Chương 58: Chữ viết không giống
Edit: Ring.
“Lão gia, sắc trời không còn sớm, ngài nên ngủ. Ngày mai nhóm năm đại chưởng quỹ còn trở lại báo cáo công tác, ngài hai ngày nay hơi bị ho, không thể để nặng thêm nữa!”
Thanh Thư lại lần nữa tiến lên cắt bấc đèn, rốt cục nhịn không được khuyên bảo.
Bùi Vũ Khâm nghe vậy chỉ cười cười “Thanh Thư, ngươi đi ngủ đi, ta còn một chút, thẩm tr.a xong sẽ đi ngủ.”
“Lão gia, ngài mỗi lần đều nói vậy nhưng có lần nào làm được? Lão gia, Thanh Thư biết những lời này không phải Thanh Thư nên nói, nhưng vì sao ngài không để đại thiếu gia tự mình đến xem, ngài xem ngài bây giờ bận đến mức nào?”
Thanh Thư đối với đại thiếu gia Bùi Dạ Tập này, trong lòng thật ra có chút oán hận. Nhiều năm như vậy, ngay cả người ngoài được lão gia mua vào phủ như hắn cũng nhịn không được mà đau lòng cho lão gia vất vả, nhưng đại thiếu gia lại căn bản làm như không thấy.
Mỗi ngày không phải thần bí khiến hạ nhân tìm không thấy thì chính là bỏ số tiền lớn để đi tầm hoa vấn liễu. Nhất là từ ba năm trước, sau khi lão gia định việc hôn nhân cho thiếu gia với thiếu phu nhân, thiếu gia liền càng làm quá hơn.
Hiện tại cho dù ở trong phủ cũng là sắc mặt âm trầm, đi đâu cũng mang theo trường kiếm.
Bây giờ một nữ tử như thiếu phu nhân cũng đã mở miệng muốn giải trừ hôn ước, nhìn thế nào cũng thấy đại thiếu gia rất không hiểu chuyện.
Theo hắn thấy, thiếu phu nhân dung nhan đoan trang xinh đẹp, xuất thân lại là thư hương thế gia, phẩm tính cũng cao thượng, còn là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc. Nếu không phải Giang đại nhân bất hạnh mất sớm, với thân phận như thiếu phu nhân, người cầu thân không biết đã đạp hư bao nhiêu cánh cửa.
Cho dù tính tình thiếu phu nhân hơi thanh cao lạnh lùng một chút, nhưng người ta là chủ mẫu tương lai, nếu không tỏ vẻ uy nghiêm như vậy thì sao có thể chấp chưởng chuyện của cả một nhà?
Huống chi lão gia cũng ngầm đồng ý đại thiếu gia sau khi cưới thiếu phu nhân có thể nạp người thiếp nào hắn thích ở nhà bên ngoài, thực không biết đại thiếu gia còn cảm thấy chưa đủ chỗ nào.
Thanh Thư hắn từ lúc bảy tuổi được lão gia mua lại từ bọn buôn người mang vào nhà lớn, cho đến giờ đã gần mười lăm năm, cũng đi theo bên cạnh lão gia suốt mười hai năm, cơ hồ không ai rõ hơn hắn những vất vả của lão gia suốt mấy năm nay.
Cố tình gã sai vặt bên người như hắn đi theo lão gia bao nhiêu năm cũng đã học được một ít đạo kinh thương, chỉ có đại thiếu gia thân là con trai độc nhất lại một ngày cũng không chịu tới học, khiến kẻ làm hạ nhân như hắn cũng không nhịn được mà bất bình thay cho lão gia.
“Thanh Thư, ngươi vào phủ đến giờ cũng hơn mười năm rồi đúng không?”
Bùi Vũ Khâm không trả lời, ngược lại nhẹ giọng hỏi lại một câu.
Thanh Thư lại thật sự cung kính gật đầu “Đúng vậy, lão gia, Thanh Thư từ khi được ngài cứu đến giờ đã gần mười lăm năm.”
“Vậy ngươi cũng biết Dạ Tập chí không theo thương! Có câu ngựa không uống nước, ép cũng không được, nương nó mất sớm, mấy năm nay ta bận chuyện làm ăn nên cũng ít quan tâm đến nó, trong lòng ta kỳ thật cũng rất áy náy. Nó thích cái gì, trong lòng ta cũng rõ ràng, nếu vậy thì cần gì phải ép buộc nó chứ?”
“Nhưng là, lão gia –”
“Không cần phải nói, có một số việc, nay ta quay đầu nghĩ lại mới thấy là ta làm không đúng. Nếu sớm biết Dạ Tập kháng cự cọc hôn sự này đến vậy, lúc trước ta không nên đón Yên nhi về, vô tình cũng làm lỡ hạnh phúc của Yên nhi!
Nhưng là bây giờ, Yên nhi ở Bùi gia cũng đã ba năm. Cho dù chưa tổ chức hôn lễ chính thức nhưng danh phận của con bé cũng đã định là người Bùi gia, ta không thể không cho nàng một công đạo.”
“Lão gia nói phải. Thiếu phu nhân ngoại trừ hơi thanh ngạo thì tâm địa kỳ thật rất tốt. Nhóm hạ nhân tuy không thân quen với nàng nhưng khi nhắc đến thiếu phu nhân cũng không có ai nói một câu không phải.”
Bùi Vũ Khâm vui vẻ gật đầu “Thanh Thư ngươi nói đúng, nếu Dạ Tập cũng hiểu được chỗ tốt của Yên nhi như ngươi thì tốt quá rồi.
Được rồi, Thanh Thư ngươi đi xuống ngủ đi, ta hôm nay khẳng định đáp ứng với ngươi là sẽ làm được. Xem xong mấy bản này nữa ta sẽ đi nghỉ ngơi.”
“Vậy được rồi, lão gia, Thanh Thư cáo lui!” Thanh Thư biết chuyện Bùi Vũ Khâm đã quyết định thì ai cũng đừng mơ thay đổi được. Hắn cũng biết hôm nay vậy là vẫn khuyên không được, chỉ đành thở dài lui ra ngoài.
Thanh Thư đi rồi, Bùi Vũ Khâm còn ngồi trước án thư, nhìn ánh nến lập lòe không ngừng tỏa khói, lẩm nhẩm một câu “Thật là tính tình thanh ngạo sao?”
~
“Nhật mộ hương quan hà xứ thị. Yên ba giang thượng sử nhân sầu! Hảo một câu ‘Yên ba giang thượng sử nhân sầu’ a!”
Một nam nhân đứng trước bàn, nhìn hai câu thơ kia, nhịn không được cảm khái một tiếng, “Không chỉ thơ hay, chữ cũng tốt a! Quả nhiên không hổ danh đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, đúng là khiến người ta kinh diễm không thôi!”
Mà ở phía sau hắn, một hắc y nam tử sắc mặt âm trầm đứng im lặng như không hề nghe thấy.
“Hướng Nhật, ngươi tới nhìn xem chữ này có phải xuất phát từ tay Giang Mộ Yên hay không?”
Nam nhân thấy hắc y nam tử vẫn ngồi im như không nghe thấy thì cũng đã quen, liền xoay người hỏi thẳng.
Hắc y nam tử nghe được lời này mới chậm rãi đứng dậy bước đến trước bàn, bất quá chỉ liếc mắt một cái, trong lòng liền kinh ngạc.
Nhưng vì trên mặt hắn không có biểu tình đã lâu nên nam nhân đứng cạnh cũng không phát hiện dao động trong lòng hắn, chỉ vội vàng hỏi “Hướng Nhật, thế nào?”
“Thơ giống, chữ không giống!”
“Quả nhiên có ý tứ. Thơ giống, chữ lại không giống. Hướng Nhật, ngươi quả nhiên giống ta, rất hiểu vị đường đệ muội này của ta a!”