Chương 15: Kim ngọc trân
Dịch: Vivian Nhinhi
Lúc Phùng Ly tất tả dìu Cao Viễn lên thì Thạch Mục đã nhặt lấy cái túi trên mặt đất. Cởi miệng túi nhìn qua, thần sắc của hắn liền tỏ vẻ thỏa mãn.
“Lão Nhị, lần này cũng nhờ có ngươi tới kịp, nếu không các huynh đệ trong bang đều không tránh được một phen bị Vương Thiên Hào này làm nhục rồi!” Phùng Ly nhe răng nhếch miệng nhìn Thạch Mục cười khổ rồi nói.
“Đúng vậy, cũng nhờ có Nhị thủ lĩnh đến kịp lúc.”
“Tên nhãi Vương Thiên Hào là cái thá gì, dưới tay Nhị thủ lĩnh chẳng chống nổi hai chiêu đã cầu xin tha thứ rồi.”
“Đúng đấy, danh hiệu đệ nhất võ đồ của Phong Thành, rõ ràng phải thuộc về Nhị thủ lĩnh mới đúng!”
Những người thuộc Hắc Hồ Hội khác cũng không để ý vết thương đầy người, nhao nhao tâng bốc Thạch Mục, người nào người nấy cực kì kích động và hưng phấn, như thể vừa đánh máu gà* vậy. Dù sao vừa rồi bọn họ đều đã nghe rất rõ ràng, tên khốn mà Nhị thủ lĩnh thần bí nhất của bang hội mình đánh bại lần này còn được xưng là võ đồ đệ nhất của Phong Thành, đây chẳng phải là nói chỉ cần không phải Hậu Thiên võ giả ra tay thì Hắc Hồ Hội bọn họ có thể nghênh ngang trước mắt rất nhiều tiểu bang phái rồi sao?
“Được rồi, ta còn có việc, sau này có gì lại nói nhé.”
Thạch Mục không để ý đến các thành viên khác trong bang, thuận tay nhét túi vào trong ngực áo liền khoát khoát tay cáo từ.
“Từ từ đã, lão Nhị, ta với lão Tam có chuyện muốn nói với ngươi!” Phùng Ly thấy vậy thì vội vàng gọi Thạch Mục lại.
“Có chuyện muốn nói à, được rồi ta sẽ nán lại thêm lát nữa.” Thạch Mục ngẫm nghĩ xong liền ậm ừ trả lời như vậy.
“Tất cả các ngươi ra ngoài trị thương hết đi.” Phùng Ly thấy vậy thì rất vui vẻ, thuận tiện ra lệnh với những thành viên khác trong bang.
Những thành viên khác của Hắc Hồ Hội thấy thế, tất nhiên là hiểu ba vị thủ lĩnh có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, nhao nhao vâng dạ rồi lui ra ngoài. Có điều nhìn bộ dạng hưng phấn của những kẻ này thì chỉ sợ một màn Thạch Mục đánh bại Vương Thiên Hào lúc nãy đã khắc sâu vào trong đầu bọn họ, cũng sẽ nhanh chóng lan truyền tới những thành viên khác trong bang.
“Hôm nay các ngươi cũng quá liều lĩnh đi, đối phương manh như vậy mà không nói cho ta biết trước. Chẳng lẽ là sợ ta biết rồi sẽ không đến nữa?” Thạch Mục thấy những người khác đã rời đi liên bắt đầu chất vấn không chút khách khí.
“Thạch huynh đệ, đừng trách. Lần này đúng là hai người bọn ta đã không đúng, chắc chắn sẽ bồi tội với Thạch huynh đệ.” Phùng Ly nghe vậy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ xấu hổ.
“Thạch huynh đệ cũng đừng trách tội hai người bọn ta, lần này sở dĩ không thể báo trước cụ thể tình hình cho ngươi biết, một mặt là vì bọn ta cũng không biết trước người đến lại là Vương Thiên Hào, chỉ nghe người của võ quán Kim Cương báo lại có người muốn khiêu chiến Hung Quyền. Mặt khác đối phương lại đến quá nhanh khiến bọn ta căn bản không kịp phái người điều tra.” Cao Viễn vội vàng giải thích.
“Nếu là như vậy thật thì cũng còn chấp nhận được, nếu không ta thật phải cân nhắc lại có tiếp tục hợp tác với hai vị nữa không đấy. Được rồi, hai người còn chuyện gì nữa không?” Thạch Mục đến lúc này mới gật đầu, vẻ mặt dịu đi vài phần.
“Đa tạ đã thông cảm! Thạch huynh đệ, ngươi đã cân nhắc đến chuyện trở thành thủ lĩnh chân chính của Hắc Hồ Hội hay chưa?” Phùng Ly vốn đã thở phào một hơi, lại ôm sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Ngươi muốn ta trở thành lão nhị của Hắc Hồ Hội – Hung Quyền thật sự?” Thạch Mục cũng không cảm thấy bất ngờ, người lại chỉ nhàn nhạt hỏi lại một câu.
“Không phải lão nhị, mà là lão đại!” Chỉ cần Thạch huynh đệ đồng ý một tiếng, ta sẽ lập tức triệu tập toàn bộ huynh đệ, trước mặt bọn họ nhường lại vị trí Đại thủ lĩnh cho ngươi, ta cùng lão tam cũng sẽ toàn lực phò tá ngươi!” Phùng Ly nói ngay không cần suy nghĩ.
“Phùng lão đại, nhưng mà cái này khác với những gì ngươi đã nói với bọn ta mà!” Cao Viễn nghe thấy Phùng Ly nói như vậy lại bị chấn kinh.
“Lão tam, ngươi còn không nhìn ra sao? Hắc Hồ Hội nếu không có ta và ngươi, vẫn có thể là Hắc Hồ Hội, nhưng nếu không có Thạch huynh đệ thì chỉ sợ không đầy một tháng sau đã không thể đứng vững tại Phong Thành được nữa. Ta với ngươi – bản lĩnh thấp kém, mà địa bàn của Hắc Hồ Hội trong vòng mấy tháng ngắn ngủi cơ hồ đã mở rộng ra thêm ba bốn lần. Hai người chúng ta thật sự không cách nào chèo chống được quy mô lớn như thế đâu.” Phùng Ly cười khổ đáp lời.
Cao Viễn nghe xong, mặc dù trong lòng còn có phần không phục nhưng nhất thời cũng á khẩu không nói thêm được gì.
“Xin lỗi, mặc dù ta hợp tác với hai ngươi cũng coi như thuận lợi vui vẻ, nhưng ta thực sự không có ý định tham dự vào bang phái. Phùng huynh, có lẽ huynh rất hiểu chí hướng của ta, ngoại trừ việc trở thành cường giả võ đạo ra, ta sẽ không lãng phí thời gian vào bất cứ chuyện gì khác.” Thạch Mục trầm ngâm một lát rồi cự tuyệt không chút do dự.
“Thạch huynh đệ, ngươi thực sự không căn nhắc thêm một chút sao. Ta mặc dù biết ngươi chí ở bốn phương, nhưng con đường trở thành võ giả nào có dễ đi như vậy. Trong khi ngươi chỉ cần đồng ý một tiếng, lập tức có thể trở thành thủ lĩnh của cả trăm người, việc này đã đủ để cho ngươi động tâm chưa?” Phùng Ly mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng nhưng vẫn không cam lòng mà tiếp tục khuyên nhủ.
“Nếu chỉ là những lời này, vậy thì không cần nói thêm nữa rồi. Ta và các ngươi hợp tác chỉ giới hạn ở trước khi ta lĩnh ngộ khí cảm thôi. Nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Thạch Mục lắc đầu xong, lập tức xoay người rời đi.
Phùng Ly há hốc mồm, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa…
Cao Viễn cũng trầm mặc.
Thạch Mục không quay về nhà ngay mà cởi hết quần áo, mặt nạ của Hung Quyền xong gói vào bao rồi đi thẳng đến võ quán Lưu Phong. Ở võ quán, sau khi hắn chịu thêm một lần thiết luyện chi pháp của Lệ Thương Hải, bị gậy gộc vùi dập xong mới mang một thân bầm tím, xách bao đồ, nhe răng trợn mắt đi về phòng mình trong thành. Đến khi hắn đi qua một cái tửu lâu tráng lệ nào đó lại không hay biết trên tầng ba của tửu lâu đang có hai thiếu nữ đang chỉ trỏ về phía hắn.
“Ngọc Hoàn, người này chính là ca ca trên danh nghĩa kia của muội sao? Sao bộ dạng lại tả tơi như vậy, chắc là trong võ quán bị người bắt nạt à?”
“Cái gì mà ca ca trên danh nghĩa? Huynh ấy nếu là con ruột của cha ta thi tất nhiên cũng là ca ca ruột của ta rồi, chỉ là cùng cha khác mẹ thôi.” Thiếu nữ áo gấm đúng là muội muội Thạch Ngọc Hoàn mà Thạch Mục mới chỉ gặp qua có một lần, lúc này khi nghe bạn mình nói như vậy, liền thu lại ánh mắt trên người Thạch Mục, giọng nói có phần mất hứng.
“Ta là nói thật đó nha, Kim gia ngoại trừ Thất cô với muội ra chẳng có ai thừa nhận hắn có quan hệ với Kim gia hết. Hơn nữa, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, chỉ e hắn thực sự không có chút triển vọng nào. Nếu đã thế, việc Kim gia của chúng ta đưa ra viên Khí Linh Đan kia chẳng phải quá đáng tiếc hay sao? Thiếu nữ áo vàng nói một câu đầy thâm ý sâu xa.
“Hừ, ta nói Kim Ngọc Trân tỷ sao lại có thể tốt bụng mời ta đến đây ăn cơm chứ, thì ra là đến làm thuyết khách cho Ngũ bá!” Thạch Ngọc Hoàn nghe thiếu nữ áo vàng nói như vậy thì cười lạnh một tiếng.
“Ngọc Hoàn đường muội, lần này muội đoán sai rồi. Người mời ta ra mặt không phải Ngũ bá, mà chính là Kim Điền. Hắn nói, chỉ cần muội chịu thuyết phục Thạch Mục chủ động từ bỏ Khí Linh Đan, thì cửa của mẹ muội chắc chắn sẽ không có vấn đề. Chỗ ca ca muội kia, hắn cũng sẽ ra giá thật cao để đền bù tổn thất!” Thiếu nữ áo vàng nghe vậy lại vỗ tay cười nói.
“Ta mặc dù chỉ mới gặp Thạch Mục có một lần những đã có thể cảm thấy huynh ấy không phải một người dễ nói chuyện. Cộng thêm mẫu thân ta vẫn vì chuyện năm xưa mà cảm thấy áy náy với mẹ con huynh ấy, tuyệt đối sẽ không để cho những người khác trong Kim gia quấy rối huynh ấy thêm nữa. Tỷ hãy bảo Kim Điền từ bỏ ý định đó đi.” Thạch Ngọc Hoàn không khách khí nói thẳng.
“Được thôi, ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc, ta chắc chắn sẽ nói lại với Kim Điền.” Thiếu nữ áo vàng lại cực kì dễ nói chuyện, khoát khoát tay đáp lời.
“Dùng tính cách của tỷ, vì bữa cơm hôm nay chỉ sợ lại để Kim Điền tốn kém thêm một phen nữa đi.” Thạch Ngọc Hoàn nhìn đồ ăn trên bàn rồi bĩu môi nói.
“Cái đấy là tất nhiên rồi, ai bảo trong nhà chỉ có ta với muội là giao hảo nhất? Đúng rồi, muội nhìn xem cây ngọc trâm ta mới mua thế nào?” Kim Ngọc Trâm phản bác một câu, lại kích động lấy từ trong tay áo ra một cây ngọc trâm cực kì tinh xảo.
Thạch Ngọc Hoàn nhìn ngọc trâm, trên mặt bỗng nhiên lại lộ vẻ kì quái.
“Kỳ quái thật. Nếu muội nhớ không nhầm, tỷ rất ít khi mua đồ trang sức nha. Còn thích nhất là tự xưng mình thiên sinh lệ chất cơ mà.”
“Có gì lạ đâu, nữ nhân đẹp vì người yêu mình mà.” Kim Ngọc Trân cười khẽ trả lời.
“Người yêu mình? Người tỷ nói chẳng lẽ là Ngô Hoa sao?” Thạch Ngọc Hoàn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
“Ngô Hoa, cái đuôi kia á, sao có thể thế được. Ý ta là Vương Thiên Hào của võ quán Kim Cương, con cháu ruột thịt dòng chính của Vương gia cơ!” Kim Ngọc Trân đáp không chút lưỡng lự.
“Vương Thiên Hào, chính là kẻ cũng tôi thể đến tầng thứ mười, dùng Liêu Hỏa Thương Pháp của Hậu Thiên võ kỹ, được xưng là võ đồ đệ nhất Phong Thành! Hắn sẽ đến Kim gia làm khách sao?” Thạch Ngọc Hoàn nghe xong, hai mắt cũng sáng lên vài phần.
“Haiz, Thạch Ngọc Hoàn, Vương Thiên Hào này do ta nhìn trúng trước nha, muội không thể giành với ta được!” Kim Ngọc Trân thấy bạn mình như thế lập tức thấy chột dạ.
“Tỷ nghĩ lung tung cái gì, ta chỉ muốn biết một chút về Liêu Hỏa Thương Pháp, xem có thật sự lợi hại như tin đồn hay không thôi. Hơn nữa tên tuổi của hắn hiện nay, cũng chỉ là bởi vì con cháu của mấy đại gia tộc Phong Thành chúng ta không có ai ra mặt khiêu chiến với hắn mà thôi. Nếu không cái danh võ đồ đệ nhất của của hắn nào có dễ dàng giành được như vậy chứ?” Thạch Ngọc Hoàn trừng mắt liếc thiếu nữ đối diện một cái rồi phản bác.
“Cái đồ nữ nhân dã man nhà muội! Được rồi, dù có nói thế nào thì Vương Thiên Hào thực sự là xuất sắc, cộng thêm hắn còn có thân phận là con cháu Vương gia, lão tổ tông lần này tự mình ra mặt mời hắn tởi, chỉ sợ là thực sự có ý định tác hợp hôn sự rồi. Đã nói rồi đấy nhé, đến lúc đó muội tuyệt đối không được giành với ta. Đúng rồi, muội thực sự định giúp ca ca ruột phải không, ta đoán Kim Điền chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.” Kim Ngọc Trân vui vẻ ra mặt.
“Tỷ trở về chuyển lời cho Kim Điền một câu, Thạch Mục cho dù tính ra tư chất có chênh lệch thì cũng là ca ca ruột của ta. Nếu hắn dùng phương pháp đường đường chính chính thì không sao, chứ nếu hắn dám dùng thủ đoạn hạ lưu với ca ca ta, thì ta đây trước cuộc tỷ thí Khai Nguyên một ngày sẽ đánh gãy chân hắn.” Thạch Ngọc Hoàn nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lạnh như băng sương.
Kim Ngọc Trân đứng đối diện, thấy Thạch Ngọc Hoàn bảo vệ Thạch Mục như vậy thì không khỏi le lưỡi.
Thạch Mục tất nhiên không biết, hình tượng của mình trong mắt muội muội đã thay đổi, hắn trở lại chỗ ở, một lần nữa ngâm mình trong nước thuốc nóng. Hắn lấy một khối khăn nóng phủ lên mặt xong liền tựa lên thành thùng gỗ, hai mắt nhắm nghiền nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man, một lần nữa ngẫm lại kế hoạch mà mình trù tính đã lâu.
“Kim Ti Thử.”
Trong miệng Thạch Mục đột nhiên thì thầm một câu như vậy.
* đánh máu gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào nha, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết.
Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc máu gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đạo, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.
Chính là, hiện nay người ta phát hiện máu gà có một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người máu gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người ch.ết do tiêm máu gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này. (Theo như Baidu, Wenda)