Chương 63

Mấy ngày liên tiếp, bản công chúa cũng không rãnh rỗi gì.
Có ba lý do:


Một, tôi bị té từ trên mái hiên xuống, đây gọi là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, tối đêm đó nằm ngủ trở mình không ngừng, đau đến mồ hôi rơi tí tách tí tách. Trương Thế Nhân nói, đây là bị thương gân cốt, cần phải nghỉ ngơi.


Câu nói hay dùng là, thương cân động cốt một trăm ngày, tôi rất sợ nếu phải nằm trên giường đến ba tháng, cho nên tương đối phối hợp với Trương đại phu uống thuốc rồi nghỉ ngơi.
Thế nhưng cứ nghỉ ngơi rồi nghỉ ngơi, càng muốn “nghỉ ngơi” lại càng không được “nghỉ”.


Đây chính là lý do thứ hai.


Lại nói tới Lý tiên sinh Lý Đình Chính gì đó, đúng là vị tiên sinh mới được mời tới cho tiểu ngu ngốc thật, quan Hàn Lâm Viện, mặc dù tuổi tác gần bằng Tiểu ngu ngốc, nhưng nói đến vai vế tôi với An Lăng Nhiên cũng phải gọi một tiếng “thúc bá”, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh niên tài tuấn. (ý nói là vừa trẻ tuổi đẹp trai lại tài giỏi)


Tôi dưỡng bệnh đến ngày thứ hai, Lý Đình Chính đã đến Mục vương phủ, tôi được toại nguyện né tránh được lễ bái sư của Tiểu ngu ngốc, lại đổi lấy cả ngày “Không được yên ổn.”


available on google playdownload on app store


Ngày đầu tiên Lý Đình Chính đến quý phủ, Vương Uyển Dung nhốt mình ở trong phòng, mặc cho nha hoàn với lão bà tử kêu gào thế nào cũng không lên tiếng. Nghe tin, rốt cuộc vẫn là An Lăng Tiêu với Điểu lão đầu đích thân giá lâm, Vương Uyển Dung mới khóc sướt mướt mà chịu mở cửa, tựa vào lòng điểu lão đầu khóc hết suốt một đêm.


Ngày thứ hai Lý Đình Chính đến quý phủ, Vương Uyển Dung ném vỡ một cái bình cổ có giá trị nhất trong phòng;
Ngày thứ ba, Vương Uyển Dung đập thư phòng ở Đông Viện thành một đống nát bét, sau đó còn đem búa đốn hết một cây đào trong viện.


Ngày thứ tư, Vương Uyển Dung thắt cổ không xong đã đành, lại còn tiếp tục quậy tung trong phủ từ trên xuống dưới, người của Vương gia cũng đến đây hết một chập, Vương Uyển Dung ôm mẫu thân mình khóc đến bi thương thấu trời, đến mức khiến cho bản công chúa tôi còn đang nằm mộng đẹp ở Tây viện cũng phải giật mình tỉnh lại.


Ngày thứ năm, ngày thứ sáu…


Ngày qua ngày, Vương Uyển Dung càng cho thấy sức công phá kinh người của mình, càng lúc càng không thể cứu vãn, ngay đến cả điểu lão đầu cũng không biết làm sao, cuối cùng đành dứt khoát mặc kệ luôn. Người của Vương gia muốn đón nữ nhi mình về phủ, lại bị đủ loại thủ đoạn đòi tự sát của Vương Uyển Dung làm sợ tới mức không thấy bóng dáng. An Lăng Nguyệt tốt bụng, khéo léo khuyên nhủ hết hai ngày, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đành quay về Nguyệt Tâm tiểu uyển của mình tiếp tục may y phục xuất giá.


Chỉ khổ cho bản công chúa tôi, ngày nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc, không được yên tĩnh.
Tĩnh dưỡng biến thành nháo dưỡng, bệnh dĩ nhiên cũng chậm khỏi.


Ngày nào cũng bị cơn ác mộng này tr.a tấn, tôi bắt đầu càng lúc càng muốn biết Vương Uyển Dung làm thế rốt cuộc là muốn cái gì, nhưng hỏi tới chuyện này với mấy người trong phủ bọn họ đều tự vả vào miệng mình, có đánh ch.ết cũng không nói nửa chữ.


Đến cả Kỳ nhi cũng nói: “Công chúa nên dưỡng bệnh thì hơn, quan tâm tới mấy việc vớ vẫn này làm gì?”
Tôi bất mãn liếc mắt nhìn cô ấy, không đáp lời.


Không lẽ là mấy việc vớ vẫn thật sao? Bà ta khóc tới kinh thiên động địa, đêm nào cũng phá rối giấc mơ của tôi, báo hại tôi không mơ thấy Mạnh Khương Nữ thì cũng là Đậu Nga.
Bọn người Kỳ nhi càng một chữ không nói, càng khiến cho hồn phách của bản công chúa bị câu đi mất.


Đúng là vuốt mèo cào tim – vừa đau vừa ngứa.
Hơn nữa vuốt con mèo này còn rất bén nhọn, cào đến nỗi, thật là cả người khó chịu.


Sau nửa tháng, tin tức duy nhất mà tôi có thể dò la được chính là bất luận Vương Uyển Dung có khóc lóc ầm ĩ đến cỡ nào, Lý Đình Chính ngày nào cũng đều kiên trì ở Mục vương phủ dạy Tiểu ngu ngốc đọc sách viết chữ, đối với mấy hành động của Vương Uyển Dung không thèm ngó nhìn, chỉ cười bỏ qua.


Đối với chuyện này, tôi thật khó hiểu.
Vô cùng khó hiểu.
Cực kỳ tò mò.
Vô cùng tò mò.
Suy đi nghĩ lại, tôi thấy nếu muốn được dưỡng bệnh cho tốt thì trước hết phải quyết cho xong mối tâm bệnh này trước đã, chỉ có một người mới giúp được tôi – An Lăng Nhiên.


Tiểu ngu ngốc ngày đêm ở cùng với Lý Đình Chính, lại lớn lên ở Mục vương phủ, cho dù liên can giữa Lý Đình Chính và biểu di của hắn, hắn không hiểu được mười phần, tám phần cũng phải có.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện thứ ba đang khiến cho bản công chúa tôi khổ não.


Sau khi cùng tôi ‘vụng trộm’ trở về, thái độ của tiểu ngu ngốc đối với tôi thay đổi một trăm tám mươi độ, cái dáng vẻ lúc trước cứ vây lấy tôi là ‘vợ ơi, vợ à’ buồn nôn không còn nữa,  nhu tình mật ý, ngây ngô hồn nhiên cũng không thấy đâu. Bây giờ, tiểu ngu ngốc không phải là không điếm xỉa tới tôi, mà chỉ là thở dài.


Ánh mắt cũng là buồn bã mất mát, vô cùng băn khoăn.
Thấy tình hình này, tôi lại có chút hối hận.


Ngày đó, tôi ở Hiên Mặc Lâu ra vẻ mê trai, khiến cho tiểu ngu ngốc hết hi vọng với tôi bất quá cũng chỉ vì nhất thời hứng khởi, không hề nghĩ tới hậu quả. Bây giờ, ánh mắt mơ màng của An Lăng Nhiên nhìn tôi, thái độ lúc nóng lúc lạnh ngược lại lại khiến cho tôi khó chịu vô cùng. Cứ chiến tranh lạnh như thế được nửa tháng, tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách làm thế nào, Văn Mặc Ngọc lại đến đây.


Không ngoài dự đoán của tôi, vẫn y nguyên là hàng giả.


Hôm đó Tiểu ngu ngốc mặc một bộ quần áo vải hoa, tóc bới lên được một cây trâm ngọc bích cố định gọn trên đầu, chỉ có mấy sợi nhỏ rơi tản mác trên vai, trên quần áo còn thiêu thêm mấy đóa ngọc lâu điểm thúy, tao nhã phóng khoáng không nói nên lời. Chỉ là đôi chân mày trên bộ da giả của Văn Mặc Ngọc nhíu chặt, có vẻ như hàm chứa nhiều việc khó nói.


Tôi nhìn hắn, lại ngó sang Trương Thế Nhân đang cười tủm tỉm bên cạnh, giả bộ nổi giận nói: “Giỏi nhỉ, Trương Thế Nhân, mẹ chồng bảo ông mau tới xem bệnh cho tôi, thế mà ông lại dám dẫn theo một nam nhân khác vào, bộ không sợ cha mẹ chồng tôi lột da của ông ra sao?”


(Mình thông báo một tin mà tới giờ mình mới phát hiện, Trương đại phu này tên là Trương Thế Nhân thật, mình tưởng đâu chị liên tưởng tới cái anh gì mà Hoàng Thế Nhân rồi đặt biệt danh cho lão chứ)


Trương Thế Nhân vuốt vuốt hàm râu cười một cách gian trá, nói: “Lão phu đúng là đang chữa bệnh đó chứ, bệnh tương tư…” nói xong, liền cười ha ha phất tay áo bỏ đi, cuối cùng còn tốt bụng đóng cửa phòng lại dùm.


Cùng với âm thanh hai cánh cửa chạm vào nhau, lúc này tôi mới run rẩy hoàn hồn lại, hơi hơi đăm chiêu chăm chú nhìn An Lăng Nhiên.
Bệnh tương tư…trị cho tôi? Hay là hắn? (Lưu ý: lúc này Nhiên ca đang giả làm Văn Mặc Ngọc nhé!)






Truyện liên quan