Quyển 2 - Chương 11
Khi Huyền Huyễn tìm được Huyền Diệu Khả, cô đang trò chuyện với một đôi nam nữ.
Huyền Diệu Khả thấy sóc chuột trên vai Huyền Huyễn, có chút kinh ngạc, "Thứ này thế nào trên vai anh? Tên kia tặng cho anh?"
"Không phải, anh ta có việc, ném nó cho anh."
Sóc chuột thập phần phiền muộn, nó nghĩ chủ nhân rất không xong, luôn lấy nó làm cầu, nó bắt đầu nghiêm túc lo lắng sau này có nên đi theo Huyền Huyễn không.
"Anh, đây là Chung Tân, đây là bạn gái anh ấy Lâm Linh."
Huyền Huyễn lễ phép gật đầu với hai người, coi như chào hỏi.
Chung Tân liếc bọn họ, nghĩ đôi anh em này rất ý tứ, em gái xinh đẹp, anh trai quê mùa.
Vì sinh bệnh, Lâm Linh có chút buồn ngủ, vô thức dựa vào người Chung Tân.
"Thế nào? Mệt mỏi?"
Lâm Linh gật đầu.
"Anh đỡ em vào nghỉ ngơi?"
Lâm Linh lắc đầu, thần sắc sợ hãi.
Huyền Huyễn sát ngôn quan sắc, nhìn thoáng Huyền Diệu Khả truy hỏi.
Huyền Diệu Khả biết ý, đối Chung Tân và Lâm Linh nói: "Anh trai giống em, hai người không ngại em kể chuyện này cho anh trai đi?"
Chung Tân lắc đầu.
Vì vậy Huyền Diệu Khả nói: "Là vậy, Lâm tiểu thư từ một tháng trước, mỗi lần gội đầu, đều nghĩ tóc đột nhiên dài ra, nhiều hơn, thế nhưng gội xong sấy tóc, tóc lại về nguyên dạng."
Chung Tân ôm Lâm Linh sắc mặt tái nhợt, nói: "Tôi vốn cho chuyện này chỉ là Tiểu Linh lỗi giác, thế nhưng Tiểu Linh luôn nhắc tới, tôi cũng tự mình gội cho Tiểu Linh một lần, phát hiện thực sự như Tiểu Linh nói, khi gội đầu, tóc rõ ràng dài ra, nhiều hơn, thế nhưng tôi gội đầu không có. Tiểu Linh thời gian này bị doạ đến tâm thần không yên, đều thành bệnh."
"Lâm tiểu thư có từng đi tiệm uốn tóc gội đầu? Cũng gặp tình huống như vậy?" Huyền Huyễn hỏi.
Lâm Linh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không thích đi tiệm uốn tốc, bình thường tôi luôn tự cắt."
"Vậy chị gội đầu ở đâu?"
"Phòng tắm."
"Nếu không ngại, em muốn tới xem phòng tắm của chị."
Chung Tân và Lâm Linh nhìn nhau, Chung Tân hỏi: "Tiểu Linh, ý em thế nào?"
Lâm Linh suy nghĩ một chút, "Cũng được, em theo bọn họ về."
"Thế nhưng, bệnh em chưa hết?"
"Em không muốn ở bệnh viện, cũng không phải bệnh nặng, về nhà tĩnh dưỡng là được."
"Vậy được."
Thừa dịp Chung Tân và Lâm Linh vào trong thu dọn hành lý làm thủ tục xuất viện, Huyền Huyễn ôm sóc chuột đi tìm Nguyệt Vũ, dự định trả sóc chuột cho anh ta.
...
Xuyên qua thuỷ tinh trong suốt, Huyền Huyễn lẳng lặng nhìn Nguyệt nghe hộ sĩ báo cáo.
Kỳ thực gương mặt nghiêm túc của người đàn ông này rất hấp dẫn!
Nguyệt Vũ ngẩng đầu thấy Huyền Huyễn, lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Tiểu Huyễn!"
Chuyện Nguyệt Vũ hôn Huyền Huyễn sớm thông qua hộ sĩ tuyên truyền, hộ sĩ kia ánh mắt mờ ám dạo quanh Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, phi thường thức thời nói: "Nguyệt bác sĩ, tôi ra ngoài trước, hai người chậm rãi trò chuyện."
Khi hộ sĩ ngang qua Huyền Huyễn, cho cậu một nụ cười cổ vũ, khiến Huyền Huyễn mạc danh kỳ diệu.
Huyền Huyễn để sóc chuột vào lòng Nguyệt Vũ, "Tôi có việc phải đi."
Nguyệt Vũ lưu luyến không rời, "Tôi sau này có thể thường tới nhà cậu không?"
Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn, suy nghĩ một chút, "Tôi nghĩ da mặt anh rất dày."
"A?"
"Da mặt anh dày như vậy, tôi nói không, anh sẽ không tới?"
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Đương nhiên không."
Huyền Huyễn liếc trắng, "Vậy anh còn hỏi?"
Nguyệt Vũ kéo tay Huyền Huyễn, "Cậu đáp ứng, tôi càng vui vẻ."
Huyền Huyễn bỏ tay anh ra, nhìn anh một hồi, đột nhiên hỏi: "Tôi có thể hôn anh không?"
Nguyệt Vũ giật mình, cho mình nghe lầm, "Cậu nói gì?"
"Tôi nói tôi muốn hôn anh."
Nguyệt Vũ lại giật mình, một lát, mới phản ứng, hồ nghi hỏi: "Cậu nghiêm túc?"
"Ừ."
Nguyệt Vũ mừng như điên, lại một lát, anh cẩn thận hỏi: "Cậu thế nào đột nhiên muốn hôn tôi?"
Tai Huyền Huyễn đỏ lên, "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, anh có thể hôn tôi, lẽ nào tôi không thể hôn anh?"
"Không phải, chỉ là..."
Chỉ là rất kỳ quái. Nguyệt Vũ thầm nói.
"Uy, anh có thể nhắm mắt không? Mắt anh mở to như vậy, tôi ngại hôn."
Thật bá đạo! Lần trước tôi hôn cậu, mắt cậu cũng mở to?
Nguyệt Vũ vừa nói thầm, vừa nhắm mắt.
Cảm giác khí tức Huyền Huyễn tới gần, cuối cùng cánh môi mềm mại ấm áp in lên môi.
Huyền Huyễn đỏ mặt ngậm môi Nguyệt Vũ hồi lâu, sau đó rất nhanh tách ra, ném một câu: "Không có cảm giác." Chạy.
Nguyệt Vũ ngây ngốc đứng đó.
Này, này tính là gì?