Chương 3
Cảm giác hoàn hồn, nếu mọi người đã từng mơ thấy mình bị rơi từ trên cao xuống thì nó cũng giống giống như vậy.
Đầu tiên cũng là phiêu phiêu trong không gian không trọng lượng, sau đó bên tai vang lên đánh [rầm] một cái, toàn thân chấn động, mở mắt ra thì thấy mình vẫn nằm trên giường.
Nhưng mà hoàn hồn suy cho cùng cũng có chỗ khác với nằm mơ, ta mở mắt ra, thấy phía trước là một mảng hoàng kim chói lọi – là do mặt bị một tấm chăn lụa vàng phủ lên. Không biết cái thứ lạnh lạnh đang ngậm trong miệng là gì, tiếng gào khóc từ bên ngoài quan tài xiên vào lỗ tai. Ta thử cử động ngón tay, thổi vài hơi, mảnh lụa vàng hơi động. Đưa tay sờ lên phần ngực trái, có tiếng [thình thịch] đều đặn. Oh yeah, tiếp đất thành công!
Cảm giác có không khí lưu thông trong mũi quả thật là thân thương, bề mặt tấm lụa phồng lên xẹp xuống, ta cố nén hưng phấn nghĩ xem nên chào hỏi thế nào để không bị những người xung quanh nghi ngờ. Không đợi các tế bào não mới của ta kịp vận hành hết, bên trên đột nhiên thổi đến vào lời đối thoại ngắt quãng.
“Còn chưa tới giờ….”, “Cũng không kém nhiều lắm, đinh quan thôi.” “Đinh quan?!” Hình như ta vừa nghe thấy từ [Đinh quan]?! ~~~
“Nhưng mà sau khi đinh quan sẽ….”, “Người ch.ết còn so đo mấy canh giờ sao? Ta muốn ra sớm một chút, đinh quan đê.” Quả đúng là [đinh quan], ta kinh hãi. Tiếng người kia do dự một lát, trên tấm ván vang lên ba tiếng [thùng thùng thùng], “Đã đến giờ ——– Đinh ——— quan———–“
Mẹ nó, đinh thật sao?! Đùa nhau! Ông đây khó khăn lắm mới tìm được một thân xác tuyệt vời để hoàn hồn, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị buồn ch.ết trong quan tài rồi thành oan hồn nữa sao?! Ta nhanh chóng ngồi dậy, bật nắp quan tài, giật lụa vàng xuống, nhổ miếng ngọc trong miệng ra, hô to một tiếng: “Không cần đóng! Ta sống lại rồi!”
Bốn phía một mảnh trầm lặng, ta bám vào mép quan tài nhìn lướt qua chúng sinh đứng vòng quanh. Một đám mặc áo tang đứng trơ như tượng gỗ mất một lúc, người đang ôm chậu sành là phản ứng nhanh nhạy nhất trong cả đám, cái chậu rơi xuống đến [choang] một cái: “Không xong rồi!~~~ Xác ch.ết của tiểu vương gia vùng dậy!!~~~~” Đám tượng gỗ cuối cùng biến thành lanh tanh bành như đám bỏng ngô, người ôm cái chậu sành chạy đầu tiên, kéo theo một đám lao ra ngoài, khói tung mù mịt.
“Mọi người đâu! Đi tìm đạo sĩ mau~~~ không xong rồi~~~ xác ch.ết của tiểu vương gia vùng dậy!!!”
“Cứu mạng a!~~ xác ch.ết vùng dậy!!~~~ Xác ch.ết của tiểu vương gia vùng dậy aaaaa!!”
Ta đứng dậy, bước ra khỏi quan tài, định an ủi quần chúng rằng ta hoàn hồn chứ không phải xác ch.ết vùng dậy. Một chân vừa mới thò ra khỏi quan tài, mấy người chạy chậm đột nhiên tê liệt ngã bệt xuống đất, một người trong số đó chân cẳng run rẩy quỳ rạp xuống vái như đập tỏi: “Tiểu vương gia, tiểu vương gia~~ nô tài biết ngài ch.ết không cam lòng ~~ oan có đầu nợ có chủ ~~ Bình thường Tiểu Thuận tối trung thành với ngài ~~~ Hoàng thượng đã hạ lệnh ~~~ chiều hôm nay sẽ lăng trì xử tử Uông Thụy trước mộ ngài ~~~ Các công tử cũng sẽ tuẫn táng theo, ngài hãy an tâm đi ~~~~ an tâm ~~~~ “
Ta bất đắc dĩ cười gượng: “Không phải sợ, ta không phải xác ch.ết vùng dậy. Ta sống lại thật mà. Không tin ngươi sờ tay ta xem là nóng hay lạnh.” Tôi vươn tay, chân kia vừa định bước ra khỏi quan tài, Tiểu Thuận đã kêu lên một tiếng rồi chạy mất hút.
Mấy người khác cũng bị dọa đến giãy dụa bật dậy lao ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn lại một ông cụ râu hoa râm, mắt nhìn thẳng, vươn ngón trỏ run run chỉ về hướng ta. Ta tự nhận thấy rất thân thiết liền tiến đến, cầm lấy tay ông cụ: “Tay của ta ấm mà.” Ông cụ chớp mắt, miệng sùi bọt mép, ngất xỉu.
Giờ thì đến phiên ta trợn trắng mắt, đưa tay sờ sờ mũi: “Mẹ nó, làm thế nào mà lại thành như vầy!”
Một âm thanh không lạnh không nóng, không nhanh không chậm vang lên từ đằng sau: “Vương gia bỗng nhiên hoàn hồn, bọn hạ nhân không hiểu biết nên sợ hãi cũng là đương nhiên. Vương gia không nên trách tội.”
Tiếng nói vừa vang lên, ta giật mình hoảng sợ. Nghe giọng y hệt giọng lúc hô [đinh quan]. Xoay người lại, thấy một vị huynh đệ đứng sau quan tài, trên người cũng mặc áo hiếu. Ta vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tức thì cảm động rơi nước mắt. Ánh mắt chắc chắn là ánh mắt nhìn người sống, vẻ mặt cũng là vẻ mặt đang nói chuyện với người sống. Ta sung sướng như du kích tìm thấy tổ chức Đảng mà phi lên cầm lấy tay hắn: “Ngươi tin ta là người sống?! Vậy tốt rồi! Ngươi xem tay ta ấm nè, ta thật sự là người sống! Khó có được một người tin tưởng ta, xin hỏi ngươi họ gì?”
Lời vừa văng ra, ta lập tức ý thức được đại họa. Nghe lời vừa rồi thì người mặc áo hiếu này chắc chắn là người trong vương phủ. Hơn nữa nhìn hắn diện mạo tuấn tú, khí độ bất phàm, có lẽ thân phận cũng không thấp. May mà Mã Tiểu Đông này còn có nhiều năm kinh nghiệm ứng cứu đúng lúc trên trường thi, nhìn hắn lông mi hơi giật giật, liền rất thân thiện bổ sung tiếp một câu: “Nói vậy ngươi nhất định biết ta, nếu không phiền cho ta hỏi một chút, ta là ai?”