Chương 40
Phố xá ở Huy Châu có nét đặc sắc rất khác với phố xá kinh thành. Đường phố ở kinh thành giống như bánh hồng thự* trong chảo mỡ, ồn ào náo nhiệt hiếu khách, nhân đỏ vỏ vàng óng ánh. Đường phố Huy Châu lại giống như chiếc bánh chưng gạo nếp gói trong chiếc lá xanh, màu xanh như ngọc ẩn chứa hương thơm ngọt ngào ấm áp, bên trong ẩn chứa biết bao nguyên liệu tuyệt hảo.
Bánh hồng thự và bánh chưng, cái nào ta cũng thích.
Dùng thịt chân giò làm nhân bánh chưng vẫn là ngon nhất.
Phù Khanh Thư ở bên cạnh ta phẩy quạt, hôm nay nắng ấm, tinh thần hăng hái, cây quạt là đạo cụ xuất hành chuẩn bị từ ở nhà, Phù Khanh thư nói, “Mã huynh, ta đã nói rồi, ngươi mỗi ngày cứ đến chỗ ta ăn chung. Bánh chưng còn được, bánh hồng thự nhiều mỡ rất ngấy, chỉ sợ hôm sau ăn không nổi nữa.”
Ta cười gượng, “Cái này không phải chỉ chống đói thôi sao? Còn phải lo cả đồ ăn cho bữa tối nữa.”
Trong địa hạt phủ Huy Châu có mấy huyện trấn không tồi, trên danh nghĩa cũng phải tham gia tiến cống cùng châu phủ. Bao năm qua cống phẩm chỉ có bốn loại bất biến: Giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê, mực thơm, lá trà.
Con em thế gia đều rất biết thưởng thức. Phù tiểu hầu gia dù cũng như ta là lần đầu đến Huy Châu, nhưng danh tiếng Huy Châu vang dội đến mức ngay cả người nhân công dọn mao xí nhà hắn cũng có thể mô tả rõ ràng được. Trên đường, Phù Khanh Thư trước là tỉ mỉ kể cho ta mấy món đặc sản, sau đó đi vào một cửa hàng chuyên về trà, yêu cầu năm lạng Hoàng Sơn Mao Phong.
Hoàng Sơn Mao Phong là trà được cống lên kinh thành, trị giá tám mươi lượng bạc một lạng. Nghe nói năm cha của hoàng đế đương nhiệm và tiểu vương gia – tức là tiền nhiệm hoàng đế, còn sống, trà tiến cống là Vân Tiêm, một trăm hai mươi lượng bạc một lạng. Tiểu hoàng đế đăng cơ, bắt đầu thực hiện chính sách chi dùng tiết kiệm, để làm gương cho bách tính, đổi thành uống Hoàng Sơn Mao Phong tám mươi lượng bạc một lạng. Cả triều trên dưới cảm động đến rơi nước mắt. Có vị quan chuyên về chép sử sách còn làm nguyên một quyển <
Thử đoán giá thực của Hoàng Sơn Mao Phong trước khi vào trong cửa hàng, Phù tiểu hầu gia nói, “Nhiều nhất hai mươi hai.” Ta nói, “Không đến.”
Trưởng quẩy đứng dựa vào thùng trà, há mồm ra giá, “Nhị vị, đây chính là trà tiến cống, báo giá về cũng là tám mươi lượng bạc. Ta không nói thách.”
Phù Khanh Thư phẩy quạt mỉm cười, “Tám mươi lượng bạc là cho hoàng thượng uống, người trong thiên hạ nào dám so với hoàng thượng? Khai giá thật đi.”
Trưởng quầy chậc lưỡi, gật đầu, “Công tử là người biết hàng, ta cũng không nói thách nữa, năm mươi hai một lạng, để hợp lý cho ngài.”
Phù Khanh Thư phẩy quạt, không nhanh không chậm nói, “Giá thật.”
Trưởng quầy chậc lưỡi, thở dài, gật đầu, “Ba mươi hai, không thể bớt nữa.”
Phù Khanh Thư cũng không dừng quạt. Thật không ngờ Phù tiểu hầu gia cũng có chút tài ép giá.
Trưởng quầy lại chậc lưỡi, xoa tay, thở dài, gật đầu thật mạnh một cái, “Thôi được rồi, ta thấy hai vị lần đầu đến đây, coi như kết giao bằng hữu. Hai mươi hai! Bù lỗ một chút, nếu hai vị uống thấy ngon thì giúp ta truyền bá tiếng tăm.”
Phù tiểu hầu gia cười gấp quạt, sắc mặt tươi rói, vừa định gật đầu đã bị ta một câu chặn lại, “Thôi, vẫn nên đi đi.”
Chưởng quầy biến sắc, “Công tử, đàm phán tốt như vậy sao lại không mua?”
Ta xoay người đi về phía cửa, “Thành tâm mua bán thì ra giá thật, không chịu thì thôi.”
Trưởng quầy chặn cửa, trên mặt lộ vẻ ai oán, “Công tử, có chuyện gì cứ nói. Ta đã giảm đến thế rồi, còn muốn thực giá thế nào nữa? bằng không ngài ra một cái giá, ta nghe thử xem.”
Ta giơ ra một ngón tay, chưởng quầy hít sâu một cái, giọng run rẩy, “Công tử ~~~ mười lượng bạc, cũng hơi quá, tiểu nhân một nhà già trẻ hơn ba mươi miệng ăn…….”
Ta hơi cong khóe miệng, “Ai nói là mười lượng? Công tử ta nói chính là một lượng. Nhất định giá đó, bán thì bán, không thì thôi.”
Ánh mắt trưởng quầy dừng trên người ta, vô cùng kính nể, “Bán.”
Gần giữa trưa, ta cùng Phù Khanh Thư về Tô phủ. Phù tiểu hầu gia vì một lượng bạc mà đối với ta càng thêm thân thiết, nhận lời nhất định trưa nay sẽ dặn Cao bá mang thêm hai phần ăn sáng. Ta ba chân bốn cẳng chạy về phòng, trước tìm trà, sau tìm nước.
Tiểu Thuận chả thấy tăm hơi đâu, chắc là tranh thủ rảnh rỗi chạy đi dạo phố rồi. Trên bàn chỉ còn trà lạnh, ta uống hai ngụm ổn định tâm trạng. Đi đến chậu rửa mặt, bên trong rỗng tuếch. Ta bước ra khỏi phòng đến thẳng giếng nước. XX, lúc trước lão tử đúng là uống lộn thuốc mới chọn hoàn hồn về thời cổ đại, cái kiểu mùa hè mặc trường bào dài tay này sớm muốn cũng biến lão tử thành tôm luộc.
Ta kéo dây thừng nâng thùng nước từ dưới giếng lên, múc một gáo dội lên đầu, thống khoái! Quăng giày qua một bên, gì chứ, ngoài trời ba mươi mấy độ còn phải đóng bộ giày tất thật không còn là người! Ta vén áo choàng đến tận lưng, mang nửa thùng nước lạnh dội xuống chân. Thả thùng xuống giếng lần nữa.
Lúc này mà có vòi nước thì thật tốt a….
Ta chống tay lên miệng giếng, một tay kéo thùng nước.
Sau lưng tầm ba bước đột nhiên có tiếng gió nhẹ.
Nhờ trời …. Ta một câu còn chưa nghĩ xong, phía sau vang lên bịch một tiếng, lưng đau nhức, trước mắt tối sầm, lao đầu xuống giếng.
Bi kịch bắt đầu từ sau khi ta tỉnh lại.
Ta đời này lần đầu tiên chính thức bất tỉnh nhân sự, không mơ thấy xe đẹp mỹ nữ, cũng không thấy ông chú ở cầu Nại Hà.
…
Lúc mở mắt đã là nửa đêm, chỉ thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Ta không thấy di chứng trong ngoài gì cả, không có gì khó lường.
Mà khó lường ở chỗ lão tử phát hiện mình nằm trong chăn bị lột trơn tuột như trứng chim, nằm úp sấp trên ngực còn có một người cũng trơn tuột.
***! Người đó là Bùi Kỳ Tuyên.