Chương 2: Chiến thiếp!
Ở thế giới này, cảnh giới tu vi phân chín cảnh giới, theo thứ tự là Đoán Thể Cảnh, Linh Động Cảnh, Nguyên Đan Cảnh, Thần Luân Cảnh, Thần Thông Cảnh, Thần Đài Cảnh, Thần Cung Cảnh, Hư Thần Cảnh, Hóa Thần Cảnh
Trong đó Thần Luân Cảnh chính là một cái ranh giới. Rất nhiều người bị giữ ở Nguyên Đan Cảnh muốn bước ra một bước mà không thể. Ở phần lớn môn phái thế lực, Thần Luân Cảnh liền có thể đảm nhiệm trưởng lão. Một ít môn phái nhỏ, chưởng môn chính là Thần Thông Cảnh. Đến Thần Đài Cảnh là được danh chấn một phương, trở thành thượng khách của rất nhiều thế lực. Đến Thần Cung Cảnh có thể bá chủ một phương. Mà Hư Thần Cảnh, đều là chút tuyệt đỉnh đại năng, bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Phụ thân của Tần Đình chính là đại năng Hư Thần Cảnh. Thế nhân tôn làm Tần Đế, còn bản danh của Tần Đế lại không người biết. Có người suy đoán Tần Đế đã bước nửa bước vào ngưỡng cửa Hóa Thần Cảnh, nhưng đã trăm năm Tần Đế không xuất thủ, cụ thể như thế nào thì không ai biết rõ.
Mà Tần Đình, mười sáu tuổi liền bước vào Thần Luân Cảnh. Có thể nói là thiên phú tuyệt thế, huống chi người mang Tử Thần Thần Thể, ở Huyền Thiên tông trở thanh Thánh tử Huyền Thiên tông có danh tiếng rất cao. Nếu là dựa vào Ngũ Uẩn Đan đột phá Thần Thông Cảnh, tin tưởng càng có thể khiến cho một ít người âm thầm phản đối ngậm miệng lại.
Tần Đình nhìn Ngũ Uẩn Đan trong tay, cất giọng nói: "Phân phó, ta muốn bế quan."
Ngoài điện lập tức có người đáp lại: " Dạ, công tử!"
Tần Đình ngồi trên ngọc đài tu luyện ở trung tâm đại điện, nuốt Ngũ Uẩn Đan vào. Trong nháy mắt, một cổ linh khí cường đại bổ sung vào đan điền của bản thân. Mặc dù cổ linh khí này hết sức khổng lồ, nhưng lại như thanh như gió, không hề cương liệt.
Tần Đình biết, đây chính là chỗ thần kỳ của Ngũ Uẩn Đan. Hắn bắt đầu nhắm mắt, lẳng lặng luyện hóa đạo linh khí này.
. . . .
Một tháng sau.
Tần Đình mở hai mắt của mình ra, mắt lộ ra vẻ hài lòng, Ngũ Uẩn Đan quả thật danh bất hư truyền. Mình thành công luyện hóa linh khí ẩn chứa trong linh đan, đột phá đến Thần Thông Cảnh, mà cảnh giới của bản thân lại không có dấu hiệu bất ổn nào.
Thật là đồ tốt a, Tần Đình thở dài nói. Trong lòng, khát vọng đối với Giá trị nhân vật phản diện cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Tần Đình ở trong đầu hỏi: “ Hệ thống, Giá trị nhân vật phản diện trừ nhiệm vụ ra thì còn có phương pháp gì để lấy được không?"
Âm thanh máy móc thanh thúy của hệ thống trả lời: "Trừ nhiệm vụ, hệ thống sẽ phân phát một ít nhiệm vụ tạm thời, sau khi hoàn thành sẽ ban thưởng Giá trị nhân vật phản diện, ngoài ra nếu hành động hang ngày của túc chủ đạt được hệ thống phán định là phù hợp hành động của nhân vật phản diện, cũng sẽ có Giá trị nhân vật phản diện."
Tần Đình hài lòng gật đầu một cái, xem ra minh muốn trở nên cường đại thì phải làm tốt đại nhân vật phản diện đen tối. Cảm giác này, còn thật không tệ!
Tần Đình mở cửa điện ra, đi ra ngoài.
Ngoài điện là một mảnh quỳnh lâu ngọc vũ. Toàn bộ cung điện thành lập ở trên một dãy núi, dãy núi ẩn chứa linh khí so với ngoại giới nhiều hơn gấp mấy lần, là một mảnh phúc địa tu luyện. Mà toàn bộ dãy núi này đều là thuộc về Tần Đình.
Trong cung điện có mấy trăm người, đều làthị nữ tùy tùng và thị vệ của Tần Đình. Phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Tần Đình. Từ tổ tiên họ đều là người hầu của Tần gia, đáng giá tín nhiệm.
Mà Niếp U, đang ở ngoài cửa điện chờ phân phó bất cứ lúc nào.
Thấy Tần Đình đi ra. Trong mắt gã có vẻ vui mừng, thi lễ nói: "Công tử."
Còn không chờ Tần Đình nói chuyện, Niếp U cảm nhận được tu vi của Tần Đình, vui vẻ nói: "Công tử người đột phá đến Thần Thông Cảnh?"
Tần Đình cũng có chút đắc ý, gật đầu nói phải.
Niếp U vui vẻ nói: "Công tử thiên phú yêu dị, ngày sau tất sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ. Gia chủ biết được cũng sẽ cao hứng!"
Tần Đình nói: "Tốt lắm, lời khách khí không nói. Ngươi nếu đã chờ ở đây, vậy chắc đã có tin tức của Diệp Thu kia rồi chứ?"
Niếp U thu nụ cười lại, nói: "Vâng, chúng ta đã tr.a rõ tư liệu của tên Diệp Thu này."
"Diệp Thu, sống ở Thanh Thành của một nước nhỏ tên là Phục Quốc ở biên thùy, xuất thân từ Diệp gia, một trong tứ đại gia tộc ở Thanh Thành. Sở hữu thiên phú kinh người, tám tuổi đến Đoán Thể Cảnh, mười tuổi vào Đoán Thể Cảnh đại viên mãn. Nhưng chẳng biết tại sao, mười một tuổi đến mười sáu tuổi tu vi không tăng chút nào mà còn giảm. Rơi xuống Đoán Thể thất đoạn, cho đến năm ngoái bắt đầu bùng nổ, một năm bước vào Linh Động Cảnh, giúp gia tộc trở thành đại gia tộc đứng đầu Thanh Thành."
"Rồi sau đó đi Đô thành Phục Quốc, thanh danh vang lên. Tương truyền Càn Nguyên Tông từng mời hắn nhập môn, nhưng bị cự tuyệt."
Càn Nguyên Tông cũng là một thánh địa tu luyện ở Đông Hoang, tuy nói không bằng Huyền Thiên tông, nhưng cũng không thể coi thường.
Tần Đình suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Liễu Tố Tố bây giờ như thế nào?"
Liễu Tố Tố, chính là thanh mai trúc mã của Diệp Thu, hôm đó ở Trầm Nguyệt Cốc được Tần Đình thu làm thị nữ.
Niếp U nói: "Liễu cô nương ở hậu điện tu luyện, dựa theo phân phó của công tử ngài, truyền nàng Huyễn Thải Huyền Quyển, ban thưởng Ngưng Nguyệt Đan. Thiên phú của Liễu cô nương thật không tệ, mấy ngày trước đã đột phá đến Nguyên Đan Cảnh."
Niếp U do dự một chút, nói: "Công tử, còn có một chuyện, Tống Trường Ca xuất quan."
Ánh mắt Tần Đình ngưng lại một cái: "Ồ?"
Tống Trường Ca, cũng là đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông, xưa nay không hợp với Tần Đình, nửa năm trước đấu pháp với Tần Đình, bị Tần Đình đánh bại. Sau đó gã tuyên bố bế quan, ngày xuất quan chính là lúc rửa nhục.
Niếp U nói: "Hắn nhờ người hạ chiến thiếp, ba ngày sau gặp trên Luận Kiếm Đài. Có điều công tử người đã bước vào Thần Thông Cảnh, xem ra Tống Trường Ca này lại phải bị công tử người đạp ở dưới chân."
Tần Đình khẽ mỉm cười: "Mới xuất quan liền dám khiêu chiến ta, xem ra đã làm đủ chuẩn bị."
Niếp U cúi đầu nói: "Theo dò xét, có người cho hắn một món pháp bảo. Cụ thể là ai, phía dưới vẫn đang tra."
Tần Đình suy tư một hồi, sâu xa nói: "Xem ra có vài người đã không đợi được."
Niếp U hỏi: "Có cần thuộc hạ làm chút chuẩn bị hay không?"
Tần Đình phất tay áo lạnh lùng nói: "Không cần, ta cũng muốn nhìn xem trong tông rốt cuộc là những người nào còn dám phản đối ta, trải qua chuyện này, hẳn có thể nhìn ra tám chín phần mười. Hừ, xem ra vài ngày trước ta quá điệu thấp, có vài người đã quên vết sẹo!"
Niếp U nhìn dáng vẻ bá khí của Tần Đình, vui lòng thần phục, cúi đầu quỳ gối: "Nguyện vì công tử phục vụ quên mình!"