Chương 93
Bệnh nhẹ là phúc, bệnh nặng cũng chưa chắc là họa.
Tôi ngã bệnh như vậy, ngược lại còn cảm thấy có chút mùi vị bi thương.
Tiểu ngu ngốc không rời không bỏ tôi, canh suốt bảy ngày bảy đêm, mái tóc đen vốn suôn mượt sáng bóng như tơ biến thành tổ đại bàng, đôi mắt hoa đào làm mê đắm biết bao cô gái cũng đỏ sần lên khô khốc. Căn cứ theo những gì Kỳ Nhi nói, sau khi tôi tỉnh lại, dưới ánh mắt sắc lẹm của Mục vương phi, tiểu ngu ngốc mới chịu trở về ăn hai ngụm cơm, chưa ngủ tới năm canh giờ đã lắp ba lắp bắp nhào tới bên giường của tôi, dọa cho hai vợ chồng An Lăng Tiêu đến dở khóc dở cười.
Ngoại trừ Vương Uyển Dung đang ở nơi khác dưỡng thai, An Lăng Vân, An Lăng Nguyệt, Trần Hiền Nhu, Lý Đình Chính, Vương phu nhân, Lý học sĩ… có gặp một lần ở tiệc rượu trước đó đều tới trước giường bệnh của tôi dạo một vòng, tư thế này, phỏng chừng đến tang lễ của tôi chắc cũng không náo nhiệt đến vậy.
Huyền Nguyệt cũng có đến một lần, lúc ấy tôi mới vừa bị tiểu ngu ngốc đút từng ngụm từng ngụm đường và thuốc, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng hạ nhân báo: Thất điện hạ tới.
Huyền Nguyệt mới vừa bước vào, liền bắt đầu bà tám: “Ai cha cha, nghe nói hôm qua mới tỉnh lại, An Lăng tiểu tử ngươi có nhân cơ hội thổ lộ không?”
“Ai cha cha, sắc mặt còn rất hồng hào mà, An Lăng tiểu tử ngươi nói xem, có khi nào cô ta cũng giống như ngươi giả bộ không?”
“Ai cha cha, An Lăng tiểu tử ngươi xem, hôm đó ta vì bất ngờ thu chưởng, nội lực phản phệ đến giờ ngực vẫn còn đau đây này ôi.”
“Ai cha cha, An Lăng tiểu…”
Bà tám Huyền Nguyệt còn chưa kịp “ai cha cha” xong, tôi chợt nghe thấy tiểu ngu ngốc lạnh lùng quăng một chữ “cút”, tiếng nhoi nhoi im bặt, thay bằng giọng nghẹn ngào tràn đầy ủy khuất.
“Cũng không phải là lỗi của ta, là ngươi bảo ta với ngươi giả bộ bất hòa, khiến Huyền Dực yên tâm, ta nào biết lúc ta và ngươi đang khoa tay múa chân thì lão bà của ngươi lại đến, ta cũng có biết cô ta lại đột nhiên nhào vô mũi kiếm của ta đâu?”
Tiểu ngu ngốc trầm mặc một hồi, mới nói: “Nếu Liêm Nhi có chút gì sơ xuất, ta nhất định sẽ lột da của ngươi ra.”
Huyền Nguyệt cười khan hai tiếng, ngượng ngùng bỏ đi ra.
Trương Thế Nhân viện cớ đến xem bệnh, cũng tới vài lần. Chẳng qua đều là vứt người bệnh đang nằm trên giường như tôi đây sang một bên, làm thuyết khách tận tình khuyên bảo.
Lần thứ nhất, ông ta nói mấy câu thấm thía: “Lão phu lấy mười cái đầu ra đảm bảo, công chúa bây giờ một chút nguy hiểm cũng không có, thế tử ngài mau trở về ngủ đi.”
Hiếm khi thấy Trương Thế Nhân khép na khép nép một lần, tiếc là tiểu ngu ngốc lại coi ông ta như trong suốt – không quan tâm không quan tâm, chính là không quan tâm.
Lần thứ hai, ông ta lại nói: “Thế tử ngài cứ như vậy hoài, Vương phi và Vương gia sẽ rất lo lắng đấy.”
Lấy cha mẹ già của hắn ra làm lá chắn, tiểu ngu ngốc cũng chỉ hơi hơi phản ứng, nheo nheo mí mắt, sau đó tiếp tục thổi thổi ngân nhĩ trong tay, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi nói: “Hết nóng rồi, Liêm Nhi há miệng ra a…”