Chương 20
[ Hệ thống thông báo ngoạn gia Húc Nhật Duy Tâm thăng cấp, cấp bậc hiện tại là cấp 100 ]
Lúc nghe được âm thanh thông báo, Duy Tâm đang mệt đến vật vờ trên mặt đất.
Mệt mỏi quá a! nội tâm Duy Tâm đang lớn tiếng hò hét, sau đó hắn lại oán một chút trò chơi này sao làm rất chân thật vậy làm chi.
Lúc trước nhờ phúc của Bạo Vĩ Hùng BOSS, Kiếp Phù Du, a Kiếm, Yêu Yêu bọn họ lập tức đột phá cấp 100, hoàn toàn không trải qua thể nghiệm luyện cấp thống khổ, Tử Hàn cùng Vũ Tiễn rất sớm đã đột phá cấp 100, hiện tại đang hảo hưởng thụ cảm giác thăng cấp rất nhanh sau cấp 100, cho nên trong bọn cũng chỉ có Duy Tâm không tới cấp 100, cho nên hắn chỉ có thể phi thường buồn bực một mình chờ ngày đột phá mòn mỏi.
Dù tất cả mọi người nói phải bồi Duy Tâm luyện cấp, nhưng đều bị Duy Tâm cự tuyệt, hắn không muốn liên lụy các bạn thân mến, dù sao sau cấp 100 và chưa tới cấp 100, giá trị kinh nghiệm thu được rồi chia ra cũng khác biệt rất nhiều, vì Duy Tâm kiên trì cự tuyệt, mọi người cũng chỉ có thể để tự hắn luyện.
Tuy rằng một mình luyện cấp thực nhàm chán, nhưng an ủi Duy Tâm là ngoại trừ Tử Đằng, tất cả sủng vật của hắn đều có thể mở miệng nói chuyện, cho nên trong quá trình luyện cấp cũng sẽ không quá buồn.
Nhặt các vật phẩm rơi ra trên mặt đất, Tiểu Cửu chạy đến bên người Duy Tâm, thăm dò nhìn hắn:
“Chủ nhân, ngươi chuẩn bị đi tìm bằng hữu của ngươi sao?”
Một lần ngoài ý Duy Tâm phát hiện sủng vật của mình có thể nhặt vật phẩm, hơn nữa vật phẩm chúng nhặt được trực tiếp hiện vào ba lô của hắn, điều này đối với siêu cấp “lười nhân” như Duy mà nói quả thực là thiên đại phúc ân (phúc lớn trời cho), cho nên đối với nguyên tắc nếu bớt được một việc thì nhất định không động tay vào, lnên hắn liền phi thường da mặt dày mà nô dịch các sủng vật.
“Không, ta tạm thời còn không tìm bọn họ, Tiểu Cửu, các ngươi có biết phương pháp nào không cho bọn họ tìm được ta không? Ta muốn một mình đi làm vài việc.”
Lắc đầu, Duy Tâm đã sớm tính toán hảo, đợi lên được cấp 100, phải đi giải quyết cái nhiệm vụ ẩn kia.
“Có thì có, nhưng chủ nhân vì cái gì phải giấu diếm tung tích chứ?”
Tiểu Cầu thập phần khó hiểu.
“Đây là bí mật.”
Duy Tâm nghịch ngợm trừng mắt nhìn, lập tức nghiêm mặt nói:
“Từ lâu đã muốn nói với các ngươi, từ giờ trở đi không được gọi ta chủ nhân, gọi ta Duy Tâm đi.”
Tiểu Cầu cùng đám sủng vật nhìn nhau, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, tuy rằng Duy Tâm cũng nhìn không ra.
Qua hồi lâu, Tiểu Cầu mới đại diện đám sủng vật mở miệng dò hỏi:
“Vì cái gì?”
“vì cái gì là cái gì a?”
Duy Tâm mờ mịt hỏi, không rõ Tiểu Cầu đang hỏi cái gì.
“Vì cái gì muốn chúng ta gọi tên ngươi?”
“Điều này hẳn không cần lý do chứ?”
Duy Tâm lại càng kỳ quái.
“Chúng ta chính là sủng vật mà thôi......”
Ánh mắt Tiểu Cầu có chút ảm đạm.
“A? là vấn đề này sao? Ai nha, đừng để ý, dù sao với ta mà nói các ngươi là bằng hữu mà.”
Tùy ý phất phất tay, Duy Tâm không chút để vấn đề này trong lòng.
Nhìn Duy Tâm đỉnh đạc như thế, Tiểu Cầu cùng sủng vật khác chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, nhưng đồng thời lại cảm thấy chính mình thật may mắn.
“Đến đến đến, nhanh lên kêu một tiếng nghe thử đi.”
Duy Tâm cười dụ dỗ sủng vật nhà mình.
Dở khóc dở cười liếc mắt nhìn nhau, ba bé sủng vật có thể nói chuyện trăm miệng một lời mà kêu lên:
“Duy Tâm.”
“Ân ân, hiện tại nghe thấy thoải mái hơn nhiều.”
Vừa lòng gật đầu, Duy Tâm cười đến càng vui vẻ.
“Tốt lắm, không nói mấy chuyện này nữa, mau nói làm sao có thể che dấu tung tích của ta.”
Không đem chuyện nhỏ này để trong lòng, Duy Tâm không hề biết cái hành động nho nhỏ này của hắn sẽ làm NPC (sủng vật) cảm động cỡ nào.
Hiểu được Duy Tâm không phải vị chủ nhân bình thường (đa nghĩa nhá), Tiểu Cầu chúng nó vốn cũng không trông cậy hắn có thể nói ra lời cảm động gì, nhưng thấy hành động của hắn thật sự vì bọn chúng mà suy nghĩ, vẫn là cảm giác thực bất đắc dĩ.
“Cắt đứt hết tất cả tán gẫu công năng là được, như vậy bọn họ tuy rằng biết được ngươi login, cũng không biết được vị trí cụ thể của ngươi.”
“Cảm ơn, Tiểu Cầu, ta yêu ngươi ~”
Sau khi biết được phương pháp, Duy Tâm mừng rỡ, lập tức ôm lấy Tiểu Cầu mãnh liệt hôn một cái.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì nói mau đi ra.”
Tiểu Cầu mặt đỏ lên, lập tức từ trong lòng ngực Duy Tâm nhảy xuống, chất vấn.
“Làm gì sao?”
Sờ sờ cằm, Duy Tâm cười đến thần bí,
“Là bí mật nga ~”
Các sủng vật mờ mịt nhìn Duy Tâm, căn bản đoán không được ý nghĩ của hắn.
“Được rồi, chúng ta vào thành đi.”
Từ trên cỏ đứng lên, Duy Tâm hoạt động gân cốt, lại tinh thần chấn hưng kêu lên.
Vào thành, đi dạo một vòng, mua một ít dược cùng ‘Hồi Thành Trục’, thuận tiện bán chút vật phẩm, chuẩn bị mọi việc xong hết, Duy Tâm liên lạc a Kiếm.
“Duy Tâm? Ngươi ở nơi nào a? Đến cấp 100 chưa?”
Mới vừa kết nối, a Kiếm liên tiếp đặt vấn đề.
“Tới rồi tới rồi, đúng rồi, a Kiếm, ta muốn một mình làm một cái nhiệm vụ, cho nên sẽ mất tích vài ngày, các ngươi đừng lo lắng cho ta, cũng đừng tìm ta.”
Biết mình nếu đột nhiên mất tích, sau khi trở về, nhất định sẽ mọi người dập pháo, cho nên Duy Tâm vẫn tương đối sáng suốt mà lựa chọn nói trước một tiếng.
“Nhiệm vụ gì mà phải một mình đi?”
A Kiếm khó hiểu, bình thường, nhiệm vụ không phải hai người trở lên đi cũng được sao?
“Này, chờ ta trở về sẽ nói cho ngươi biết, đi nha, 88.”
Không muốn để cho a Kiếm truy vấn thêm, Duy Tâm vội vàng cắt đứt tất cả hệ thống liên lạc.
Sau khi a Kiếm bị cắt tắt gẫu, lại cố gọi Duy Tâm vài lần, nhưng đều không được, đành phải hết hy vọng, mặc dù có chút lo lắng, nhưng dựa theo cá tính tự lập và lười biếng của Duy Tâm mà nói, hắn hẳn là sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm, cho nên a Kiếm cũng phần nào bớt lo lắng.
Tư liệu thông tin về Hắc Ám Sâm Lâm rất ít, thứ nhât, là mọi người không biết tọa độ cụ thể, thứ hai là quái đều từ cấp 200 trở lên, lại còn lá quái hệ hắc ám, thứ ba là bởi vì toàn bộ rừng rậm đều bị hắc ám bao phủ, dù có hiến tế sư (bảo mẫu) hệ quang minh theo đến cũng rất khó phát huy tác dụng, không ai giúp gia huyết (thêm máu), khi đánh quái sẽ khó khăn hơn rất rất nhiều.
Duy Tâm trên mạng tìm suốt một ngày, xem tất cả trang web về Huyền Cực, chỉ tìm được bấy nhiêu tư liệu về Hắc Ám Sâm Lâm, có thể nói hắn lần này đi, hoàn toàn không có tư liệu gì có thể tham khảo, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mở ra tấm bản đồ thế giới xếp xó chưa từng dùng mà thôn trưởng Tân thủ Thôn cho hắn, Duy Tâm cố gắng tìm Hắc Ám Sâm Lâm, xác nhận phương hướng rồi bắt đầu lữ trình.
Kỳ thật Duy Tâm không hề biết bản đồ thế giới bình thường là không thể tìm được Hắc Ám Sâm Lâm, tấm bản đồ của hắn chỉ có Thôn trưởng Tân thủ thôn mới có, và chỉ có những bản đồ này mới hiện ra các vùng đất trong Huyền Cực, có thể nói toàn bộ trò chơi cũng chỉ có 12 tấm như vậy.
“Duy Tâm, không ngờ ngươi muốn đi Hắc Ám Sâm Lâm!”
Tiểu Cầu nhìn tay Duy Tâm dò tìm vị trí trên bản đồ mà kinh ngạc kêu lớn.
Hắn điên rồi sao, Hắc Ám Sâm Lâm là loại cấp bậc như hắn có thể đi sao
“Đúng vậy, ta muốn làm nhiệm vụ, thuận tiện tìm xem có thể tìm được ‘Kiến hội lệnh bài’ không.”
Duy Tâm đương nhiên biết là hy vọng xa vời, nhưng hắn vẫn nghĩ muốn thử một lần.
“Ngươi nhất định phải đi sao?”
Gật đầu, Duy Tâm cười trấn an:
“Yên tâm, ta không sao đâu, cho dù ta có chuyện, ta cũng sẽ không để các ngươi có chuyện, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt các ngươi.”
“Ai nói với ngươi chuyện này!”
Tiểu Cầu kiềm chế ý nghĩ và bức xúc gõ vài cái vào đầu Duy Tâm, tiếp tục nói:
“Ngươi biết lo nghĩ hơn chút đi.” (bị chúng sủng vật khinh,bi ai của chủ nhận nha, thật thất bại quá mà)
Tên ngu ngốc này, chúng ta đương nhiên là lo lắng hắn rồi, chúng ta cho dù ch.ết, cũng không có cảm giác gì, còn hắn là người chơi, nghe nói cảm giác cùng trong hiện thực không khác biệt lắm.
“Ta đã quyết định.”
Lắc đầu, Duy Tâm tự tin nói,
“chuyện không nắm chắc, ta sẽ không làm, bởi vì sẽ thực phiền toái a.”
Biết nhiều lời cũng vô ích, Tiểu Cầu chúng nó đành phải nhận lệnh, Duy Tâm mà cố chấp lên, thật sự là mười con trâu đều kéo không lại a, chúng nó có thể làm cũng chỉ là cố hết sức bảo vệ tốt hắn, không, phải nói, chúng nó nhất định phải bảo vệ tốt cho hắn!