Quyển 4 - Chương 4
"Tiểu Hoa, tao đã về! Hôn một cái!"
"Chi!"
Sóc chuột tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.
Nữ ma đầu Huyền Diệu Khả hôm nay vào nhà đùa giỡn nó, lần đầu tiên cô nâng nó lên, hôn mũi nó.
Sóc chuột hoang mang, nghĩ nửa ngày, cho ra kết luận.
Nữ ma đầu hôm nay rất vui vẻ.
Cô vui vẻ nhất định là vì tìm được mục tiêu chà đạp.
Mục tiêu này khiến cô cảm thấy hoàn toàn thoả mãn.
Sau khi cho ra kết luận, sóc chuột cũng theo đó trở nên sung sướng.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần tao ương không phải nó, đó là mãn thiên Thần Phật phù hộ.
Sóc chuột sướng run lên, khi Nguyệt Vũ về, thừa dịp không lưu ý, rất hào phóng cắn một cái trên mặt anh.
Nguyệt Vũ mộng.
Anh hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Hoa thế nào vui vậy? Lẽ nào cậu cho nó ăn đồ ngon?"
"Nó đây là gián đoạn thần kinh không bình thường."
Sóc chuột đang hoa chân múa tay đầu đập xuống bàn, rớt đến ngũ thể chạm đất.
"Xem đi."
Nguyệt Vũ đau lòng ôm sóc chuột, sờ sờ cái đầu có chút dại ra, "Tiểu Hoa, mày thật ngốc!"
Sóc chuột không nói gì bị ế, nó một lần nữa khắc sâu cảm nhận: cho dù ở Thiên Đường, Huyền Huyễn yêu quái cũng có bản lĩnh khiến mày thoáng ngã vào Địa Ngục, ở cái nhà này, Huyền Huyễn là cường giả tuyệt đối.
Cho nên, sóc chuột quyết định: nó quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, bái nhập môn hạ Huyền Huyễn đại sư, làm sủng vật của cậu.
Chủ ý đã định, sóc chuột không chút lưu luyến ôm ấp của Nguyệt Vũ, nhảy tới vai Huyền đại sư, dâng lên nước bọt rửa mặt.
Huyền Huyễn mặc kệ tường đầu thảo này, cậu hỏi Huyền Diệu Khả lẩm bẩm hát từ phòng ngủ đi ra, "Hôm nay chơi vui sao?"
Huyền Diệu Khả mặt mày rạng rỡ, "Hôm nay thị sát một phen, nghĩ tới mỗi người đều là khả tạo chi tài, ngô nội tâm vui mừng, hẳn có một đoạn thời gian dài không buồn chán."
"Gặp được Lãnh Diện Hồ Ly?"
"Gặp, Lãnh Diện Hồ Ly đích xác lạnh lùng, chỉ có Xuân Thu Chiến Quốc mới để vào mắt, mặt khác, anh ta ngầm đồng ý em làm xằng làm bậy."
"Nga?" Huyền Huyễn nhướng mày, "Em không đánh chủ ý anh ta?"
"Anh ta không dễ chọc, cũng đủ thông minh, phỏng chừng không thể chiếm tiện nghi."
Huyền Huyễn cười khẽ.
Nguyệt Vũ nghe đến không hiểu ra sao, tuyệt không rõ đôi anh em này nói gì, anh nhịn không được hỏi: "Tiểu Nguyệt, hai người nói gì? Tôi nghe không hiểu."
Huyền Diệu Khả khanh khách nở nụ cười, cô vỗ vai Nguyệt Vũ, "Không hiểu cũng không sao, đây đối anh mà nói là tin tốt, trong thời gian này em sẽ không quấy rầy anh."
Nguyệt Vũ nửa tin nửa ngờ.
"Anh thế nào ngửi được mùi âm mưu?"
"Cho dù là âm mưu, cũng không âm anh, anh có thể yên tâm. Không nói với anh, giúp đám người kia đoán mệnh nửa ngày, đói ch.ết, anh, có gì ăn không?"
Nga, không phải âm anh là vạn sự đại cát.
Nguyệt Vũ yên tâm.
...
Lúc ăn, Nguyệt Vũ bỗng nhớ tới một việc.
"Tiểu Khả, em nên đi thăm Tiêu Xuân Hạ, cẩn thận bị người đoạt."
Nghe vậy, anh em Huyền thị nhất trí nhìn Nguyệt Vũ.
"Anh nói lời này là ý gì?" Huyền Diệu Khả hỏi.
"Hôm nay, bệnh viện tới một nữ bác sĩ, cô ấy hình như coi trọng Tiêu Xuân Hạ, lúc họp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tiêu Xuân Hạ."
Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, "Nhìn không ra anh bát quái như vậy?"
"Không phải tôi bát quái, tôi ngồi cạnh Tiêu Xuân Hạ, ánh mắt nhiệt tình của nữ bác sĩ kia khiến tôi đứng ngồi không yên."
Huyền Diệu Khả cắn đũa, "Cô ta có lẽ nhìn anh, anh xác định là nhìn Tiểu Hạ?"
"Anh dám khẳng định là Tiêu Xuân Hạ, không phải anh." Nguyệt Vũ lời thề son sắt nói.
Huyền Diệu Khả không lên tiếng, một lát, cô không quan tâm nói: "Em và Tiểu Hạ chỉ là bạn, có người thích anh ta không tốt sao?"
Qua một hồi, Huyền Diệu Khả hỏi: "Cô ta đẹp sao?"
Đối Huyền Diệu Khả khẩu thị tâm phi, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn vờ không biết.
Nguyệt Vũ nhíu mày, "Anh không thích cô ta, cô ta khiến anh có cảm giác âm trầm."
"Tiểu Hạ có ý kiến gì với cô ta?"
"Họp xong anh ta kéo anh chạy trối ch.ết, em nói anh ta có ý kiến gì với cô ta?" Nguyệt Vũ cười nói.
Huyền Huyễn vỗ mu bàn tay Huyền Diệu Khả, "Đừng lo, anh thấy Tiêu Xuân Hạ là thích em."
Huyền Diệu Khả mặt thoáng đỏ, mạnh miệng nói: "Bọn em là bạn."
"Bạn? Bạn trai?"
"Anh!"