Chương 46: Đả kiếp!
Tịch Thành giận nổi gân xanh, bỗng nhiên rất muốn giết người. Vừa lúc tay dùng chút lực, chén trà trong tay trả lời bằng một tiếng ‘răng rắc’ vỡ tan. Hệ thống lập tức thông báo cô làm hư hao của công, phải bồi thường.
Qua loa bồi tiền cho xong việc, Tịch Thành quay sang nhìn vị nhân huynh cũng bóp nát chén trà như mình. Thì ra lại là vị mới phun trà khi nãy.
Vị nhân huynh này trên mặt vẫn treo nụ cười tao nhã, khóe miệng thì hơi hơi run rẩy, bàn tay nắm chặt chén trà đã bị mảnh vỡ cứa chảy máu nhưng vẫn coi như không hay biết.
Nữ nhân bên cạnh hắn đầu tiên là che miệng cười trộm, sau đó nhìn thấy nam nhân bị thương liền lập tức khẩn trương lấy khăn tay băng bó. Toàn bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động không có một chút trở ngại, có thể nghĩ bình thường ‘nghiệp vụ’ thuần thục đến cỡ nào.
Việc đã đến nước này nếu cô không đoán được chuyện gì xảy xa thì cũng quá thất bại đi.
“Tiêu Tương Vũ Hề?” Tịch Thành dò xét hỏi.
“Tịch Thành Điện Hạ?” Nam nhân không trả lời câu hỏi của Tịch Thành, nhưng thực tế cũng tương đương với câu trả lời rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có phần đồng cảm cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Gặp đôi hàng giả cẩu nam nữ vẫn đang ở chỗ này thao thao bất tuyệt khoe khoang phong tao, hai người đều bất đắc dĩ thở dài, cố nén suy nghĩ muốn nổi trận lôi đình mà giải quyết đôi cẩu nam nữ kia.
Tịch Thành lấy ra loại rượu ngon sở trường của Hữu Khuyết là Thiên Lí Túy, đưa qua cho Tiêu Tương Vũ Hề nói: “Hiếm khi được cùng làm người lưu lạc thiên nhai, coi như là duyên phận. Không bằng cạn một ly?”
Tiêu Tương Vũ Hề cười khổ lắc đầu, hiển nhiên là vô cùng đau đầu khi hôm nay bất đắc dĩ thành ‘người lưu lạc thiên nhai’, nói” “Cũng tốt, chuyện ô long như vậy cũng bị chúng ta bắt gặp, quả thật nên cạn một ly. Huống chi vẫn là tình huống chúng ta cùng có mặt ở đây, chuyện này thật sự là…. Aiz…”
Gặp Tiêu Tương Vũ Hề thở dài, Tịch Thành cũng có chút bất đắc dĩ: “Ta lớn như vậy, lời yêu còn chưa từng nói qua vậy mà đã trở thành Tiểu Tam không biết xấu hổ trước rồi. Cuộc sống trên giang hồ của ta cũng quá mức bi thảm rồi.”
“Ha ha, quả thực là vậy. Tôi cũng bị người ta kêu cặn bã một hồi, không biết có nêm mở tiệc ăn mừng không đây.” Tiêu Tương Vũ Hề nhìn Cô Cầm, gặp Cô Cầm oán trách liếc mắt trừng hắn, hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay.
“Há? Đây là ‘Thiên Lí Túy’ do Nhưỡng tửu sư cấp Tông sư Hữu Khuyết làm sao?” Tiêu Tương Vũ Hề có chút kinh thán.
Thật sự là bởi vì nguyên liệu khó tìm, chính Hữu Khuyết cũng không có bao nhiêu dự trữ loại rượu Thiên Lí Túy này. Nghe nói số còn lại Hữu Khuyết đều tự mình giữ lại để chiêu đãi bạn bè, trên thị trường muốn mua cũng không mua được đâu. Lấy tài lực ở mức hắn cũng chỉ có thể mua được một vò nho nhỏ hồi Thiên Lí Túy vừa mới đưa vào thị trường mà thôi.
“Đúng. Tiêu Tương bang chủ đã uống qua sao?” Tịch Thành chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Tiêu Tương Vũ Hề ‘kinh thán’.
Vì lần trước cô mang không ít Bất Túy cho Hữu Khuyết, Hữu Khuyết lại tăng sản lượng làm ra không ít Thiên Lí Túy, chỉ là dưới sự uy hϊế͙p͙ của nước ép rau mà đại bộ phận đều vào túi Tịch Thành mà thôi. Cho nên nói, hiện tại số lượng Thiên Lí Túy trong tay cô còn nhiều hơn cả Hữu Khuyết. Như thế thì cô tự nhiên sẽ không để ý tặng đi thêm một vò, coi như kết thêm một người bạn mới cũng không thiệt, huống chi vẫn là bang chủ giang hồ thứ hai đại bang.
“Đâu chỉ là uống qua, rượu này hiện tại muốn mua cũng không tất có thể mua được.” Tiêu Tương Vũ hề rót cho Cô Cầm một chén, lại rót cho hai cô gái ngồi bên cạnh Cô Cầm mỗi người một chén.
Có thế Tịch Thành mới phát hiện thì ra bên phía Tiêu Tương Vũ Hề có đến bốn người. Mà hai cô gái còn lại thì hình như cô đã từng gặp qua ở nơi nào đó.
“Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh giang hồ đệ nhất mỹ nữ Cô Cầm thôi?” Tịch Thành cẩn thận đánh giá người trước mắt, nhìn qua quả thực là đẹp quá mức.
“Giang hồ đệ nhất mỹ nữ thì tiểu nữ không dám nhận. Tiểu nữ Cô Cầm, tiếp kiến Điện Hạ.” Cô Cầm tao nhã gật đầu, tiếng lời nhỏ nhẹ đáp lại Tịch Thành.
Tịch Thành nổi da gà, Cô Cầm này quả thật diễn rất nhập vai, người không biết còn tưởng là thần tiên tỷ tỷ của Đoàn Dự đâu.
“Còn hai vị này là?” Tịch Thành lại nhìn về phía hai người còn lại, hỏi.
“Tôi là Phong Chúc. Cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ.” Bởi vì ở giữa cách hai người nên không tiện vươn tay ra chào hỏi, cô gái chỉ có thể gật đầu ra hiệu đối với Tịch Thành.
Tịch Thành mỉm cười gật đàu, ánh mắt chuyền sang người còn lại.
“Hừ!” Nào biết người còn lại hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, không để ý đến Tịch Thành.
Tịch Thành cũng không làm khó xử, lúc này cô đã nhớ ra hai người này đến cùng là ai. Nhìn kỹ, đây không phải là hai người lúc trước đánh nhau với Vũ Khuynh Thành ở cửa thành Tương Dương, chắn cửa thành chật như nêm cối, còn phải phiền cô vượt tường bay vào sao?
“Linh Sơn! Không được vô lễ!” Gặp Tịch Thành cười ngượng ngùng, Tiêu Tương Vũ Hề lên tiếng quở trách, lại hướng Tịch Thành giải thích: “Nha đầu kia tên là Linh Sơn, tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, mong Điện Hạ đừng trách móc.”
“Không sao đâu, người trẻ tuổi có chí tiến thủ là chuyện tốt.” Tịch Thành khoát tay ý bảo không để ý.
Tiêu Tương Vũ Hề đầu tiên là toát mồ hôi, bản thân cô hình như tuổi cũng có lớn hơn ai đâu! Cùng lắm cũng chỉ hơn Linh Sơn ba bốn tuổi, sao nói năng lại giống mấy lão yêu bà trải qua sự đời tang thương vậy, quái dọa người.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì không thể nói như vậy. Không lý do tự mình chuốc thù oán, đây thật sự không phải tác phong làm việc của hắn Tiêu Tương Vũ Hề.
Tiêu Tương Vũ Hề mở miệng chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, chén trà trên bàn không ổn định bị rơi vỡ mất một cái.
Tịch Thành có chút nghi hoặc, lẽ ra loại xe ngựa xa hoa này hẳn là không thể xuất hiện những vấn đề như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Thấy mọi người xung quanh cũng đều mờ mịt không hiểu, Tịch Thành đứng lên, cô muốn vén màn xe lên xem thử một chút.
Nhưng cô chỉ vừa mới đứng lên đã nghe một tiếng hô lớn: “Đả kiếp!”
Tịch Thành bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đánh cướp, trong lòng lại bắt đầu miên man suy nghĩ, suy nghĩ vì sao không nói lời kịch kinh điển ‘Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đường này phải để lại tiền mua lộ’?
Nghĩ đến đây, Tịch Thành lại có chút nóng lòng muốn thử. Ngoài ra cô cũng xác định, cô nhất định chính là người chuyên bị đả kiếp, không sai đâu!
“Đánh cướp đây! Người trên xe đều xuống hết cho ta!” Kiếp phỉ kiêu ngạo rống to.
Người bên trong xe đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều không biết phải làm sao bây giờ cả. Tuy rằng ngồi loại xe ngựa xa hoa, nhưng điều đó không nói lên được mọi người đều là cao thủ. Có một số người có lẽ chỉ là thuần có tiền à thôi, còn võ công cũng chỉ bình bình. Còn có một số người rõ ràng là người mới, bộ đồ tân thủ trên người còn chưa kịp thay đâu.
“Mọi người không cần lo lắng, đừng quên trong xe chúng ta còn có hai cao thủ này.” Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương ổn định cảm xúc mọi người, sau đó nói với đôi giả mạo ‘Tiêu Tương Vũ Hề’ và ‘Tịch Thành Điện Hạ’: “Hai vị này một người là bang chủ giang hồ thứ hai đại bang, một vị là nữ hiệp xếp thứ chín trong bảng cấp bậc, giải quyết mấy bọn tiểu tặc này dễ dàng như trở bàn tay thôi.”
Bởi vì Tịch Thành và Tiêu Tương Vũ Hề cố ý hạ thấp âm lượng khi nói chuyện, cho nên mọi người không nghe được bọn họ đã nói gì, cũng tự nhiên không viết được hai người kia chỉ là đồ giả.
Nghe những lời nói của Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương, ‘Tiêu Tương Vũ hề’ giả và ‘Tịch Thành Điện Hạ’ giả trên trán đều toát mồ hôi lạnh. Đừng nhìn bọn họ giả trang ‘nhân khuông cẩu dạng’[ ], thực chất bọn họ chỉ là loại mặt hàng nửa vời[ ] mà thôi. Người khác có lẽ không biết, nhưng chính bọn hắn đều rất rõ ràng, nếu là tiểu mao tiểu tặc thân thủ bình thường còn tạm được đi, nhưng mà ở địa vực gần Lãng Bình Sơn thì năng lực có kém thì cũng không đến nỗi nào đi? Nơi này chính là bản đồ cao cấp, dù là tiểu tặc tự nhiên cũng không yếu. Nếu là chân chính Tiêu Tương Vũ Hề và Tịch Thành Điện Hạ thì có lẽ có thể thoải mái giải quyết, nhưng bọn hắn, thật sự không dám khuếch đại ba hoa khoác lác đâu.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người, hai người vốn muốn cự tuyệt lại nghẹn trong miệng, không thể không biết xấu hổ mà nói ra. Ai bảo rảnh rỗi không có việc gì làm giả trang sói ‘đuôi to’ làm chi? Giờ thì đổ vỡ rồi, lòi thôi! Cục diện tiến thoái lưỡng nan hiện tại khiến hai người rất muốn khóc to một trận.
[ ] Nhân khuông cẩu dạng: bề ngoài thì nhìn đĩnh đạc, nghiêm túc nhưng nội tâm đê tiện, hoặc tính tình yếu đuối.
[ ] Nguyên văn là “Nhất bình bất mãn bán bình hoảng đãng”, xuất phát từ ngôn ngữ địa phương Sơn Đông. Ví von chỉ người có chút tri thức mà kiến thức lại không phong phú, có chút bản lĩnh nhưng không cao cường, lúc nào cũng khoe khoang bản thân.