Quyển 1 - Chương 17
"Xuân Thu Chiến Quốc không sao?" Huyền Diệu Khả hỏi.
"Có thể gọi điện cầu cứu, nghĩ hẳn không sao. Xuân Thu nói nó ở cửa thôn cái gì Vương thôn, Vương thôn này ở đâu? Nãy quên hỏi."
Tiêu Xuân Hạ vừa nói, vừa gọi lại dự định hỏi Tiêu Xuân Thu địa chỉ chi tiết.
"Không số?"
Tiêu Xuân Hạ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc không thôi.
"Vừa mới gọi, thế nào nhanh vậy biến thành không số? Thần thật!"
Huyền Huyễn và Huyền Diệu Khả nhìn nhau, Huyền Huyễn nói: "Tôi biết chỗ đó ở đâu, đi thôi."
"Cậu biết?" Tiêu Xuân Hạ lần thứ hai kinh ngạc, "Chỗ đó ở đâu? Anh thế nào chưa từng nghe?"
"Vong Xuyên, vong của vong linh, xuyên của băng xuyên." Huyền Huyễn lẳng lặng nói.
Tiêu Xuân Hạ cả kinh thiếu chút rớt điện thoại di động trên tay, "Cậu nói, cậu nói Xuân Thu nó..."
"Anh ta còn sống."
Tiêu Xuân Hạ thoáng yên lòng, "Xuân Thu vì sao ở đó? Nó không có nguy hiểm?"
"Anh ta ở đó, hẳn là La Võng dẫn tới, tôi hiện không rõ vì sao La Võng dẫn anh ta tới, bất quá, anh yên tâm, Xuân Thu không sao, hẳn là có vong linh giúp anh ta."
Tiêu Xuân Hạ xoa mồ hôi lạnh, sốt ruột nói: "Chúng ta nhanh dẫn Xuân Thu về."
Trước khi đi, Huyền Huyễn lấy ra cái bình nhỏ đựng cánh hoa rứt từ đoá hoa.
Ra khỏi hầm rượu, Huyền Huyễn ném một đạo phù chú vào vại rượu, thoáng chốc ngọn lửa bốc lên.
Trước một khắc lái xe rời khỏi, Tiêu Xuân Hạ quay đầu thoáng nhìn phường nhưỡng La thị bị lửa vây quanh.
Chỗ này, đốt rất tốt.
...
"Đây là Vong Xuyên?" Nhìn đại lâu bằng thép cao vót trước mắt, Tiêu Xuân Hạ vẻ mặt hoài nghi.
"Đây là một trong những cửa vào thông tới Vong Xuyên." Huyền Huyễn giải thích.
Tiêu Xuân Hạ nhìn vài lần, "Di? Nhà La Võng không phải ở đây?"
"Ừ."
Huyền Huyễn vừa trả lời, vừa dẫn Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ đi về phía bãi đỗ xe.
Tiêu Xuân Hạ hết nhìn đông lại nhìn tây, "Cửa vào ở đâu? Anh thế nào không thấy?"
"Anh nếu có thể thấy, cũng là đại sư, hà tất làm bác sĩ?" Huyền Diệu Khả nói.
Tiêu Xuân Hạ nói: "Bác sĩ không tốt sao? Anh dám nói, tiền anh kiếm tuyệt không ít hơn em làm đại sư."
Huyền Diệu Khả hừ một tiếng, "Anh tốt nhất cầu khẩn thủ thuật của anh nghìn vạn lần không nên thất bại, bằng không cẩn thận quỷ linh báo thù."
"Độ phiêu lưu thủ thuật của anh thấp nhất cả bệnh viện, vì anh là bác sĩ tâm lý."
Tiêu Xuân Hạ cười đến vẻ mặt xán lạn, lộ hàm răng chỉnh tề trắng noãn.
Huyền Diệu Khả nghiến răng nghiến lợi.
Tên này thật đáng đánh!
Ở một góc bãi đỗ xe âm u, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
"Ở đây là cửa vào Vong Xuyên? Thật tối! Bất quá rất mát mẻ."
"Ở đây âm khí dày đặc, mát mẻ là bình thường."
Trầm mặc một lát, Tiêu Xuân Hạ nhỏ giọng nói: "Vậy ở đây không phải có rất nhiều quỷ?"
"Đương nhiên, phía sau anh đã đứng một cái." Huyền Diệu Khả nghiêm trang nói.
"Thật hay giả? Em doạ anh sợ?" Tiêu Xuân Hạ đổ mồ hôi.
"Nếu như tuỳ tiện có thể gặp quỷ, thế giới này đã không bình thường." Huyền Diệu Khả cười nhạo.
Tiêu Xuân Hạ định nói gì, trước mắt bỗng xuất hiện một con đường đất vàng.
Anh vô thức nhìn phía sau, lọt vào tầm mắt đều là cỏ dại, chính giữa là con đường đất vàng quanh co khúc khuỷu hướng về phía xa.
Anh nghĩ rất kinh ngạc, một khắc trước còn ở bãi đỗ xe, một khắc sau đã tới chỗ mạc danh kỳ diệu.
"Chúng ta đi thôi." Huyền Huyễn nhấc chân định đi.
"Còn không đuổi kịp, lẽ nào anh muốn bị người câu hồn?"
Tiêu Xuân Hạ phục hồi tinh thần, lập tức tới cạnh Huyền Diệu Khả.
"Đợi lát nữa, bất luận gặp ai, cũng không được nói lung tung, biết không?" Huyền Diệu Khả thấp giọng nói.
"Biết. Khi gặp Xuân Thu cũng không thể nói?"
"Tận lực có thể không nói thì đừng nói."
"Nga, anh không nói lời nào là được."