Chương 67
Lý Hơi gặp Dương công chúa bên ngoài hoàng cung. Nàng vừa thỉnh an Hoàng Thượng xong đang muốn trở về, Lý Hơi là vì công vụ ở lễ bộ mà nhập cung, công việc cũng tương đối hoàn tất nên cáo lui hồi phủ. Hai người gặp nhau, Dương công chúa gọi hắn lại nói chuyện.
“Lý Hơi, ngày ấy Phò mã tham gia săn thú, ta nghe nói ngươi đã tặng con mồi cho Phò mã. Đa tạ ngươi”.
“Công chúa không cần khách khí, Phò mã là quan văn không thạo cưỡi ngựa bắn cung, ta bất quá chỉ giúp đỡ một chút thôi”.
“Lý Hơi, khó trách Phụ hoàng thích ngươi, ngươi có tài lại khiêm nhường, đây chính là phúc của quốc gia!”
Được nàng khen ngợi, Lý Hơi có chút ngượng ngùng. “Công chúa quá khen.”
“Được rồi, mới vừa nãy ta ở chỗ mẫu hậu, nghe người nói phụ hoàng đang vì ngươi tuyển thế tử phi, hiện đang tìm xem nhà ai có thiếu nữ phẩm mạo tương đối sẽ tứ hôn cho ngươi”, sắc mặt Dương công chúa có vài phần ấm áp khi nhắc đến hôn sự của Lý Hơi.
Chỉ là phản ứng của Lý Hơi không giống như suy nghĩ của nàng. Gương mặt hắn không đỏ lên mà bắt đầu chuyển sang tái nhợt, sắc mặt nghiêm túc hỏi, “Công chúa, chuyện này có thật không?”
“Sao vậy, ngươi không cao hứng?” Dương công chúa kinh ngạc, phút chốc liền nhận ra, “Ngươi không thích tứ hôn đúng không? Chỉ là…chuyện này hoàn toàn không tự chủ được, chỉ có thể chờ phụ hoàng định đoạt. Khó trách ngươi không vui.” Dương công chúa nói xong liền tràn đầy cảm xúc, trước mắt nàng xuất hiện một bóng người ôn nhuận như ngọc nhưng đạm mạc như nước. Mặc dù đã kết tóc phu thê, nhưng nàng biết mình không có được tình yêu của chàng. Hai người bọn họ, phảng phất như hai khách nhân sống cùng một mái nhà, đối với nhau tương kính như tân.
“Hoàng hậu nương nương đã chọn được người thích hợp chưa?”, Lý Hơi thấp thỏm bất an.
“Trước mắt thì chưa, mẫu hậu vẫn đang chọn”, Dương công chúa cẩn thận đáp, ánh mắt lưu ý đến vẻ mặt ưu sắc của Lý Hơi, trong lòng chợt hiểu ra, “Ngươi…có phải…đã có ý trung nhân rồi không?”
Lý Hơi ngẩn ra, cúi đầu không nói, im lặng chính là đồng ý. Dương công chúa thầm nghĩ, nữ nhân kia chắc không phải là thiên kim quý tộc rồi, không nằm trong phạm vi cưới hỏi nên hắn mới gặp khó khăn như thế. Một tiếng ngăn trở bao nhiêu mối lương duyên. Nàng không thể không thở dài một hơi, trấn an hắn, “Lý Hơi, phụ hoàng luôn luôn ưu ái ngươi, Người tuyển thế tử phi cho ngươi tự nhiên không phải là hàng . Ý trung nhân của ngươi…mặc dù không thể làm chính thất nhưng cũng có thể làm trắc phi mà!”
Lý Hơi đột nhiên ngẩng đầu, không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên, ngữ khí kịch liệt, “Ta sẽ không để nàng làm trắc phi, ta muốn chính thức cưới nàng về, chỉ cần một mình nàng, những người khác ta không quan tâm”.
Không ngờ phản ứng của hắn lại kịch liệt như thế nên Dương công chúa nhất thời ngơ ngẩn. Lý Hơi nói xong mới cảm thấy mình khi xuất, vội vàng cúi đầu nói, “Thật xin lỗi, công chúa, thất lễ rồi!”
“Không có gì”, thần sắc công chúa từ ngưng trọng trở thành cảm xúc vô hạn nhìn hắn, “Lý Hơi, ngươi cũng là một người chí tình chí nghĩa”
Lý Hơi tâm tư bấn loạn, không muốn nói chuyện nữa, “Công chúa, ta còn có công vụ trong người phải trở về lễ bộ, cáo từ trước”.
“Cũng tốt, ta cũng phải trở về phủ Phò mã”
Hai người vì vậy liền chia nhau lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Từ cung thành đi ra chỉ có một đại đạo, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy đi. Nhưng đang lúc chạy trên đường thì “bang” một tiếng, trục xe ngựa của công chúa gãy đứt. Lý Hơi nghe được động tĩnh liền vội vàng xuống xem xét, “Xe này tạm thời không dùng được nữa, công chúa, người hãy lên xe của ta để ta tiễn ngươi hồi phủ”.
“Chỉ là, không phải ngươi muốn tới lễ bộ sao?”
“Ta tiễn công chúa hồi phủ rồi đến lễ bộ cũng không muộn”.
Vậy nên công chúa leo lên xe của Lý Hơi. Chiếc xe ngựa hướng thẳng phía nam hoàng thành chạy đi. Một lúc sau, tiểu cung nữ bên ngoài nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác đang chạy đến…chính là xe của Phò mã, cung nữ vội vàng bẩm báo, “Công chúa nương nương, xe ngựa của Phò mã ở phía trước”.
Công chúa vốn đang băng khoăn để Lý Hơi đưa tiễn, dù sao hắn cũng có công vụ trong người, nghe cung nữ báo vậy liền nói với Lý Hơi, “Nếu gặp xe ngựa của Phò mã thì ta cũng không làm phiền ngươi nữa, không làm trễ nãi chuyện của ngươi. Ta chuyển sang xe của Phò mã cũng được”.
“Nếu vậy…để ta tiễn công chúa xuống xe”.
Tiểu cung nữ chạy nhanh tới gọi xe ngựa của Phò mã, thanh y tiểu đồng và giá phu vội vàng quỳ xuống hành lễ với công chúa. Lý Hơi bước xuống tiễn công chúa, tiểu cung nữ gõ cửa xe nói, “Phò mã gia, công chúa nương nương phượng giá quang lâm”
Nàng vừa dứt lời thì bên trong xe chợt vang lên thanh âm va chạm, tiếp theo một giọng nữ nhân thanh thúy vang lên, “Ai da!”. Sắc mặt công chúa cùng Lý Hơi đồng loạt biến đổi. Tiểu cung nữ kinh ngạc vội vàng mở cửa xe. Công chúa liếc mắt thấy trong xe là Nguyễn Nhược Nhược, mới đầu nàng ngẩn ra, rõ ràng là nghe được thanh âm nữ nhân, thế nào trước mắt lại chỉ có một tiểu thư sinh tuấn tú? Kịp thời nhìn lại, nàng phát hiện ra Nguyễn Nhược Nhược là nữ cải nam trang. Lại nhìn qua Ngọc Liên Thành, hắn mặc dù vẫn bình tĩnh như trước nhưng mi mắt có chút lay động, tâm tình vài phần rối loạn. Bọn họ cùng nhau nói chuyện trong xe ngựa…nhất định không phải là quen biết sơ sài. Trong lòng công chúa xáo động, trong bất chợt nàng nhận ra nguyên nhân Phò mã lạnh nhạt với mình.
Sắc mặt công chúa khó coi, sắc mặt Lý Hơi so với công chúa còn khó nhìn hơn. Nghe được một tiếng “Ai da”, hắn đã biết được người trong đó là Nguyễn Nhược Nhược. Nhưng hắn vẫn hy vọng rằng mình nghe nhầm. Kết quả, hắn chỉ cảm thấy như ai đó vừa gõ một gậy lên đầu mình, thân thể phút chốc cứng đờ ra. Từ sâu thẳm trong lòng có một chút nhói đau, cảm giác đau nhói ấy cứ lan ra từ từ, đau đến không nói nên lời.
Nguyễn Nhược Nhược trông thấy Lý Hơi bên ngoài xe liền cả kinh. Nàng đã nhìn thấy sắc mặt ảm đạm cùng đôi mắt u ám của hắn, trong lòng liền khẩn trương lên. Diêu Kế Tông đã từng nói: không nên biến Lý Hơi thành một bình giấm, nếu không ta chỉ sợ hắn sẽ bị chua ch.ết. Nàng hiểu tình cảm Lý Hơi dành cho mình là độc chiếm, cho dù có nói cười với Diêu Kế Tông thì hắn cũng không vui, giờ đây bị hắn bắt gặp nàng và Ngọc Liên Thành hai người ngồi trong xe ngựa nói chuyện…Thảm thảm thảm, lần này hiểu lầm không nhỏ a!
Sau khi cửa xe mở ra, Ngọc Liên Thành nhìn thấy đầu tiên không phải là công chúa mà là Lý Hơi. Người kia ở bên ngoài, đấy là chuyện hắn không nghĩ đến. Thấy thân thể Lý Hơi đột nhiên cứng lên, hắn có thể hiểu được người đó đang có cảm nhận gì. Ngày đó trong chuyến đi săn, lúc hắn thấy hai người bọn họ ôm nhau, phản ứng của Ngọc Liên Thành chính là thế này đây. Kinh ngạc, chấn động, khó chịu, buồn bực, đau đớn…Tâm tư “bách chuyển thiên hồi”, rồi lại hoàn toàn nói không nên lời. Phản ứng của Lý Hơi, mặc dù không có chủ ý nhưng lại khiến trong lòng Ngọc Liên Thành sinh ra một loại khoái chí. Vô luận nói thế nào Ngọc Liên Thành cũng không phải người xấu, nhưng giờ khắc này, cảm nhận chân thật của hắn chính là vậy. Không còn cách nào khác, nhân tình vốn phức tạp như thế. Làm người thì không tránh khỏi có lúc tâm lý đen tối như vậy.
Trong lúc nhất thời, bốn người chẳng biết nói gì, không gian vô cùng yên lặng. Cuối cùng vẫn là Dương công chúa phục hồi tinh thần trước tiên, nàng kiềm chế “mây gió sấm chớp” trong lòng mà cười nói như chưa hề xảy ra chuyện gì, “Phò mã, thì ra ngươi có khách trên xe. Xe ngựa của ta giữa đường bị hỏng, đang định đi cùng ngươi trở về, không biết có làm phiền không?”
“Dĩ nhiên”, Ngọc Liên Thành cũng khôi phục thần sắc bình thường, theo thói quen mỉm cười chống đỡ, đứng dậy xuống xe. Nguyễn Nhược Nhược cũng nhanh chóng xuống xe, “Cũng không phải khách nhân gì, công chúa, vị này chính là biểu muội của ta, Nguyễn Nhược Nhược”.
Dương công chúa nhìn chăm chú Nguyễn Nhược Nhược, “Nguyên lai là nhi nữ của di nương”
“Thỉnh an công chúa nương nương”, Nguyễn Nhược Nhược theo quy củ hành lễ.
“Đều là người nhà, không cần câu lễ”, Dương công chúa vội vàng đỡ nàng lên, “Chúng là cũng xem như người một nhà, thân thích cũng không nhiều lắm vậy mà không giới thiệu là không nhận ra được. Sau này nếu ngươi có thời gian thì hãy đến phủ Phò mã chơi một chuyến”
“Tạ công chúa nương nương”, Nguyễn Nhược Nhược mặc dù mở miệng đáp ứng với công chúa nhưng ánh mắt lại không tự chủ hướng về phía Lý Hơi đang đứng một bên. Công chúa nhạy cảm nhận ra ánh mắt của nàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt Lý Hơi khác thường. Trong lòng nàng đột nhiên chấn động, chẳng lẽ bọn họ biết nhau? Chẳng lẽ…vị biểu muội này chính là ý trung nhân của Lý Hơi?
Lý Hơi lảng tránh ánh mắt của Nguyễn Nhược Nhược, quay đầu nói với Dương công chúa, “Công chúa, ta cáo lui”
“Được rồi, đa tạ ngươi tiễn ta một đoạn đường, bây giờ ta không làm trễ nãi công vụ của ngươi, nhanh đến lễ bộ đi thôi”, Mặc dù công chúa đã nhìn ra vài phần “tình hình” nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói chuyện với Lý Hơi.
Lý Hơi cũng không quay đầu lại, xoay người nhảy lên xe ngựa rời đi. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu khẩn trương. Hiểu lầm vẫn còn chưa giải thích rõ, để hắn đi như vậy thì phiền toái càng lớn a! Vì thế nên nàng vội vàng hướng về phía công chúa cáo từ, “Công chúa nương nương, ta rời phủ đã lâu, đã đến lúc phải trở về. Không quấy rầy người và biểu ca nữa, hẹn gặp lại”.
Lời nói xong, cũng không đợi đám người nhà phản ứng liền vội vàng chạy đi, nàng muốn đuổi theo Lý Hơi. Công chúa vẫn tinh tế đánh giá thần sắc của hai người bọn họ, nhìn người trước người sau vội vàng rời đi, xem ra không cần phải nghi ngờ nữa. Lại nhìn sang ánh mắt của Ngọc Liên Thành đang dõi theo Nguyễn Nhược Nhược, công chúa càng kinh ngạc hơn, đôi mi mắt trong suốt kia…trong khoảng khắc như mây khói mịt mờ…
Mặc dù xe ngựa của Lý Hơi chạy không xa, nhưng Nguyễn Nhược Nhược vì muốn tránh ánh mắt của công chúa nên rẽ vào một con hẻm nhỏ, đón đầu xe ngựa ở một ngã khác. Vừa thấy xe ngựa chạy đến, nàng vội vàng dang tay cản xe, “Ngừng ngừng ngừng”.
Tần Mại dừng xe, Nguyễn Nhược Nhược nhảy lên, mở cửa xe tiến vào. Gương mặt Lý Hơi chìm ngỉm, ánh mắt u ám, hai chân mày chau lại một chỗ, đến cả môi cũng mím chặt. Nhìn thấy nàng đi vào hắn cũng không nói gì, cứ buồn bực ngồi đó.
Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng dụ dỗ, “Lý Hơi, ta bất quá chỉ cùng Ngọc Liên Thành thương thảo một chút chuyện, ngoài ra chẳng làm gì hết. Ngươi tại sao lại tức giận như vậy. Mau mau nguôi giận đi!”
Lý Hơi vẫn không chịu nói gì, Nguyễn Nhược Nhược lại tiếp tục, “Lý Hơi, ngươi đừng trẻ con như vậy, ta đến cùng chỉ nói chuyện với người khác. Chẳng lẽ từ nay về sau, trừ ngươi ra, ta không thể nói chuyện với bất kì nam nhân nào khác hay sao?”
Lý Hơi cảm thấy ức chế, không nhịn được nữa liền quát lên, “Đây không phải là trẻ con, mà là phản ứng bản năng của nam nhân. Ta biết ngươi trong sạch, nhưng nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương cùng nam nhân khác ngồi cùng xe ngựa trò chuyện, hơn nữa, nam nhân kia lại là người có tình ý với ngươi, các ngươi ở chung một chỗ như vậy…giống như…chung đụng, ta nói có sai không? Trong lòng ta có thể thoải mái không?”
Ở chung một chỗ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Hơi lớn tiếng đối với Nguyễn Nhược Nhược. Hắn phát tác làm Nguyễn Nhược Nhược hơi giật mình, nhưng đồng thời cũng khiến nàng tức giận, “Lý Hơi, ngươi làm gì hung dữ như vậy? Ta còn chưa “hồng hạnh xuất tường” nha, bộ dáng ngươi vậy là thế nào! Chừng nào thấy ta làm sai thì ngươi mới có quyền nói, tự coi lại mình đi!”, nàng vừa nói xong liền xoay người mở cửa xe, nổi giận đùng đùng hét to một tiếng, “Tần Mại, ngừng xe”.
Thông qua lớp cửa xe, Tần Mại từ sớm đã nghe được âm thanh ầm ĩ bên trong. Đang trong lúc phân tâm thì bị Nguyễn Nhược Nhược quát to một tiếng, cương ngựa trong tay vô ý kéo mạnh, xe ngựa khựng lại. Xe còn chưa ngừng hẳn Nguyễn Nhược Nhược đã nhảy xuống, thân thể loạng choạng suýt ngã nhào. Lý Hơi nhanh chóng đạp cửa xe phóng ra, còn chưa kịp đỡ lấy thì nàng đã đứng vững vàng. Phía sau đầu của Nguyễn Nhược Nhược không có mắt nên không trông thấy động tác lo lắng của Lý Hơi, cứ một mạch chạy thẳng phía trước.
Lý Hơi buồn bực cực kỳ trở lại trong xe, thanh âm nặng nề, “Đi lễ bộ”. Tần Mại biết tâm tình Tiểu vương gia đang vô cùng tệ hại nên không dám nói gì, ở một bên giục xe chạy đi.
Tình yêu nếu có thể đả thương người, ấy là vì nó vô cùng nóng bỏng. Tình yêu giống như ngọn lửa, nó có thể khiến lòng người cảm thấy ấm áp nhưng vô tình cũng có thể tạo nên thương tích.