Chương 13: Người nào dẫn đội?
Huyền Thiên Tông, sơn môn.
Sơn môn Huyền Thiên Tông chính là một tòa Linh Sơn vô cùng to lớn, một ngọn núi không biết cao bao nhiêu, như là lợi kiếm chọc thẳng lên mây trời, thậm chí còn cao hơn mây xanh mấy ngàn trượng!
Trên ngọn núi có khắc ba chữ to.
Huyền Thiên Tông!
Ba chữ này, chính là do tổ sư khai sơn của Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên chân nhân dùng đại thần thông lưu lại.
Mà trên quảng trường phía dưới sơn môn, có một đám đệ tử trẻ tuổi, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Nhóm đệ tử này chính là những đệ tử được chọn để đến Liên Vân sơn mạch lịch luyện, phần lớn đều là Cảnh giới Nguyên Đan, trong đó người có tu vi mạnh nhất chính là một vị tên là Từ Hạo, cường giả cảnh giới Thần Luân.
Dù sao những đệ tử này đều là thiếu niên, tính tình không ổn trọng, chỉ chốc lát đã bắt đầu chuyện trò vui vẻ, đều bàn về việc sau khi dời tông môn sẽ chơi thế nào!
Bỗng nhiên Từ Hạo trầm giọng nói, "Chư vị sư đệ sư muội có biết chuyến đi Liên Vân sơn mạch lần này, ngoại trừ chúng ta còn có các thánh địa khác bao gồm cả Nguyên Thủy môn cùng đến chứ?"
Nghe vậy, thần sắc các đệ tử cũng trở nên nghiêm nghị.
Nguyên Thủy môn cũng là thánh địa tu hành tại Đông Hoang, những năm gần đây dùng thủ đoạn chiếm đoạt không ít môn phái nhỏ, đệ tử trong môn phần lớn đều ngang ngược càn rỡ, tuy nói cùng là thánh địa tu hành Đông Hoang, tuy Huyền Thiên Tông và Nguyên Thủy môn không đến mức như nước với lửa, nhưng cũng là nhìn nhau ngứa mắt, tình huống này trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi lại càng phổ biến.
Mỗi lần gặp nhau đều sẽ xảy ra một vài mâu thuẫn không lớn không nhỏ.
Tuy nói mâu thuẫn chỉ xảy ra giữa các đệ tử cấp thấp, nhưng quan hệ giữa hai phái cũng có chút khẩn trương.
Một thiếu nữ mỹ lệ lo lắng nói: "Ta vừa mới tu thành Nguyên Đan, nếu gặp phải Nguyên Thủy môn, sợ là sẽ liên lụy các vị sư huynh."
Đám người rối rít nói: "Không sao, Trương sư muội, Từ sư huynh đã là cảnh giới Thần Luân, chắc chắn sẽ bảo hộ chúng ta chu toàn."
"Đúng vậy, chúng ta có Từ sư huynh!"
Từ Hạo nghe vậy thì cười khổ, hắn hiểu thực lực chính mình, mặc dù trong đồng lứa đã được tính là không tệ, nhưng là ở bên ngoài, trong lòng hắn lại không chắc chắn.
Từ Hạo cười nói: "Không cần phải lo lắng, lần này không phải ta dẫn đội, tông môn đã phái một vị sư huynh mang theo nhóm chúng ta."
Bỗng nhiên, một thân ảnh phá không mà đến, hạ xuống quảng trường.
Thấy rõ người tới, đám thiếu niên thiếu nữ vội vàng chào hỏi: "Bái kiến Chu trưởng lão!"
Người vừa tới chính là Chu Thiên Cơ Chu trưởng lão, trưởng lão chấp sự nội môn mấy ngày trước đã đi bái phỏng Tần Đình.
Ánh mắt Chu trưởng lão đạm mạc nhìn đám người trước mặt một chút, thản nhiên nói: "Người đã đến đông đủ chưa?"
Trong lòng Từ Hạo run lên, vội vàng tiến lên bái nói: "Hồi Chu trưởng lão, người đã đến đông đủ."
Chu trưởng lão khẽ gật đầu, nói: "Đợi lát nữa sư huynh dẫn đội của các ngươi sẽ đến, chờ một chút đi."
"Trưởng lão, rốt cuộc lần này dẫn đội là vị sư huynh nào?" Dù sao tu vi của Từ Hạo là thâm hậu nhất, tâm thần ổn định, mở lời hỏi. Những người còn lại cũng mong đợi nhìn về phía Chu trưởng lão.
Chu trưởng lão nhìn bọn họ, cau mày nói: "Đợi lát nữa các ngươi sẽ biết."
Lời còn chưa dứt, trên quảng trường lại có hai thân ảnh phá không mà tới.
Đó là một nam một nữ, nam tử mặc pháp bào màu tím, đầu đội phát quan mạ vàng. Nữ tử mặc cung trang, mắt to sáng ngời, chính là Tần Đình và Chu Bình Nguyệt.
Trong chớp nhoáng này, phản ứng đầu tiên của đám người Từ Hạo chính là khó mà tin được, dù thế nào cũng không dám tưởng tượng, lần này người dẫn đội lại là Tần Đình, mười tám tuổi đã đến thần thông, dự định là Huyền Thiên Thánh Tử, là tồn tại đứng đầu toàn bộ thế hệ tuổi trẻ tại Đông Hoang đại địa!
Huống chi bên cạnh còn có đệ tử chân truyền Chu Bình Nguyệt, nói như vậy chính là hai đệ tử chân truyền dẫn đội!
Mà Chu trưởng lão chưa đừng đổi sắc mặt, khi nhìn thấy Tần Đình, trên mặt lập tức lộ ra ý cười tựa như một đóa cúc già, so với thần thái lạnh lùng trước đó tưởng như là hai người! Khiến một đám đệ tử mở rộng tầm mắt!
Chu trưởng lão cười ha ha nói: "Tần sư điệt đã đến rồi, ha ha, đã vậy, đám đệ tử vô dụng này phiền Tần sư điệt chiếu cố nhiều hơn." Dứt lời liền nhìn Chu Bình Nguyệt, buồn bực nói: "Chu sư điệt cũng muốn đi cùng sao?"
Chu Bình Nguyệt mím môi cười nói: "Ở trong tông quá lâu. Thật sự là có chút khó chịu, vừa vặn Tần sư đệ muốn dẫn đội ra ngoài tu hành, liền muốn kết bạn với Tần sư đệ ra bên ngoài dạo một chút. ."
Mấy nam đệ tử nhìn bộ dáng thân mật của Chu Bình Nguyệt với Tần Đình, trong lòng cực kì hâm mộ. Chu Bình Nguyệt mỹ danh truyền xa, thật sự là nhân vật cấp bậc nữ thần trong lòng đông đảo nam đệ tử Huyền Thiên Tông, mặc dù Lý Quân Ninh cũng rất đẹp, nhưng quá thanh lãnh, nam nhân bình thường không chịu được. Cho nên Chu Bình Nguyệt nổi tiếng hơn Lý Quân Ninh rất nhiều.
Nhưng nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Tần Đình, trong lòng các nam đệ tử sinh ra cảm giác thất bại. Tần Đình không chỉ có gia thế cao quý, tướng mạo cũng cực kì xuất sắc. Đáng sợ hơn chính là thiên phú còn tuyệt thế, là thiên chi kiêu tử, thậm chí đám người còn không dậy nổi lòng ghen ghét.
Mà những nữ đệ tử kia thì càng không cần nói, nếu như Chu Bình Nguyệt và Lý Quân Ninh là nữ thần trong lòng nam đệ tử Huyền Thiên Tông, như vậy Tần Đình chính là ánh trăng sáng trong lòng nữ đệ tử Huyền Thiên Tông.
Mọi phương diện đều không thể bắt bẻ, luận gia thế, người ta là thiếu chủ Tần thị, con trai độc nhất của Tần đế, cường giả Hư Thần Cảnh của Huyền Thiên Tông. Luận tu vi, cường giả thần thông mười tám tuổi đầu tiên tại Đông Hoang từ xưa đến nay, luận tướng mạo, dung mạo tuấn mỹ của Tần Đình đã sớm trở thành đệ nhất mỹ nam tử Đông Hoang! Nhân vật như thế, sao có thể không khiến người ta sinh lòng ái mộ?
Không ít nữ đệ tử nhìn về phía Chu Bình Nguyệt âm thầm ghen ghét, dựa vào cái gì ngươi phải làm bộ như thân mật với Tần Đình sư huynh!