Chương 43: Thu lưới
Trong một sơn động ở Liên Vân sơn mạch, Diệp Thu ở trong đó.
Sắc mặt Diệp Thu âm trầm, thật sự là không nghĩ tới bố cục tất sát đều bị Tần Đình phá giải!
Tần Đình Giang Trung Bạch đánh một trận chiến sinh tử kia, tất nhiên hắn cũng đứng xa quan sát, cuối cùng Giang Trung Bạch bị thua, hắn cũng không chút ngoài ý nào.
Chỉ có đối mặt trực tiếp với Tần Đình, ngươi mới có thể cảm nhận được Tần Đình khủng bố! Tuy Giang Trung Bạch cũng coi như thiên kiêu, nhưng vẫn có chút chênh lệch với Tần Đình, đây không phải tu vi cảnh giới có thể bù đắp được.
Ngu xuẩn! Trong lòng Diệp Thu cười lạnh, rõ ràng không trốn, vậy mà trực diện cứng rắn chống lại Tần Đình!
Nhưng bản thân Diệp Thu cũng không có phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn đã đánh mất tôn nghiêm của một cường giả. Chạy trốn, âm mưu quỷ kế tràn ngập tâm linh Diệp Thu.
Tuy rằng hắn là khí vận chi tử, nhưng có thể nói, Giang Thu Bạch càng có phong thái khí thế hơn hắn.
Giang Trung Bạch biết rõ không địch lại, vẫn lựa chọn cùng Tần Đình chiến một trận, đường đường chính chính ch.ết trận, không thẹn danh tiếng thiên kiêu của hắn, duy trì tôn nghiêm của cường giả!
Mà Diệp Thu hắn, lại lựa chọn một lần rồi một lần chạy trốn. Loại lựa chọn này không thể đánh giá đúng sai, nhưng mà không hề nghi ngờ chính là, Diệp Thu đã không còn chi tâm của cường giả!
Đột nhiên, Diệp Thu cảm thấy đầu choáng váng một hồi, ánh mắt hiện lên vẻ tà ác!
Hắn chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, trong lòng tràn đầy lệ khí, điên cuồng muốn giết chóc!
Trong mắt Diệp Thu tràn đầy màu lục tà ác, hiện lên cực kỳ đáng sợ!
. . .
Sau trận chiến ấy, vô số người đều tới bái phỏng Tần Đình, tất cả mọi người biết rõ, Giang Trung Bạch vừa ch.ết, Tần Đình ở bên trong Huyền Thiên Tông cũng sẽ không con đối thủ cạnh tranh, có thể nói là Tần Đình chỉ cách vị trí Thánh Tử Huyền Thiên Tông một bước Thánh Tử đại điển!
Mộ Thanh Di cũng đến bái phỏng Tần Đình, cảm tạ ân cứu mạng của hắn ở trong địa cung. Hai người nói cười thật vui, tình cảm hai người cũng phát triển không ít, chọc cho Chu Bình Nguyệt ghen tuông liên tục, ban đêm ở trên giường hung hăng giày vò Tần Đình một phen.
Đương nhiên, rốt cuộc là người nào giày vò người nào, khục khục. . . Vậy thì không thể biết được rồi.
Mấy ngày nay, Liên Vân sơn mạch lưu truyền một truyền thuyết đáng sợ!
Liên Vân sơn mạch, có một lão ma tới!
Hút tinh huyết nhân loại, không ít tán tu đều bị giết hại. Thi thể bị người phát hiện, nhưng đã sớm bị người hút thành thây khô!
Lần này, toàn bộ Kháo Sơn Thành đều chấn động!
Đám đệ tử các thánh địa Huyền Thiên Tông, Càn Nguyên Tông, Cổ Thần Cung nhao nhao xuất động tìm kiếm ma đầu này, ngoại trừ Nguyên Thủy Môn đích thực đã rời khỏi Kháo Sơn Thành, các Thánh Địa còn lại hầu như dốc toàn bộ lực lượng.
Tuy nói ngày thường tất cả các đại thánh địa đều có cử chỉ ngang ngược, chuyện ức hϊế͙p͙ môn phái nhỏ cũng có lúc phát sinh.
Nhưng mà đối với loại ma đầu này, thái độ tất cả các đại thánh địa đều cực kỳ nhất trí ---- Giết không tha!
Các đệ tử thánh địa tạo thành từng tiểu đội, triển khai lục soát Liên Vân sơn mạch, cần phải tìm ra ma đầu này.
Thế nhưng, ma đầu kia thật sự quá mức xảo trá, thậm chí cũng có đệ tử thánh địa mất tích, lúc người khác tìm thấy, đã sớm trở thành một bộ thây khô!
Mấy đại thánh địa nổi giận, lại dám sát hại đệ tử thánh địa! Đây không thể nghi ngờ là đang gây hấn với tôn nghiêm thánh địa!
Nơi Càn Nguyên Tông đóng quân, trong một gian phòng cực kỳ hoa mỹ.
Giờ phút này sắc mặt Mộ Thanh Di cũng thoáng âm trầm, Càn Nguyên Tông nàng cũng có vài tên đệ tử mất tích, trong đó có một vị sư muội quan hệ với nàng vô cùng tốt!
Trưởng lão Càn Nguyên Tông ở bên cạnh nàng, mặt lạnh như băng, nói: "Tiểu thư, mấy vị đệ tử này đã mất tích hai ngày rồi, sợ là. . ."
Mộ Thanh Di tự nhiên cũng biết rõ, mấy vị đệ tử này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
Mộ Thanh Di quay đầu nhìn lại, đúng là Tần Đình.
Mộ Thanh Di nhìn thấy Tần Đình, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười, tâm tình tựa hồ cũng khá lên vài phần. Trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, khóe mắt mang mị, ánh mắt như sóng nước dịu dàng quay vòng, nhìn qua dung mạo, bộ dáng thùy mị, làm cho nhân tâm đập nhanh hơn không ít.
Trưởng lão Càn Nguyên Tông thấy Tần Đình, cười chào Tần Đình, thức thời cáo từ lui ra.
Tần Đình nói: "Mộ sư muội, mấy vị đệ tử kia vẫn không tìm được sao?"
Thần sắc Mộ Thanh Di ảm đạm, khẽ gật đầu.
Tần Đình nhẹ nhàng nắm tay Mộ Thanh Di, nói khẽ: "Mộ sư muội yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được ma đầu kia, báo thù cho những người bị hại kia!"
Nhưng trong lòng hắn cười lạnh, đương nhiên hắn có thể tìm tới ma đầu kia, Diệp Thu bị Mộng Yểm Phù Lục khống chế, toàn bộ hành tung đều ở trong lòng bàn tay hắn!
Thực muốn nhìn tình hình Diệp Thu bị Mộ Thanh Di phát hiện, nhất định rất thú vị!
Mộ Thanh Di bị Tần Đình nắm bàn tay nhỏ bé, má phấn lập tức tràn ngập lên một màu hồng, tim đập như hươu chạy, hai quả đào đỏ hồng nõn nà, ngập nước giống như bấm một chút là có thể tuôn ra.
Tần Đình nhìn bộ dáng động lòng người của Mộ Thanh Di, nhịn không được nhẹ nhàng cắn một cái lên đôi môi đỏ của Mộ Thanh Di.
Đôi mắt Mộ Thanh Di trợn lên, khuôn mặt căng lại, quở trách: "Tần sư huynh. . . Ngươi. . ."
Tần Đình cười ha ha, bồi tội nói: "Là sư huynh không tốt, thật sự là Thanh Di ngươi vô cùng đáng yêu, vi huynh nhất thời thất thố, kính xin sư muội thứ lỗi."
Sắc mặt Mộ Thanh Di đỏ thẫm, nhẹ nhàng ừ nói: "Ta. . . Ta không trách huynh."
Tần Đình nhìn Mộ Thanh Di, trong lòng tuôn ra một cỗ cảm giác muốn chinh phục, đây chính là người khí vận chi tử Diệp Thu yêu mến, hôm nay lại ở trước mặt hắn bày ra thẹn thùng như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Đình cười lạnh, hắn đã phái Nhiếp U ở bên ngoài phát ra hành tung của Diệp Thu, tính toán thời gian, cũng không xê xích gì nhiều.
Quả nhiên, trưởng lão Càn Nguyên Tông ở ngoài cửa nói: "Tiểu thư, Tần sư điệt, đã phát hiện tung tích ma đầu kia!"