Quyển 1 - Chương 5
Rượu Phần vào miệng mềm, xuống miệng ngọt, lấy sắc, hương, vị "tam tuyệt" trứ danh.
Chân chính rượu Phần thượng đẳng chất rượu vô sắc, thanh triệt thấu minh, không có kết tủa và vật nổi, hương rượu thuần tịnh, đậm đà dễ chịu, dư vị sinh tân, vị rượu phối hợp tự nhiên, uống xong dư hương còn đọng.
Rượu Phần trước mắt, thấy thế nào cũng là chính phẩm.
Huyền Huyễn cau mày, rượu này tuyệt đối có vấn đề, thế nhưng vấn đề ở đâu?
Huyền Huyễn cầm ly vừa lay, vừa đưa lên mũi tỉ mỉ ngửi.
Hương rượu thơm nồng, dẫn sâu rượu rục rịch.
Huyền Huyễn kiên trì khẽ lay chất rượu.
Theo chất rượu lắc lư, hương rượu nồng đậm tựa hồ hỗn tạp một loại mùi khác.
Thế nhưng hương rượu cực đậm, loại mùi này cực đạm, cho nên rất khó đoán được.
Huyền Huyễn cố sức ngửi, loại mùi cổ quái này có chút gay, phi thường giống mùi thi thối, thế nhưng bất đồng, ngửi lâu, Huyền Huyễn mới phân rõ, trong mùi hôi này ẩn tàng một loại mùi chẳng ra gì.
Sở dĩ nói chẳng ra gì, là vì loại mùi này không giống mùi cá, cũng không giống mùi máu tươi, Huyền Huyễn lần đầu ngửi thấy mùi như vậy.
Xem ra loại mùi kỳ quái này là vấn đề.
"Uy, là tôi."
"Có kết quả?!"
"Ngày mai tôi sẽ tới bệnh viện nhìn thi thể."
"Được! Lúc nào?"
"11 giờ."
"Lão huynh, có thể 9 giờ không? Tôi không có nhiều thời gian, cậu có biết, thủ trưởng vừa gọi điện áp bách tôi..."
Huyền Huyễn lười nghe Tiêu Xuân Thu oán giận, trực tiếp cúp điện thoại.
...
Nhìn điện thoại di động truyền tới tiếng bận, Tiêu Xuân Thu mở to mắt, hai anh em không lễ phép này! Đều một dạng, thực sự là, thực sự là...
Quên đi, anh không có gan đắc tội hai anh em thủ đoạn lợi hại này, nếu bọn họ mất hứng, nguyền rủa anh, khiến anh đi đứng vô duyên vô cớ vấp phải tảng đá hay chuẩn bị quỷ bám theo vậy thật to không ổn.
...
Một ngày mới bắt đầu trong tiếng sư tử hống của Huyền Diệu Khả và một trận chớp chớp ánh đèn loạn nháy.
Huyền Diệu Khả nghe Huyền Huyễn sẽ đi bệnh viện nhìn thi thể, vốn định đi theo, thế nhưng nhớ tới hôm qua mình chưa xong việc, đành phải thôi.
"Hôm qua em không phải nói việc nhỏ, hôm nay thế nào còn đi?" Huyền Huyễn lo lắng hỏi.
"Nửa đường xảy ra ngoài ý muốn, cho nên hôm nay đi bổ sung."
"Như cũ, nhớ cẩn thận, anh chỉ có một em gái."
"Đã biết, ca ca." Huyền Diệu Khả khó được nhu thuận trả lời.
Tuy rằng bình thường gọi "Tiểu Huyễn", "Tiểu Huyễn" thế nhưng trong lòng Huyền Diệu Khả phi thường tôn kính anh trai.
...
Thấy bóng Huyền Huyễn xuất hiện ở cửa bệnh viện, Tiêu Xuân Thu gấp tới độ kiến bò trên chảo loạn chuyển xung quanh lập tức vọt qua, thiếu chút khóc rống chảy dài nước mắt.
"Lão huynh, cậu rốt cuộc tới!"
Huyền Huyễn quét mắt, "Tôi trẻ hơn anh!"
Tiêu Xuân Thu ế, thế nhưng lúc này không phải lúc tranh luận vấn đề lãng phí thời gian, anh kéo Huyền Huyễn lao về phía nhà xác.
Huyền Huyễn vẫn hiếu kỳ, tên như bị giật kinh phong này thế nào lên làm tổ trưởng?
...
"Trong vòng mười ngày, đã ch.ết ba mươi người, trong đó mười thi thể mất tích. Người ch.ết đều là nam." Tiêu Xuân Thu nói.
Huyền Huyễn không lên tiếng, mở tủ lạnh.
Giữa lớp sương trắng nhàn nhạt, một thi thể bạch cốt lõa lồ hiện ra trước mắt.
Xương cánh tay, xương chậu phía dưới chỉ còn bạch cốt, đầu và thân thể hoàn chỉnh không sứt mẻ.
Huyền Huyễn lại mở một tủ lạnh khác nhìn kỹ, cùng bộ dáng, chỉ chừa đầu và toàn thân.
Tiêu Xuân Thu nói: "Tôi mới đầu nghĩ là biến thái giết người, thế nhưng pháp y kiểm tra, trên thi thể không có vết thương trí mệnh."
Huyền Huyễn gật đầu, hỏi: "Có thi thể mới không?"
Tiêu Xuân Thu nhất thời không hiểu, kinh ngạc ngây người, "Thi thể mới?"
Huyền Huyễn tức giận nhìn anh, "Tôi nói thi thể chưa để vào tủ lạnh."
"A? Vừa vặn có một thi thể chưa để vào tủ lạnh."
...
Trên chiếc giường trắng noãn, bạch cốt um tùm, thi thể nổi lên thi ban tím đỏ.
Tiêu Xuân Thu không phải kẻ nhát gan, thế nhưng thấy thi thể như vậy, cũng khó miễn buồn nôn.
Vậy mà Huyền Huyễn lại nhìn phi thường nghiêm túc, Tiêu Xuân Thu không khỏi cảm thán, chuyên nghiệp nhân sĩ là chuyên nghiệp nhân sĩ.
Nhìn một hồi, Huyền Huyễn phát hiện một việc kỳ quái.
Chỗ liên tiếp xương cánh tay và xương bả tay trên thi thể, vết thương thoạt nhìn san bằng, như bị dao cắt, thế nhưng nhìn kỹ, kỳ thực không phải, tựa hồ là bị vật gì cắn, chỗ liên tiếp xương đùi và xương chậu cũng vậy.
Huyền Huyễn ngẩng đầu nhìn trần nhà trầm tư.
"Có dao giải phẫu không?"
Tiêu Xuân Thu lập tức chạy đi tìm một bộ dao phẫu thuật.
Huyền Huyễn cầm dao rạch nhẹ dưới hốc mắt thi thể.
Người ch.ết một ngày, tuần hoàn máu từ lâu ngừng lại.
Huyền Huyễn một đao cắt xuống, tự nhiên không có máu chảy ra.
Tiêu Xuân Thu định hỏi mục đích Huyền Huyễn làm vậy, thế nhưng chưa kịp hỏi, lập tức bị doạ ngây người.
Chỗ dùng dao rạch, cơ thịt đột nhiên giật.
Người từ lâu đã ch.ết, nói thần kinh phản xạ dẫn đến cơ thể co quắp cũng nói không xong.
Tiêu Xuân Thu nhìn chằm chằm chỗ đó, lần này rất rõ thấy được cơ thịt thực sự giật, tựa hồ bên trong có vật gì sắp chui ra.