Quyển 3 - Chương 8

Trước khi đi, Huyền Huyễn cầm theo đôi hoa bàn hài.
Trương Dư vốn hận không thể ném nó, khi Huyền Huyễn mở miệng hỏi, cô không tí nghĩ ngợi lập tức gật đầu.
"Tiểu Nguyệt, cậu muốn về hay cùng tôi đi bệnh viện?"
"Đi bệnh viện, tôi phải xem Tiểu Khả, sau đó tìm Tiêu Xuân Thu."
"Thế nhưng——"


Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ muốn nói lại thôi, tâm trạng kỳ quái, "Anh định nói gì?"
Nguyệt Vũ nói: "Cậu không phải mệt ch.ết? Về nghĩ ngơi đi."
"Mệt? Anh thế nào biết tôi mệt?" Huyền Huyễn có chút kinh ngạc.
"Tuy trên mặt cậu không biểu lộ, thế nhưng tôi biết cậu mệt."


Huyền Huyễn dùng tay phải nâng má, cười khẽ: "Trực giác phán đoán? Lẽ nào thủ thuật của bác sĩ như anh đều bằng trực giác?"
Nguyệt Vũ không trả lời, vươn tay lấy kính mắt trên mũi Huyền Huyễn, chỉnh chỗ ngồi, để cậu nằm xuống.
Huyền Huyễn không cự tuyệt.
"Tôi lái chậm, cậu ngủ một hồi."


Huyền Huyễn nhắm mắt, "Ừ, đến bệnh viện gọi tôi."
Nguyệt Vũ ôm qua sóc chuột ngồi trước ngực Huyền Huyễn, đặt trên vai mình.
Xe chậm rãi chạy, ngoài cửa sổ, ánh nắng sau giờ ngọ lẳng lặng chiếu xuống, khiến thành phố huyên náo nhiễm một phần yên lặng hiếm có.


Nhìn thuỵ nhan điềm tĩnh của Huyền Huyễn, bóng ma nho nhỏ dưới lông mi, tưởng tượng thấy đôi mắt xinh đẹp sau khi mở có lãnh tĩnh và bao dung không phù hợp tuổi tác, Nguyệt Vũ bỗng đau lòng, anh vươn tay sờ sờ gương mặt Huyền Huyễn, thì thào gọi hai tiếng, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt."
...


Huyền Huyễn bị đói tỉnh, cậu vuốt cái bụng kêu réo, nhớ tới mình hôm nay không ăn trưa, trách không được đói như vậy.
Cậu ngồi xuống, quan sát bốn phía, phát hiện mình tựa hồ ở một căn phòng nghỉ.
Xuống giường mở cửa ra ngoài, ngoài cửa có một hộ sĩ trực ban.


available on google playdownload on app store


Ngẩng đầu thấy Huyền Huyễn, hộ sĩ nụ cười xán lạn, "Cậu tỉnh? Nguyệt bác sĩ đi phòng tư liệu tìm đồ."
Huyền Huyễn gật đầu.
"Nguyệt bác sĩ mua cơm trưa cho cậu, để trên bàn công tác, bên cạnh có lò vi ba, cậu hâm nóng đã có thể ăn."


Huyền Huyễn không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn gật đầu, "Cảm ơn."
"Không khách khí, đúng rồi, vì cậu ngủ, cho nên Nguyệt bác sĩ ôm cậu tới phòng nghỉ của anh ấy."


Bàn tay vịn cửa của Huyền Huyễn dừng lại, quay đầu nhìn hộ sĩ nụ cười như trước mắt lộ chờ mong, trong lòng hồ nghi, cô ấy tựa hồ đợi cậu nói gì, cô ấy đang nghĩ gì?
Suy nghĩ một chút, Huyền Huyễn không thể làm gì khác hơn nói câu: "Cảm ơn."


Nụ cười của hộ sĩ càng thêm xán lạn, "Người cần phải cảm ơn là Nguyệt bác sĩ."
Huyền Huyễn sờ sờ mũi, nghĩ hộ sĩ này có chút quái.
...
Khi cầm đôi hoa bàn hài đi tìm Huyền Diệu Khả, phát hiện Tiêu Xuân Thu và Đường Vân cũng ở.
"Sao anh tới đây?"


"Anh tôi nói Bạo Long Nữ bị thương, cho nên cố ý tới xem."
Huyền Diệu Khả cắn một quả táo, rộng lượng nói: "Nhìn ở anh mua hoa quả, tiếng Bạo Long Nữ này em coi như không nghe."
Tiêu Xuân Thu khó được phối hợp nói: "Tạ nữ hoàng bệ hạ ân điển."
Huyền Diệu Khả vui vẻ, Huyền Huyễn không khỏi buồn cười.


Huyền Diệu Khả hỏi Huyền Huyễn: "Anh, làm xong?"
Huyền Huyễn đặt đôi hoa bàn hài trên bàn, gật đầu.
Tiêu Xuân Thu ghé qua mở ra nhìn, "Hoa bàn hài? Huyền Huyễn cậu từ đâu cầm ra đôi hài con gái như vậy?"
Huyền Huyễn giản lược nói một lần.
Tiêu Xuân Thu kinh dị, "Cư nhiên có chuyện như vậy."


Huyền Diệu Khả bĩu môi, thực sự mất mặt, cư nhiên bị một con mãng xà làm gãy xương.
Huyền Huyễn hỏi Tiêu Xuân Thu: "Gần đây có vụ án mất tích cổ quái không?"
Tiêu Xuân Thu vươn tay tới trước mặt Huyền Huyễn, cười như hồ ly, "Phí tình báo!"
Huyền Huyễn hai tay ôm ngực, nheo mắt, "Phí tình báo?"


Tiêu Xuân Thu lẽ thẳng khí hùng, "Đương nhiên! Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí. Yên tâm, tôi thu không mắc, 100 đôla một lần."
Huyền Huyễn không để ý anh, quay đầu hỏi Đường Vân ngồi cạnh xem kịch: "Trong điện thoại di động của anh có số Thượng Quan Hiên không? Mượn dùng tí."


Tiêu Xuân Thu một tay đoạt điện thoại di động trên tay Đường Vân, cảnh giác hỏi: "Cậu tìm Thượng Quan hồ ly làm gì?"
Huyền Huyễn liếc nhìn anh, "Không có gì, tìm anh ta báo cáo thuộc hạ anh ta rõ như ban ngày đòi hối lộ, thuận tiện phiền anh ta tới mang anh về giáo dục lại."


Tiêu Xuân Thu tức giận hầu như thổ huyết, chỉ vào Huyền Huyễn, nói lắp không ngừng, "Cậu, cậu, cậu..."
"Tính cậu giỏi!" Tiêu Xuân Thu oán giận nói.
Huyền Huyễn mỉm cười rất thiên sứ, "Cảm ơn lời khen!"
"Hừ!"


Đường Vân bội phục, Huyền Huyễn này sàn sàn như lão đại, một câu hai lời có thể tức Tiêu tổ trưởng thành vậy! Sách sách!
"Được rồi, nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi, tối đa lần sau tôi thu ít chút."
"Đây là cậu nói."
"Yên tâm, tôi không mắc chứng dễ quên."


Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, "Vụ án mất tích cổ quái không nghe, gần đây nhưng có một người luôn chạy tới cảnh cục báo án nói bạn cậu ta mất tích, đồng sự chúng tôi tr.a qua, bạn cậu ta xin nghỉ bệnh với công ty một tháng, hình như đi đâu xem bệnh. Nếu nói mất tích, lại không chứng cứ."


"Người kia vì sao nói bạn mình mất tích?"
Tiêu Xuân Thu gãi đầu, "Cái này tôi không rõ, cậu biết, tôi là tổ trọng án, chuyện tổ khác biết không nhiều."
"Anh, anh vì sao đột nhiên quan tâm chuyện này?" Huyền Diệu Khả hiếu kỳ hỏi.
"Trương Dư hoài nghi chị cô ấy mất tích."






Truyện liên quan