Chương 20
Ta là một con người độ lượng, nếu có người chào hỏi ta thì tất nhiên ta sẽ trả lễ. Huống hồ trông vị thiếu niên công tử kia tuổi cùng lắm cũng chỉ mười tám, mười chín thôi, cần gì phải cùng con nít so đo. Ta cũng chắp tay: “Ta họ Mã, Mã Tiểu Đông. Tiểu huynh đệ họ gì?” Ta cố ý nhấn mạnh chữ “tiểu”. Thiếu niên công tử mỉm cười với ta: “Ta họ Phù, tên Khanh Thư, chữ [tiểu] không dám nhận.”
Phù Khanh Thư, tên không tồi.
Phù tiểu ca hai hàng mi dài cong vút, đôi mắt như cặp minh châu lưu chuyển hữu thần, khuôn mặt ngũ quan như chạm ngọc, toàn thân lộ ra quý khí. Không biết là đứa nhỏ của nhà vị quan lớn nào trong kinh thành. Ta thầm lắc đầu, Phù công tử, may cho ngươi vì tiểu vương gia hôm nay ngươi gặp là lão tử. Bằng không, một nhà già trẻ nhà ngươi chỉ sợ gặp họa rồi.
Phù Khanh Thư với câu [Tiểu huynh đệ] vừa rồi của ta canh cánh trong lòng: “Mã công tử niên kỷ bao nhiêu?” Ta cầm lấy chiết phiến: “Năm nay đã hai mươi mốt.” Chiết phiến gõ nhẹ vào lòng bàn tay, “Phù công tử năm nay mười mấy?”
Phù Khanh Thư khép chiết phiến lại, định đặt xuống lại thôi: “Ta cũng sắp hai mươi.”
Ta mỉm cười: “Mới mười chín, Phù công tử thực sự là trẻ tuổi tao nhã a.” Phù Khanh Thư rốt cục cũng biến sắc, ha ha, tính chơi với ta à, ngươi còn non lắm.
“Mã công tử quê ở đâu?”
Ta nói: “Phải nói là, nhà của ta ở rất xa. Có điều tạm thời sống ở kinh thành. Phù công tử xem ra là người kinh thành nhỉ.”
Phù Khanh Thư gật đầu: “Mã công tử có rảnh, nếu không chê, có thể đến Tuế Xương Nhai hàn xá chơi. Mã công tử vừa đến kinh thành chưa lâu phải không?”
Hử? Đứa nhỏ này cũng thật tinh mắt, ta khen ngợi liếc hắn một cái: “Không sai, vừa tới được vài ngày.” Phù Khanh Thư thản nhiên nở nụ cười: “Trách nào huynh đài không biết cô gái đành đàn vừa rồi là cầm nương thuộc giáo phường*, còn khẳng khái giúp tiền, hỏi nàng có phải trong nhà có biến cố gì không.” Ánh mắt đảo qua mặt ta, mở chiết phiến nhè nhẹ lay động, “Bạc của Mã công tử, đúng là bị lừa oan uổng.”
Gì chứ, mặt ta nóng lên, chửi thầm trong bụng. Coi như nhóc con ngươi khá, một đều.
Lúc ta cùng Phù Khanh Thư đang chén chú chén anh uống đến say mê, trên đường bỗng nhiên một trận ồn ào. Phù Khanh Thư từ cửa sổ nhìn ra phía đường cái, bỗng vội vàng đứng lên: “Mã công tử, tại hạ có chuyện đi trước một bước, ngày khác sẽ cùng nói chuyện.” Ta thò ra cửa sổ nhìn xem, một đám gia đinh huyên náo đang đi về hướng này, vừa quay đầu lại, Phù công tử đã chả thấy bóng dáng đâu. Ta thấy trời cũng tối rồi, kêu tiểu nhị lại thanh toán. Tiểu nhị cúi mình: “Vị công tử vừa nãy đã trả tiền rồi.” Ồ, cách làm việc của Phù tiểu ca quả là có phong thái.
Ta rời quán trà nhận định phương hướng, chậm rãi đi về phía vương phủ. Càng đi bước chân càng nặng. Trong vương phủ còn một mớ bòng bong nghĩ đến đã nhức đầu. Ta đột nhiên có một ý tưởng rất vô dụng, chi bằng lão tử ôm một bọc ngân phiếu trốn phứt đi, sống ch.ết mặc bay. Nhưng sờ lại lương tâm, lại nghĩ đến lời thề hào sảng của mình. Nhân sinh quan trọng nhất là phải kiên trì. Huống chi ta chạy rồi, hai mươi người kia càng không có đường sống. Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, làm gì cũng phải nghĩ đến lương tâm.
Rẽ vào một ngõ tắt, qua hai đoạn nữa chính là cổng sau của vương phủ, ta vừa mới rẽ vào một khúc quanh đã va phải một người đang đứng dán ở vách tường. Bả vai đau ch.ết điếng, người kia cũng giật mình. Ta tập trung nhìn: “Phù công tử, sau ngươi lại đứng ở đây?” Ánh mắt Phù Khanh Thư lóe lên một chút: “Mã công tử, thật trùng hợp. Ta lang thang một chút, ai ngờ lại đến chỗ này. Ngươi sống ở gần đây à?” Ta nghi hoặc nhìn hắn, lang thang một chút, không phải vừa rồi hắn nói có việc gấp sao? Cửa ngõ dần dần truyền đến một trận ồn ào, vẻ mặt Phù Khanh Thư đột nhiên có chút khẩn trương, thanh âm kia vươn từ xa tới gần. Ta loáng thoáng nhận ra vài tiếng gọi. “Thiếu gia, lão gia chờ ngài trở về …. “
Ta giật mình hiểu ra, cười ha ha với Phù Khanh Thư: “Phù công tử, trẻ nhỏ bực bội mới trốn nhà đi chơi, ngươi nên nhanh chóng về nhà đi, miễn cho lệnh tôn phải lo lắng.”
Mặt Phù Khanh Thư hơi đỏ lên, cắn cắn môi, trừng mắt liếc ta một cái, vung tay áo đi về phía cổng ngõ. Thật là! Vừa rồi còn khen hắn biết cách hành xử. Chí ít cũng phải hỏi thăm người ta một tiếng chứ.
Ta huýt sáo, lần về cửa sau vương phủ. Bảy tám người hầu chăng đèn lồng như tiếp giá đón ta vào phủ. Tiểu Thuận, Tiểu Toàn, Tiểu Thắng nhanh như chớp từ trong viện chạy ra, Tiểu Thuận cầm lấy một cái đèn lồng đi bên cạnh ta, “Vương gia, ngài muốn ăn chứ? Trù phòng đã chuẩn bị cơm cho ngài rồi.” Bữa trưa ta chỉ ăn qua loa, đói muốn hoảng. Nghĩ đến bát cháo loãng lại càng thêm ngạ hỏa thiêu tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn chút đi.”
Tiểu Thuận thông minh, sai người đem cơm chiều đưa đến phòng ngủ của ta. Ta tắm rửa xong về phòng ngủ, Tiểu Toàn ôm hai thực hạp tiến vào. Tiểu Thuận bưng bát cháo, đặt vào tay ta. Ta vừa thấy, múc một thìa đưa vào miệng, cười đến híp cả mắt, đầu bếp của vương phủ quả nhiên không tầm thường, cháo trứng thịt nạc ta đã ăn hơn hai mươi năm, chưa bao giờ cảm nhận được hương vị thần tiên thế này. Tiểu Thuận xu nịnh nhìn ta: “Vương gia, gạo hôm nay ngon hơn bình thường nhiều đúng không? Còn có lạc ngũ vị cùng măng khô, ngài nếm thử?” Ta bóc lớp vỏ trứng chim cút ra, bên trong có một miếng thịt chân giò, lão lệ ngân ngấn: “Đậu phộng nấu rất ngon, măng làm cũng không tồi!”