Chương 17: Làm càn
Edit: Ring.
Biểu tình của nhị phu nhân dường như là rất không đồng ý với thái độ nén giận của Giang Mộ Yên, rất muốn trút giận cho nàng.
Mà trong lòng Giang Mộ Yên lại vừa mừng vừa sợ. Mọi người đều gọi nàng là thiếu phu nhân, nàng vốn cho rằng chủ nhân của thân thể này đã sớm gả cho Bùi Dạ Tập, giờ nghe vậy mới biết thì ra vẫn chưa. Nếu chưa vào cửa, vậy xưng hô ‘thiếu phu nhân’ này là sao? Chẳng lẽ nàng là con dâu Bùi gia nuôi từ bé?
Nhưng nếu thật là con dâu nuôi từ bé, thái độ lấy lòng của nhị phu nhân và Tương di này đối với nàng lại không hợp lẽ thường.
Bỏ qua vấn đề này không nói, trong lòng Giang Mộ Yên kì thật vẫn rất cao hứng, bởi vì nếu còn chưa vào cửa thì vẫn không coi là là thê tử của Bùi Dạ Tập. Như vậy nếu nàng muốn trải qua cuộc sống của riêng mình, rời khỏi Bùi gia, cơ hội cũng lớn hơn.
Thân phận của nàng bây giờ cùng lắm chỉ coi là vị hôn thê của Bùi Dạ Tập, nếu không kết hôn mà muốn hối hôn cũng dễ dàng hơn nhiều so với kết hôn rồi li hôn. Dù sao ở đây là cổ đại, cũng không phải hiện đại như đời trước của nàng. Ở hiện đại, ly hôn là chuyện thực bình thường, nữ nhân ở đây đã kết hôn rồi mà muốn ly hôn thì chỉ có một con đường là bị hưu. Mà bị hưu, thật quá khó nghe.
Tốt nhất chính như nàng bây giờ, chưa kết hôn mà Bùi Dạ Tập đã có đến chín phòng tiểu thiếp, rõ ràng là không hài lòng với nàng nên không muốn cưới, mà nếu nàng cũng không để ý hắn, lại lãnh đạm hơn một chút, tốt nhất là hắn lại thú thêm tám mười phòng thê thiếp nữa, vĩnh viễn cũng không muốn nàng, sau đó nếu nàng nhắc đến việc giải trừ hôn ước hẳn là chuyện hợp lí rồi!
Trong lòng Giang Mộ Yên đã có chủ ý như vậy, tất nhiên càng không muốn nhị phu nhân cùng Tương di này hỗ trợ, nàng còn ước gì Bùi Dạ Tập nạp nhiều thiếp một chút đây!
Cho nên nàng nhanh chóng cúi đầu, cố ý bày ra bộ dáng thản nhiên, không ai oán, như là chỉ vừa gặp xui xẻo nói “Bá nương nói vốn là không có sai, nhưng là bá nương, Tương di, hai người cũng thấy được, đại thiếu gia đối với ta — hắn thật sự không thích, hận không thể khiến ta biến mất. Hôm qua tiểu Cửu của hắn vừa đến quậy, sáng sớm hôm nay hắn đã xông đến sân của ta la lối, phàn nàn nha đầu Hồng Nguyệt. Giáo huấn Hồng Nguyệt như vậy không phải ngầm tương đương giáo huấn ta sao?”
“Cái gì? Dạ Tập nó lại như vậy? Thật đúng là –” Nhị phu nhân kinh ngạc trừng mắt, tựa hồ không tin nổi những gì lỗ tai vừa nghe được.
Giang Mộ Yên cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói tiếp “Cho nên bá nương, Tương di, chuyện này cho qua đi, ta cũng chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi ở Bùi gia, được bá nương, Tương di cùng lão gia đối xử tốt là đã nên thấy đủ, làm sao có thể đến lượt ta can thiệp vào chuyện bên ngoài của đại thiếu gia chứ? Nếu ta đi quản, vậy trong lòng đại thiếu gia không phải sẽ càng tức giận, càng chán ghét ta sao?”
“Làm càn, làm càn! Dạ Tập này, ta, ta thấy nó đúng là phản rồi! Tương nhi muội tử, muội cũng nghe rồi đó, Bùi gia chúng ta vậy mà lại khiến nha đầu Mộ Yên ủy khuất đến mức này, để Mộ Yên nghĩ bản thân nàng là một kẻ ăn không ngồi rồi? Nếu đã như vậy mà vẫn mặc kệ, chúng ta làm sao ăn nói với Giang lão gia tử đã khuất đây? Chuyện hôm nay, vô luận như thế nào, Tương nhi muội tử phải trở về nói với lão gia. Dạ Tập cũng quá làm càn rồi, ngày hôm qua tiểu Cửu hồ mị kia không biết quy củ, dám lớn mật đến nhà quậy Mộ Yên đã là không phải, hôm nay Dạ Tập không những không xin lỗi mà còn sáng sớm đến giáo huấn người ta. Nhà này rốt cuộc còn có quy củ hay không?”
Nhị phu nhân đột nhiên tức giận ngút trời mà mắng. Giọng nói kia, khí thế kia, ngữ điệu kia, còn có động tác không ngừng đi qua đi lại, tất cả đều đang biểu thị nàng thật sự phát hỏa.