Chương 58: Con ruột giả

Trong khoảng thời gian này Bồng Hao bởi vì đủ loại lý do luôn bị bọn họ mang tới nhà cũ Nguyên gia, hoặc là nhà trẻ tan học trực tiếp bảo Ngô bá đi đón, hôm nay Bồng Hao từ lúc đi theo bọn họ từ nhà Mông Gia Gia đi giận dỗi nói: "Con không muốn tới nhà ông Ngô đâu, kể từ sau khi hai ngời ở chung một chỗ liền không yêu con nữa rồi, toàn đưa con tới nhà người khác, còn như vậy con liền không để ý tới hai người nữa."


Chủ nhân duy nhất của nhà cũ Nguyên gia Nguyên Uyên vẫn luôn ở chung một chỗ với Lâm Tiểu Khởi, vì vậy người giúp việc Nguyên gia đều nghe theo chỉ huy của Ngô bá, mặc dù Nguyên Uyên nói với bé đó là nhà mình, nhưng Bồng Hao lờ mờ hiểu chút trong tiềm thức liền cho rằng đó là nhà của Ngô bá, nổi giận không chịu đi tới đó.


Nhóc ban ngày ở trong nhà trẻ cả nhà đều không thể nhìn thấy hai ba ba, buổi tối còn phải bị đưa tới nơi xa lạ, mặc dù tiểu Bồng Hao dũng cảm luôn là khua lên dũng khí giả bộ ông cụ non làm cho Ngô bá càng đau lòng nhóc, nhưng bé đáy lòng vẫn là hi vọng cùng ba ba ở chung một chỗ.


Nghĩ đến đoạn thời gian trước công việc bận rộn đúng là không để mắt đến Bồng Hao, Lâm Tiểu Khởi cảm giấc áy náy sâu sắc ôm lấy Bồng Hao ở trên khuôn mặt nhỏ của bé hôn hôn, "Thật xin lỗi, đều là lỗi của ba ba, ba ba tuyên bố ngày mai, mang Bồng Hao cùng đi chơi có được hay không?"


Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của Bồng Hao có một tia vết nứt, bé nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sự? Không phải gạt con?"


Nguyên Uyên đúng lúc trả lời nhóc: "Thật, con lần trước không phải còn ầm ĩ muốn gặp tiểu Lục, ngày mai chúng ta một nhà liền tới xem tiểu Lục, mang tiểu Lục về cho ông Ngô nuôi, sau này con có thể thường xuyên gặp nó."


available on google playdownload on app store


Bồng Hao hoan hô một tiếng, sau đó sáp tới trước hôn Nguyên Uyên một cái thật lớn, sau đó quay đầu lại lại hôn Lâm Tiểu Khởi một ngụm: "Thật tốt quá, lần sau con muốn mang Gia Gia xem một chút tiểu Lục của con, con nói với cậu ấy con nuôi một con chim nhỏ có thể nói, nhưng cậu ấy không tin, chờ cậu ấy tận mắt thấy liền không bảo con nói dối nữa."


Buổi tối trước khi ngủ Lâm Tiểu Khởi sau khi giúp Bồng Hao tắm thơm thơm trắng trắng liền hỏi nhóc: "Hôm nay có muốn cùng ngủ với ba ba không."


Con nhà người ta đều sẽ có kinh nghiệm cùng ngủ với cha mẹ, con trai cậu từ nhỏ lại bởi vì đủ loại nguyên nhân sớm đã độc lập rồi, tự mình ngủ, tự mình học cách mặc quần áo, tự mình ăn cơm, Lâm Tiểu Khởi từng cảm giác sâu sắc mình là một phụ huynh không hợp cách.


Bồng Hao nhất thời hai mắt lấp lánh hỏi: "Là cùng ba ba còn có ba ba Viên Viên cùng nhau ngủ sao?"


Lâm Tiểu Khởi cầm khăn lông lau khô nước trên người nhóc, gật đầu một cái: "Con trước kia không phải vẫn luôn hâm mộ nhóc nhà người ta đều ngủ cùng cha mẹ đấy sao, đừng cho rằng ba ba không biết trong lòng con nghĩ như thế nào."


Bồng Hao toét miệng treo trên cổ Lâm Tiểu Khởi không buông tay, cũng không có bị Lâm Tiểu Khởi đâm thủng tâm sự ngượng ngùng, ngược lại trên đường được Lâm Tiểu Khởi ôm tới giường một đường hát vang, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của Nguyên Uyên.


Nguyên Uyên đang tựa vào trên giường đeo kính xem văn kiện, thấy Lâm Tiểu Khởi tắm rửa xong cho Bồng Hao sau đó ôm tới nơi này, liền dùng ánh mắt hỏi cậu xảy ra chuyện gì, còn không đợi Lâm Tiểu Khởi trả lời, Bồng Hao liền nhảy tới trên giường nhào vào trong ngực Nguyên Uyên: "Ba ba Viên Viên, ba ba đáp ứng con tối nay ngủ cùng hai người, cha hoan nghênh con không?"


Nguyên Uyên bỏ văn kiện xuống ôm chặt con trai chỉ bọc khăn lông, niết niết cái mũi nhỏ bé vừa tắm qua còn mang theo ẩm ướt: "Tiểu bảo bối nhà chúng ta tắm trắng trắng mềm mềm đương nhiên hoan nghênh rồi, hôm nay sao đáng yêu như vậy."


Bồng Hao cầm lấy đồ ngủ gấu trúc nhỏ Lâm Tiểu Khởi tìm ra cho nhóc mặc lên người: "Bởi vì Bồng Hao hôm nay muốn biến thân thành gấu trúc nhỏ, gấu trúc nhỏ là bảo bối, đáng yêu nhất."


Bồng Hao dưới sự giúp đỡ của Nguyên Uyên mặc đồ ngủ vào, sau đó nhãn tiêm nhìn thấy còn có hai bộ gấu trúc nhỏ giống y của nhóc nhưng quần áo lớn hơn rất nhiều liền hô: "Ba ba ba ba, lấy hai bộ quần áo kia ra."


Bé lúc trước liền thường xuyên cùng Lâm Tiểu Khởi mặc quần áo cha con, cho nên biết đây là cái gì, sau đó nhất định muốn để cho Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên cũng mặc đồ ngủ vào cùng nhóc.


Nguyên Uyên đem quần áo run rẩy mở ra so với trên người Bồng Hao một chút, sao đó co rút khóe miệng, anh còn chưa từng thử qua mặc như vậy...... quần áo đáng yêu. Nguyên Uyên ở trong mắt mọi người đều là đại biểu của thành thục chững chạc, anh sống tới ba mươi mấy tuổi cũng chưa từng làm qua chuyện nửa điểm có liên quan tới từ "Đáng yêu" này, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải "Phá giới" sao?


Ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi cầm lấy bộ quần áo kia của anh hài hước nhìn mình, lại nhìn nhìn đôi mắt nhỏ mong đợi của Bồng Hao, Nguyên Uyên cắn cắn răng, dù sao chỉ có vợ con anh có thể nhìn thấy, vợ con anh thật vất vả truy được về, không để cho bọn họ vui vẻ còn có thể để cho ai vui vẻ?


Đón lấy ánh mắt hài hước của Lâm Tiểu Khởi, Nguyên Uyên cầm lấy quần áo dưới giường tiến tới bên cạnh cậu: "Cùng thay đi, con trai nhìn đấy, cũng đừng để cho con thất vọng."
Hiện tại anh ngược lại không thể đợi được nhìn thấy bộ dạng Lâm Tiểu Khởi thay bộ đồ ngủ này.


Lâm Tiểu Khởi đầu óc vừa chuyển liền biết anh lại đang suy nghĩ cái gì, nhìn một chút quần áo trong tay không thể làm gì khác hơn là trong ánh mắt của con trai bị Nguyên Uyên kéo tới trong phòng vệ sinh.


Nguyên Uyên hai ba cái lột sạch đồ ngủ ban đầu của Lâm Tiểu Khởi, biết Bồng Hao tối nay ngủ cùng bọn họ không có phúc lợi, liền nhân cơ hội chiếm thêm mấy phần tiện nghi, các loại sờ sờ niết niết hôn hôn sau đó mới trong kháng nghị của Lâm Tiểu Khởi tự tay chậm rì rì mặc quần áo cho cậu, sau đó ánh mắt lửa nóng nhìn da thịt trắng nõn bóng loáng của Lâm Tiểu Khởi, hận không thể chính mình thay thế quần áo.


Vị trí của bọn họ đối mặt với tấm gường cực lớn, chính mắt ở trong gương nhìn thấy mặt mình xấu hổ hồng nhạt bị Nguyên Uyên như vậy như vậy sau đó tiếp tục mặc chút chút quần áo, trong quá trình mặc quần áo còn không ngừng như vậy như vậy, mặc dù Lâm Tiểu Khởi cảm thấy cùng Nguyên Uyên đã coi như là chồng chồng già rồi cũng không nhịn được đỏ mặt.


Không đúng, bọn họ rõ ràng ở chung một chỗ mới mấy tháng! Nhưng là bởi vì thời gian quen biết quá lâu ngược lại giống như đã ở cùng nhau lâu rồi vậy, Lâm Tiểu Khởi không phải là kiểu người đặc biệt phóng khoáng, mà Nguyên Uyên chỉ cần gặp phải vấn đề của Lâm Tiểu Khởi giống như được tiêm máu gà vậy, đừng nói chi là anh đặt Lâm Tiểu Khởi ở trong lòng nhiều năm như vậy mới đạt được, mỗi phút mỗi giây ở chung một chỗ đều hạnh phúc như vậy, cũng làm cho anh có loại cảm giác sợ rằng ở trong mộng.


Hai người cọ cọ sát sát thay xong quần áo, Bồng Hao đã sớm không kiên nhẫn gõ cửa nhà vệ sinh, vang tới thùng thùng, không phải là thay quần áo sao, ba ba và ba ba Viên Viên tại sao còn không ra, Bồng Hao không biết chuyện cho rằng hai ba ba đã xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài la to.


Loại tình huống này Nguyên Uyên ngay cả có tâm tư kiều diễm hơn nữa cũng không còn nữa, Lâm Tiểu Khởi cười trộm cũng giúp anh thay quần áo xong, sau đó hai người tay dắt tay đi ra ngoài.


Bồng Hao nhìn thấy hai ba ba quả nhiên thay quần áo cũng giống của mình cao hứng mà vỗ tay: "Chúng ta ngày mai vẫn mặc quần áo như này đi chơi đi, như vậy mọi người liền cũng biết chúng ta là người một nhà."


Nguyên Uyên dưới chân lảo đảo một cái, con trai lại muốn cầu xin ở trước mặt mọi người mặc loại quần áo này, đây là muốn để cho anh bị người vây xem lên đầu đề sao?


Lâm Tiểu Khởi nhìn Nguyên Uyên thần sắc ảo não cũng không nói thêm, dù sao cái vấn đề này giao cho anh giải quyết là được rồi, cậu cũng không tin Nguyên Uyên thật sự có thể mặc như vậy đi ra ngoài rêu rao.


Vì vậy tới lúc cậu nằm lên giường Nguyên Uyên vẫn đang giải thích với con trai tại sao không thể mặc quần áo như thế này đi ra ngoài, cùng với như thế nào chứng minh chúng ta là người một nhà tới việc khoe khoang hạnh phúc, thấy Bồng Hao mắt trong suốt, Nguyên Uyên cảm thấy là lúc cho con trai và Tiểu Khởi chính danh rồi.


Lâm Tiểu Khởi của hiện tại lại là rể hiền lý tưởng trong mắt rất nhiều người, thứ nhất Lâm Tiểu Khởi vừa mới trở về nước sự nghiệp còn không quá ổn định, cái này cần phải có liên minh cường đại để chống đỡ, vô hình trung có thể vững chắc địa vị nhà gái, thứ hai Lâm Tiểu Khởi lớn lên tốt, đối ngoại cũng là thanh niên chính trực ôn văn nhĩ nhã, làm người khiêm nhường cẩn thận, lúc cậu học đại học chính là nam thần trong suy nghĩ rất nhiều người, hiện tại sau khi trải qua tôi luyện của năm tháng càng nhiều hơn một phần lắng đọng, làm người càng thêm chững chạc, rất nhiều cô gái thích cậu như vậy.


Lâm Tiểu Khởi trong mấy tháng này không thể không gặp phải qua chuyện con gái của Phương gia thích cậu, có khi mặc dù cậu liên tục cường điệu mình đã có người yêu và con trai đối phương vẫn không từ bỏ, mặc dù quan hệ của cậu và Nguyên Uyên không phải là bí mật, nhưng có vài người trong mắt không cho rằng Nguyên Uyên thật sự sẽ ở chung một chỗ với một nam nhân.


Hôm sau Nguyên Uyên đúng hẹn mang theo Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao đi xem tiểu Lục, vết thương của tiểu Lục đã sớm dưỡng tốt rồi, thoạt nhìn cực kỳ tinh thần, một thân lông xanh mượt cũng hết sức sáng rõ.


Bồng Hao hiếm lạ nhìn con chim nhóc nhớ thương đã lâu, chít chít oa oa cùng nó nói lời người lớn nghe không hiểu, sau đó lại đút đồ ăn cho nó, vẹt tựa hồ cũng nhớ được bạn nhỏ đã từng cứu mình đây, một người một chim chơi đùa phá lệ vui vẻ.


Ở chỗ này thống thống khoái khoái chơi một ngày, Nguyên Uyên cho người đưa vẹt tới Nguyên gia, lần trước cùng nhau ở đây chơi mấy đứa bạn hiện tại cũng đang bận chuyện cuẩ mình, Kha Dĩ còn đang vì chuyện Kha gia kết thúc, biết được một nhà Nguyên Uyên tới nơi này chơi, hắn gọi điện thoại qua: "Này! Tớ lập tức liền muốn gả Kha Tòng ra ngoài."


Kha Dĩ nói gần nói xa tiết lộ ra hưng phấn, sự kiện này còn chưa có triệt để làm tốt, bằng không hắn thật muốn để cho cả thế giới đều biết Kha Tòng luôn gây sự với hắn kia sắp phải lập gia đình! Chuyện này hắn vẫn luôn chỉ có thể thực hiện trong mơ, đột nhiên giấc mơ biến thành sự thật ngược lại có chút không thích ứng.


Kha Tòng vốn là ở nhà nổi giận đánh đánh đâp đậm thế nào cũng không nguyện ý kết thân với người khác, hắn biết mình mắt cao hơn đầu, trừ phi là nam nhân ưu tú như Nguyên Uyên, người khác hắn ai cũng chướng mắt.


Cũng là bởi vì như thế Nguyên Uyên trước kia uyển chuyển cự tuyệt hắn không có để ở trong lòng, nhưng Nguyên Uyên lựa chọn người khác lại không có lựa chọn hắn điều này làm cho hắn ghen ghét không thôi, hắn rốt cuộc kém hơn Lâm Tiểu Khởi chỗ nào? Không phải là hắn chưa sinh con trai cho Nguyên Uyên, nếu như Nguyên Uyên đón nhận hắn và kết hôn với hắn hắn nhất định sẽ đi cải tạo thân thể của mình sinh một đứa con danh chính ngôn thuận ra.


Về phần tại sao hắn cho là chỉ có con hắn sinh mới là danh chính ngôn thuận vậy chỉ có thể nói hắn quá tự tin!
Đối với lời của Kha Dĩ Nguyên Uyên ngược lại không sao cả, anh và Kha Tòng không quen, chỉ là nếu như Kha Tòng kết hôn với người khác có thể ít đi dằn vặt anh và Tiểu Khởi vậy thì càng tốt.


Kha Dĩ tiếp tục hưng phấn nói: "Mấy ngày vừa rồi tớ xem cho Kha Tòng không ít nhà, cậu đoán lần này muốn kết hôn với hắn ta chính là nhà ai?" Không đợi Nguyên Uyên nói chuyện hắn liền hưng phấn tự hỏi tự đáp: "Không sai chính là công tử Tạ gia bên ngoài hoa danh, cũng không biết Kha Tòng kia gân cốt không đúng, lão gia tử bất công chọn cho hắn không ít nam nhân tốt, gia thế ngoại hình năng lực kém hơn cậu chút, nhưng ở trong mắt người khác cũng là không tệ, ai ngờ Kha Tòng hết lần này tới lần khác không nghe, nhất định muốn chọn nam nhân vừa không có năng lực lại không chuyên nhất, thành phố Hải Lam người nào không biết công tử Tạ gia nam nữ không kiêng mười mấy tuổi đã chơi tới rất phóng khoáng, người khác trốn còn không kịp, nhưng Kha Tòng không tâm nhãn này vội vàng nhảy vào hố lửa!"


Lúc hắn nói như vậy còn có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không phải đối với tương lai Kha Tòng có điều lo lắng, cỉ là cảm giác Kha Tòng từ nhỏ được lão gia tử thương yêu, lão gia tử cái gì cũng đem cho hắn, nhưng hắn lại không biết tốt xấu, đặt người thượng đẳng lão gia tử chọn lựa không cần, hết lần này tới lần khác chọn không ra hồn, lão gia tử giận đến một ngày không ăn cơm, sau đó thả ra nói không thèm quả hắn nữa.






Truyện liên quan