vỡ vụn.
“Tiểu Tuyết nhi, ngươi cùng ai đánh nhau?” Hắn giữ chặt không cho ta chạy.
“Ngươi tránh ra!” Ta một phen đẩy hắn, nhắm thẳng lầu dưới mà bước.
Nơi ta muốn đến là bể bơi phía sau sân vận động.
Trở lại thời điểm buổi chiều, lúc đi từ sân vận động về, vì mặt mũi không có cách nào gặp người khác nên ta đành lảo đảo tìm chỗ trốn, không biết thế nào lại ra đến bể bơi. Lúc đó, nơi này không một bóng người.
Ta liền ngồi trên thành bể, nhờ ánh hoàng hôn mà nhìn chính bản thân mình dưới nước, trông sao thật thê thảm, tay ta vẫn còn nắm chiếc bút máy xinh đẹp mà hắn tặng ta.
Ta vô cùng mệt mỏi, một chiếc bút máy cũng không cầm nổi.
Vì thế ta nâng tay, hướng về phía trước một góc 30 độ, chiếc bút liền bay ra ngoài, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Phốc! Một tiếng bút máy rơi xuống nước rồi biến mất không thấy.
Thật sự không phải do tai nạn, ta cũng không quan tâm.
Ta bình tĩnh nhìn nó chìm mất, ta chỉ cảm thấy những đau khổ đè nén bấy lâu trong nháy máy đã hoàn toàn biến mất.
Ta tự do!
—-
(*) đó là chiếc bút bi Triệu Nghị tặng Phương Tuyết trước khi tặng bút máy nhưng Phương Tuyết không dùng vì cho rằng đó đơn thuần là quà cảm ơn của Triệu Nghị dành cho cậu do đã dạy hắn toán (