Chương 76
Diêu Kế Tông đi rồi, Nguyễn Nhược Nhược và Lý Hơi hai người đến hồ nước trước tiểu viện rửa tay rửa mặt, tẩy sạch bụi đất sau một đêm bôn ba vất vả. Sau đó bọn họ trở vào phòng lục soát một lần nữa, sắp xếp lại những vật dụng bình thường hằng ngày. Chén bát, bếp lò, củi, gạo, muối…đều đầy đủ, tại góc phòng còn có một chiếc gường, chẳng qua là lâu ngày không có người sử dụng nên đóng một lớp bụi dày. Nguyễn Nhược Nhược tinh tế nhìn ngó một hồi liền quyết định việc đầu tiên phải làm là đem tất cả những thứ này giặt giũ lau dọn một phen. Cũng may căn phòng này khá sạch sẽ, gọn gàng nên công việc dọn dẹp cũng không tốn quá nhiều thời gian, bọn họ hai người chỉ cần động tay động chân một lúc là xong. Nguyễn Nhược Nhược tiến đến chỗ chiếc gường. Lý Hơi đứng phía sau nhìn nàng, không biết nghĩ ngợi điều gì mà sắc mặt đột nhiên phiếm hồng.
“Lý Hơi, ngươi đến giúp ta một tay đi chứ”, gường nặng như vậy, một mình Nguyễn Nhược Nhược không xê dịch nổi, nàng vừa chỉ vào đầu gường bên kia vừa gọi Lý Hơi.
Lý Hơi vội vàng chạy đến. Nguyễn Nhược Nhược vừa trông thấy sắc mặt đỏ hồng của hắn liền hiểu ra, nàng nhịn cười gọi hắn đến gần, “Lý Hơi, lại đây đi! Ta có chuyện muốn nói với ngươi”.
Lý Hơi ngồi xuống bên cạnh nàng. Nguyễn Nhược Nhược vòng tay ôm cánh tay hắn, ngữ khí nhẹ nhàng như cánh hoa, “Lý Hơi, chúng ta bây giờ đang bỏ trốn, tình huống đặc thù nên tạm thời bỏ qua chuyện nam nữ thụ thụ bất thân gì gì đó, tối nay chúng ta ngủ cùng một gường”.
Sắc mặt Lý Hơi lại càng đỏ hơn, sắc hồng lan đến hai bên tai. Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liền đưa tay chạm vào gương mặt đỏ ửng của hắn, nàng cười nói, “Nhưng ta nói trước nha, mặc dù ngủ chung nhưng ngươi không được…động tay động chân, hiểu chưa?”
Lý Hơi quẫn bách cực kỳ, làm gì còn đủ tâm trí sắp đặt câu chữ trả lời nàng. Hắn chỉ biết liều mạng gật đầu, tuyệt đối sẽ không mạo phạm.
Nguyễn Nhược Nhược biết hắn lúc nào cũng cực kỳ đáng yêu như vậy. Thật ra, nàng vô cùng thương yêu hắn, “chuyện đó” cũng không phải là không được. Quan hệ nam nữ không có gì đáng xấu hổ, đây chính là bản năng thiêng liêng của con người. Chẳng qua là bọn họ thật sự vẫn còn rất trẻ, ăn quả cấm quá sớm cũng không phải chuyện tốt. Hãy đợi trái chín thêm một chút nữa rồi hẳn ăn, hương vị lúc đó sẽ lại càng say đắm hơn nhiều.
Nguyễn Nhược Nhược mở túi vải mang theo tối qua rồi xem xét một hồi. Nàng đã chuẩn bị rất kỹ, chẳng những mang theo áo váy của chính mình mà còn mang cả quần áo cho Lý Hơi, đó chính là xiêm y của Nguyễn Nhược Long, nàng mang theo vì đoán chừng Lý Hơi sẽ không chú ý đến những việc như thế này. Nàng đem một hộp nhỏ mở ra cho Lý Hơi xem, trong hộp ngoài trân châu đá quý còn có mấy đĩnh vàng cùng một ít bạc vụn, “Đây là gia tài của ta”.
“Ngươi từ đâu có nhiều châu báu như vậy?”, Lý Hơi ngạc nhiên hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược cười khanh khách, “Đêm đầu tiên ta tới Đại Đường này bị xe ngựa của ngươi đụng vào, ngày hôm sau ngươi sai người tới dâng lễ vật tạ lỗi, nhớ chưa?”
Lý Hơi lúc này mới nhớ ra. Hắn cũng nhịn không được liền bật cười, “Lúc ấy vô luận thế nào ta cũng không ngờ những thứ này lại còn có tác dụng này”.
Một đêm bôn ba, hai người đều cảm thấy mệt mỏi, vậy nên Nguyễn Nhược Nhược vỗ vỗ lên gường nói, “Ta mệt rồi, phải ngủ một chút thôi. Ngươi nhất định cũng rất mệt mỏi, chúng ta…trước tiên ngủ một giấc đi”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa cởi áo ngoài, mặc một thân áo ngủ trắng muốt chui vào chăn. Nàng liếc mắt tinh quái nhìn Lý Hơi vẫn còn đang chần chừ ở mép gường, “Đừng làm khó mình, ngươi cũng nằm xuống đi”.
Nghe nàng nói vậy, Lý Hơi cũng cởi áo ngoài rồi ngã người nằm xuống bên cạnh nàng. Hai người gần trong gang tấc, có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Lý Hơi ngửi được u hương nhi nữ tỏa ra từ thân thể Nguyễn Nhược Nhược, nhịp tim không khỏi đập loạn một trận, phía dưới không chịu thuận theo tuần quy đạo củ. Hắn vội vàng xoay người nằm đưa lưng về phía nàng, tâm trí giãy dụa một hồi mới có thể khôi phục hô hấp bình thường. Dù sao cũng đã vất vả cả đêm, hắn dần dần chìm sâu vào giấc ngủ say.
Lý Hơi ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy đã quá trưa. Hắn mở mắt nhìn sang bên cạnh, Nguyễn Nhược Nhược không có ở đấy. Lý Hơi giật mình lo lắng, chợt nghe bên ngoài có thanh âm truyền đến, lúc này hắn mới thở phào yên lòng. Vội vàng rời gường, hắn khoác áo đàng hoàng, lại nhìn thấy trên bàn có đặt một bát nước trong, là nàng chuẩn bị cho hắn. Quả thật hắn đang rất khát nước nên uống một hơi cạn sạch. Rõ ràng chỉ là chén nước thanh đạm bình thường nhưng cảm giác lại ngọt như mật hoa.
Trong bếp, Nguyễn Nhược Nhược buộc tóc đơn giản sau gáy, một tay cầm nồi, một tay xách ấm, trước sau vội vàng lục đục. Không khí mang theo sự ấm cúng thanh bình của nhà thường dân bá tánh. Lý Hơi tựa cửa ngắm nhìn nàng một hồi lâu mới lặng lẽ đi vào, hắn từ phía sau choàng tay ôm cổ nàng. Mới vừa cùng nàng chung gường chung chăn, hắn ngược lại không dám tùy ý thân mật, sợ rằng dục hỏa sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.
“A, ngươi tỉnh rồi!”, Nguyễn Nhược Nhược xoay đầu nhìn hắn mỉm cười, bờ môi mềm mại khiến hắn không tự chủ được cúi xuống, một nụ hôn thật sâu…thật nồng thắm…Nguyễn Nhược Nhược lúc đầu còn mỉm cười lẩn trốn, “Đừng phá, ta đang nấu cơm mà!”, Nhưng…làm sao có thể cự tuyệt hắn? Hai người không tự kìm hãm được liền ôm hôn say đắm, đôi bờ môi dây dưa triền miên không chịu tách ra. Xoảng! Một thanh âm rơi vỡ vang lên, kinh động hai người đang bay bổng trong mê mộng, là nắp nồi trong tay Nguyễn Nhược Nhược rơi xuống đất. Dây buộc tóc của nàng không biết đã bung ra từ lúc nào, mái tóc dài chảy xõa xuống bờ vai.
“A! Cơm biến thành cháo rồi! Lý Hơi, đều tại ngươi, đều tại ngươi!”, Nguyễn Nhược Nhược dậm chân nhìn nồi cơm trong phút chốc đã nhão nhừ như cháo. Lý Hơi mỉm cười nhặt nắp nồi trên đất trả lại cho nàng rồi nói, “Ta ăn cháo cũng được”.
“Là ngươi nói đó nha, ăn không hết ta sẽ bắt ngươi nuốt bằng hết”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
Món ăn sền sệt nửa cơm nửa cháo, sống sống chín chín này quả thật rất khó nuốt. Nguyễn Nhược Nhược buông đũa chịu thua, lại nhìn sang Lý Hơi ngồi đối diện mặt mày vẫn hớn hở hết ăn lại uống, “Không phải chứ, thứ này ngon vậy sao? Ngươi thế nào lại cao hứng như vậy?”
Lý Hơi nuốt xong một ngụm “cháo” mới mỉm cười trả lời, “Ta không ngờ ngươi lại có thể nấu được một món khó ăn đến mức này nha”.
“Ngươi còn dám nói”, Nguyễn Nhược Nhược bĩu môi, “Đều là tại ngươi, nếu không nó đâu thành ra thế này”.
Lý Hơi lắc đầu cười nói, “Được rồi, đều là lỗi của ta, vậy để ta ăn hết là được chứ gì”.
Vậy nên Nguyễn Nhược Nhược không hề khách khí đem chén cháo chỉ mới ăn qua vài miếng đẩy đến trước mặt hắn, “Ăn hết, ăn không hết ta không nấu cơm tối. Ta bãi công”.
Lý Hơi thở dài rồi nói, “Tự làm tự chịu”. Hắn đẩy chén của mình sang một bên, cầm chén của Nguyễn Nhược Nhược ăn tiếp. Chỉ những người yêu nhau mới không để tâm đến việc ăn thức ăn thừa của đối phương. Ngươi ăn cũng giống như ta ăn, có khác gì nhau.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn ăn vài miếng cũng không để hắn ăn thêm nữa, “Lý Hơi, bỏ đi, chúng ta vào rừng kiếm thức ăn!”
Bỏ đống thức ăn kinh hoàng sang một bên, hai người tay trong tay chạy ra ngòai rồi đi thẳng vào rừng. Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, “Diêu Kế Tông nói nhà hắn có trồng bưởi ở đây, tuy nói là mới thu hoạch nhưng chắc chắn vẫn còn sót lại một ít. Lý Hơi, chúng ta đi tìm một chút!”
“Nhìn kìa, trên kia không phải có một quả đó sao”, Lý Hơi tinh mắt nhìn thấy trên ngọn cây bên trái có một quả bưởi vẫn còn đu đưa giữa khóm lá xanh.
“Tuyệt vời, mắt ngươi thật tốt a! Nhanh hái xuống đi!”, Nguyễn Nhược Nhược chỉ huy.
Lý Hơi trèo lên cây hái bưởi rồi ném xuống cho Nguyễn Nhược Nhược đón lấy, “Wow, quả này không nhỏ nha, lại khá nặng, bên trong chắc chứa rất nhiều nước, nhất định sẽ ngọt vô cùng. Lý Hơi mau xuống đi, chúng ta ăn bưởi”.
Lý Hơi nhảy xuống nhưng lại trèo lên một cây khác, “Ta thấy vẫn còn một quả nữa”, chỉ một lát sau, một quả nữa lại được ném xuống.
Nguyễn Nhược Nhược cao hứng, “Xem ra cá lọt lưới khá nhiều, hay là chúng ta cứ hái hết đi”.
Một người trên cây một người dưới đất hái bưởi say sưa, đến khi mặt trời lặn về tây đã “thu hoạch” không dưới hai mươi trái. Bốn cánh tay không thể mang về hết, vậy nên Lý Hơi cởi áo khoác làm thành một túi vải, mỗi người một đầu “tha” bưởi về nhà. Trong phòng khắp nơi đều thấy bưởi, hương bưởi tỏa ra ngào ngạt. Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng cầm một con dao tới, nói là muốn gọt vỏ bưởi, nhưng hết lần này đến lần khác đều không biết phải “xuống tay” thế nào, “Lựa một trái nếm thử đi!”, khẩu khí của nàng không giống người gọt vỏ bưởi mà tựa như dạ xoa chuẩn bị làm thịt người.
Lý Hơi một bên cười một bên đón lấy con dao trên tay nàng, “Cẩn thận cắt trúng tay, để ta gọt cho”.
Dao lướt qua vài nhát, vỏ bưởi được gọt đều tăm tắp, từng múi bưởi trong veo tỏa hương thơm ngát. Vị bưởi ngọt ngọt chua chua thập phần ngon miệng, hai người ngồi quanh bàn chẳng mấy chốc đã ăn sạch một quả bưởi. Nguyễn Nhược Nhược vui vẻ vỗ vỗ bụng nói, “Ta no rồi, Lý Hơi, chúng ta khỏi làm cơm tối nha!”
Lý Hơi trợn mắt nói, “Không phải chứ, ngươi để ta ăn bưởi thay cơm hả?”
“Không được sao? Được rồi, ta đi nấu cơm cho ngươi ăn!”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn Lý Hơi, mặc dù than thở nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn ý cười, “Haizz, Lý Hơi, ngươi thật khó nuôi! Ta không muốn nuôi ngươi a!”
Lý Hơi ngạc nhiên một hồi, nhịn không được liền bật cười, “Không nuôi ta cũng không được, chúng ta sẽ thành thân nên ngươi không thể không trông nom ta ngày ba bữa nha!”
Nguyễn Nhược Nhược đứng dậy đi tới phòng bếp, “Haiz, đành chịu vậy, ngựa không cho ăn cỏ thì không thể chạy nhanh a!”
Lý Hơi theo nàng vào phòng bếp, “Muốn làm món gì? Để ta đến giúp ngươi?
“Được đó, chúng ta làm bánh ăn. Ngươi chờ một chút, để ta tìm bột trước”. Buổi trưa Nguyễn Nhược Nhược đã trông thấy nơi này có bột bánh, nhưng không phải bột màu trắng mà là bột màu vàng, “A! Sao bột bánh lại có màu vàng? Lý Hơi, ngươi đã gặp qua loại bột này chưa?”, Nguyễn Nhược Nhược kỳ quái, Lý Hơi cũng chưa từng thấy qua nên chỉ đành lắc đầu.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn đống bột màu vàng trong tay một hồi, nàng nghĩ trước tiên nên đổ nước để nó nhão ra, sau đó sẽ cán làm bánh. Tốt nhất cán thành hình tròn, bột bánh màu vàng nên nhìn sẽ như mặt trời lặn, “Để ta thử trộn bột xem có thể cán thành bánh được hay không”.
Nguyễn Nhược Nhược đem bột rắc lên bàn, sau đó lại bớt lửa trên lò, hai người trước sau vội vàng bắt tay làm bánh. Một hồi sau, Lý Hơi đã dấy lên một đống lửa phừng phừng trên lò, Nguyễn Nhược Nhược đổ mồ hôi nhìn “tảng bột” trước mắt…đến cùng là chỗ nào không đúng, tại sao nhào bột mãi vẫn không kết dính lại? Nàng cật lực nhào nhào nhào, “tảng bột” chậm chạp rời ra từng mảng, trán nàng đổ mồ hôi nhưng từng mảng bột vẫn không kết dính vào nhau, thế này là thế nào a?!
“Ngươi làm sai chỗ nào?”, Lý Hơi ngồi một bên nhìn hồi lâu vẫn thấy “tảng bột” rã thành từng mảng, hắn nhịn không được vừa cười vừa hỏi.
“Tại sao lại thế này? Bột gặp nước theo lý phải nhão ra mới đúng! Tại sao lại rời rạc như thế này?”, Nguyễn Nhược Nhược cực kì khó hiểu.
Lý Hơi mắc cười, “Bột không kết dính thì làm sao cán thành bánh?”
“Ta đã từng nhìn mẹ cán bánh không một trăm thì cũng hơn tám mươi lần, trình tự ta nhớ rất rõ, chẳng qua không có kinh nghiệm thực hành thôi”, Nguyễn Nhược Nhược ngữ khí bất phục.
“Nhất định là có chỗ không đúng, nếu không tại sao càng nhào bột càng rời rạc”, Lý Hơi mặc dù không biết nấu ăn làm bếp nhưng trực giác nói cho hắn biết loại bột này nhất định có vấn đề.
Nguyễn Nhược Nhược cầm khối bột nhìn trái nhìn phải, “Vấn đề nằm ở đâu chứ? Ta hoàn toàn làm theo cách của mẹ nha! Trừ phi, loại bột mẹ dùng là bột màu trắng, còn bột ta đang dùng lại có màu vàng. Đúng rồi, nhất định là do bột”.
Nghĩ một hồi, đột nhiên nàng sực nhớ ra, “Đây không phải là bột bánh mà là bột gạo a! Ta nghe nói bột gạo gặp nước không kết dính, không thể cán mỏng thành bánh, chỉ có thể vo thành viên. Thật là không có đạo lý, cùng là bột nhưng tại sao lại phức tạp như vậy?”. Ngữ khí nàng có vài phần cau có.
Nàng vừa nói vừa thu thập tàn cuộc trên bàn, đem khối bột gạo vo thành từng viên tròn trên tay. Vo một viên rồi lại nắn nắn tạo thành một hình người, nàng đưa cho Lý Hơi nhìn, “Lý Hơi, không làm bánh được rồi, chỉ có thể vo thành khối bột”, nàng nói xong cảm thấy rất xấu hổ.
Lý Hơi vốn đang chờ đợi một chiếc bánh tròn tròn dẹt dẹt, nhìn thấy kết quả trên tay Nguyễn Nhược Nhược liền ngạc nhiên một phen, sau đó hắn nhịn không được liền phá ra cười, “Đây là cái gì nha?”
“Không phải ngươi chưa từng ăn chứ?”, Nguyễn Nhược Nhược vui vẻ nói, “Đây là món mới nha, chờ ta cho ngươi ăn thử đầu tiên”.
Nàng vội vàng đem khối bột vo thành hình người trên tay chạy tới bếp lò. Khối bột gặp lửa nhanh chóng bị nướng chín vàng ươm. Nguyễn Nhược Nhược nhìn khối bột cực kỳ đắc ý, “Nhìn đi nhìn đi, nó chín vàng đều luôn nè, ăn không ngon nhưng nhìn rất ngon nha!”
Lý Hơi mỉm cười cầm lấy một viên cắn thử, Nguyễn Nhược Nhược ngồi sát một bên, thoạt trông giống như học sinh đang chờ giáo sư phát kết quả bài thi cuối kỳ, nàng vội vàng hỏi, “Thế nào? Ăn được không?”
Lý Hơi nhai chậm rãi hồi lâu mới mỉm cười gật đầu, “Ngon hơn so với món cháo hồi trưa”.
“Hứ, ai cho ngươi so sánh! Muốn so sánh thì so với cao lương mỹ vị trước kia đi!”, Nguyễn Nhược Nhược bĩu môi.
“Quả thật những món ăn trước kia dù ngon đến đâu cũng không bằng những món ăn do chính tay ngươi làm. Dù nó không ngon, nhưng đối với ta đây chính là cực phẩm!”, Lý Hơi ôn nhu nhìn nàng.
“Được rồi, đống bánh nướng này ngươi ăn hết cho ta, một cái cũng không được chừa lại”, Nguyễn Nhược Nhược đem một bàn đầy bánh nướng đẩy đến trước mặt hắn, vừa nói vừa cười.
Lý Hơi cầm lấy một chiếc bánh đưa tới miệng nàng, “Cùng nhau ăn, có phúc cùng hưởng có bánh cùng ăn”.
Nguyễn Nhược Nhược từ trên tay hắn cắn một miếng, mèo khen mèo dài đuôi nói, “Ngon nha, quả thật rất ngon”. Nàng ăn một hồi mới sực nhớ, “Lý Hơi, bánh do ta làm nên ngươi phải rửa chén! Chúng ta phân công làm việc bình đẳng a!”
“Được, ta rửa ta rửa”, Lý Hơi dễ dàng đồng ý, kết quả làm vỡ hai cái chén. Nguyễn Nhược Nhược làm bộ dáng gia trưởng giáo huấn, “Ngươi phá nhà phá của, ngươi rửa chén kiểu này không sớm thì muộn toàn bộ chén bát trong nhà sẽ vì ngươi mà bỏ mạng, đến lúc đó chúng ta phải ăn cơm bằng tay a!”
Lý Hơi xấu hổ, “Ta không nghĩ chúng lại trơn như vậy, sau này sẽ cẩn thận, sẽ cẩn thận!”
Nguyễn Nhược Nhược ra vẻ rộng lượng, “Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm ta sẽ không truy cứu. Tiếp tục rửa đi, phải rửa thật sạch a!”