Chương 47: Không thể tự kiềm chế

Edit: Ring.
“Con quyết định?” Bùi Vũ Khâm thản nhiên hỏi lại một câu, ngữ điệu cuối cùng cũng hơi cao lên.
Bất quá chỉ ba chữ ngắn ngủn nhưng Giang Mộ Yên thấy rõ ràng sau khi hắn nói ra ba chữ này, mồ hôi trên đầu Bùi Dạ Tập liền túa ra.


Ngay cả Bùi Phong cũng trở nên khẩn trương, hoàn toàn không còn bộ dáng tiêu sái như gió khi Giang Mộ Yên mới gặp hắn lần đầu tiên. Nàng không khỏi cảm thấy kì quái, không biết bọn họ rốt cục là đang khẩn trương cùng sợ hãi cái gì.


“Lý do đâu? Con không muốn cọc hôn ước này cũng phải có lý do chứ. Lý do là gì?”
Bùi Vũ Khâm thong thả ngồi xuống ghế, sau đó cũng thuận tay cầm lấy ‘Thư giải trừ hôn ước’ Giang Mộ Yên đã ký tốt nhưng Bùi Dạ Tập vẫn chưa lên nhìn.


Bùi Dạ Tập chậm rãi lui từng bước, sau đó dùng giọng không cam lòng lại không dám phản kháng nói nhỏ “Lý do chính là đúng như cái cha đang thấy! Giang Mộ Yên không tuân thủ nữ tắc, còn chưa vào cửa đã phạm vào thất xuất*, cho nên con, con không cần nữ tử như vậy làm thê tử!”


(R: thất xuất: bảy điều phạm vào thì có thể hưu thê, gồm: không con, ɖâʍ, không thờ cha mẹ chồng, nhiều chuyện, trộm cắp, ghen tuông, bệnh nan y).
“Dạ Tập, con làm càn!”


Bùi Vũ Khâm nghe xong lời này, nhất thời liền đập mạnh lên bàn khiến chén trà phát ra tiếng vang thanh thúy, có thể thấy được hắn dùng rất nhiều sức.
Năm chữ khiển trách Bùi Dạ Tập kia trầm thấp lại biểu hiện hoàn toàn sự tức giận của hắn.


available on google playdownload on app store


Giang Mộ Yên cũng bị một phát này của hắn làm hoảng sợ, có chút bất ngờ vì nam tử nhã nhặn như hắn cũng sẽ làm hành động này.


Càng miễn bàn đến trong nháy mắt, cả người hắn phát ra khí thế cực độ áp bức người, ngay cả linh hồn đến từ hiện đại như Giang Mộ Yên cũng chịu áp lực không ít.


Nàng lúc này mới thật sự tin tưởng mấy phần rằng nam tử tuấn mỹ lịch sự tao nhã trước mắt không phải người bình thường mà là gia chủ nắm trong tay toàn bộ quyền sinh sát ở Bùi gia.


Đồng thời nàng cũng hiểu được vì sao chỉ trong chớp mắt mà dung mạo, cử chỉ cùng khí phách kia khiến người ta nhúc nhích cũng không dám.
Sợ rằng cũng chỉ có nàng mới ngây thơ nghĩ hắn là một mỹ nam tử tuấn mỹ phong nhã vô cùng mà mơ hồ đi vừa gặp đã yêu người ta!


Chính là vì sao lúc này, sau khi đã thấy được một mặt khác sắc bén khiếp người của hắn, lòng nàng ngược lại nhảy càng nhanh chứ?


Không phải nên là vỡ mộng sao? Dù sao mĩ nam nàng ái mộ vốn nho nhã cũng đã biến thành một người khôn khéo lợi hại, mạnh mẽ vô cùng thế này. Nàng nếu đủ thông minh liền nên biết nam nhân như vậy, bên trong tuyệt đối sẽ không đẹp đẽ như vẻ bề ngoài của hắn, cũng tuyệt đối không phải một nam tử thích hợp với tính cách của nàng.


Càng không cần nói hắn còn là một lão nam nhân đã thành thân, có không biết bao nhiêu vợ rồi, còn có một đứa con hai mươi tuổi gọi là Bùi Dạ Tập!


Tất cả những điều trên đều chứng minh nam nhân này, trừ bỏ diện mạo đẹp ra, không có chỗ nào khác đáng giá để là đối tượng khiến nàng vừa gặp đã yêu, gặp lại tiếp tục mê luyến.
Nhưng lòng của nàng vẫn không chịu nghe lí trí sai khiến, vẫn tự mình kêu to: Hắn!


Nàng càng kháng cự cảm giác như vậy, ngược lại càng chìm sâu trong đó. Giang Mộ Yên lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng vô cùng có thể sẽ không tự kiềm chế được nữa.






Truyện liên quan