Chương 45: Thân bại danh liệt
Mọi người nghe thấy Diệp Thu rõ ràng còn muốn vu oan Tần Đình, đều rối rít mắng to!
"Ma đầu, chuyện đến nước này còn muốn giảo biện!"
"Rõ ràng còn muốn vu oan cho Tần Đình công tử!"
"Hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát! Ta nhất định phải báo thù cho đồng đạo đã ch.ết!"
...
Diệp Thu chứng kiến thần sắc lãnh đạm và chán ghét của Mộ Thanh Di, lại nghe được người chung quanh phẫn nộ chửi bới, đột nhiên hi vọng đây là một cơn ác mộng!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Nửa tháng trước, hắn còn là thiếu niên thiên tài khí phách, là thượng khách của Càn Nguyên Tông, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh!
Nhưng bây giờ, hắn biến thành ma đạo tặc tử bị người người đuổi giết! Nữ tử yêu thích cũng chủ động kéo tay cừu địch!
Thần căm quỷ ghét!
Thân bại danh liệt!
Sắc mặt Diệp Thu vặn vẹo điên cuồng, đáng sợ không nói ra được. Mộ Thanh Di nhìn thấy Diệp Thu như vậy, trong lòng phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau môt bước.
Tần Đình vê vê tay Mộ Thanh Di, ý bảo bản thân đang ở bên người nàng, không cần phải lo lắng.
Tần Đình nhìn Diệp Thu, trong lòng khoái chí! Một khí vận chi tử, vốn nên là Thần Long bay lượn ở trên chín tầng trời, thế nhân cúng bái, thành tựu con đường vô địch, kết quả bị Tần Đình hắn xếp đặt thiết kế hãm hại, thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này.
Loại cảm giác này làm cho Tần Đình thật mê say!
Tần Đình nhìn Diệp Thu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ châm chọc, thản nhiên nói: "Diệp Thu, ở trong địa cung ngươi liên hợp với Giang Thu Bạch đánh lén ta, ta xem mặt mũi của Thanh Di mà tha cho ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi lại là tặc tử ma đạo, làm hại nhiều người ch.ết thảm như vậy, ngày đó ta không nên thả ngươi!"
Mộ Thanh Di không nghĩ tới Diệp Thu rõ ràng còn ở trong địa cung đánh lén Tần Đình, Tần Đình ở trong địa cung lại cứu được tính mạng nàng! Đối với Diệp Thu càng thất vọng thống hận, lại nghe Tần Đình rõ ràng nguyện ý vì thể diện của nàng mà thả Diệp Thu một đường sống, càng cực kì cảm động!
Một đôi mắt đẹp ẩn ý đưa tình nhìn Tần Đình, rất là cảm động.
Những người khác nghe được Tần Đình nói như vậy, nhao nhao nói.
"Làm sao có thể trách Tần Đình công tử? Tần Đình công tử có tâm nhân hậu, bị ma đầu kia lừa bịp rồi!"
"Đúng vậy, ma đầu kia còn muốn đánh lén Tần Đình công tử, thật sự là tội ác cực lớn!"
"Tặc tử ma đạo chính là tặc tử ma đạo, làm việc ác độc!"
...
Diệp Thu không nghĩ tới Tần Đình lại có thể khuấy lên thị phi như vậy, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Thế nhưng tình hình bây giờ, hắn thật sự hết đường chối cãi!
Hắn oán độc nhìn Tần Đình, như lệ quỷ địa ngục, quát: "Ngươi chính là ngụy quân tử! Tiểu nhân gian trá! Là ngươi hãm hại ta!"
Trưởng lão Càn Nguyên Tông lạnh lùng nói: "Ngươi ngụy trang càng tốt hơn, tiềm phục ở bên người tiểu thư nhà ta, lòng muông dạ thú! Triệu sư điệt cũng bị ngươi làm hại, Diệp Thu, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo!"
Diệp Thu oán hận nhìn về phía trưởng lão Càn Nguyên Tông, chính là người này vẫn luôn xem thường bản thân! Chung quy lại chính là hắn ngăn cản mình và Mộ Thanh Di!
Nếu không phải hắn, hắn đã sớm tiến thêm một bước với Mộ Thanh Di rồi!
Lại nhìn sự thân mật của Mộ Thanh Di và Tần Đình, hắn chỉ cảm thấy lòng như đao cắt!
Diệp Thu rốt cuộc không kìm nén được, điên cuồng hét lên một tiếng, giống như dã thú phóng đến chỗ Tần Đình!
Trong đầu hắn không còn có ý nghĩ bản thân, ý nghĩ duy nhất chính là giết Tần Đình!
Huyết quang trên người Diệp Thu ngút trời, một chưởng đánh tới Tần Đình, mang theo huyết sát lệ khí ngút trời.
Tần Đình nhìn thấy Diệp Thu công tới, cười lạnh một tiếng, cùng Diệp Thu chạm nhau một chưởng, chỉ một chưởng đã đánh Diệp Thu đến thổ huyết, làm hắn lùi lại không ngừng
Trong lòng Diệp Thu tuyệt vọng, phẫn hận, ủy khuất, oán độc, các loại tâm tình hỗn hợp cùng một chỗ.
Kẻ thù hãm hại mình đoạt được trái tim người mình thương, tất cả mọi người cho mình là ma đạo tặc tử, nhìn thấy cừu địch lớn nhất đang ở trước mắt.
Bản thân lại không có sức báo thù!
Lúc này Diệp Thu cực hận bản thân quá mức nhỏ yếu! Cảm giác vô lực tràn ngập toàn thân Diệp Thu.
Hắn tuyệt vọng nhìn Tần Đình, trong miệng phát ra âm thanh không rõ, như sắp sụp đổ!
Rõ ràng là Tần Đình hãm hại bản thân hắn! Rõ ràng Tần Đình là một tên tiểu nhân xảo trá!
Vì cái gì tất cả mọi người tin tưởng Tần Đình? Vì cái gì tất cả mọi người không tin mình?
Diệp Thu gào thét, tiếng như cú đêm: "Lão thiên! Vì sao ngươi bất công như thế! Ta thật hận! Ta thật hận!"
Mọi người thấy Diệp Thu rõ ràng còn dám công tới Tần Đình, đều nhao nhao động thủ.
Vô số đạo pháp thần thông đánh hướng Diệp Thu.
"Tặc tử, còn không bó tay chịu trói!"
"Diệp Thu, ngươi ma đầu này, đáng ch.ết!"
Mộ Thanh Di chứng kiến Diệp Thu rõ ràng còn muốn làm thương tổn Tần Đình, trong lòng chán ghét Diệp Thu càng lớn!
Lại nghĩ tới lúc trước Diệp Thu vẫn mơ hồ lừa gạt mình, sư muội mình cũng bị Diệp Thu độc thủ, hận ý bị lừa bịp cùng áy náy đau lòng với sư muộ biến thành sự chán ghét thống hận thật sâu với Diệp Thu!
Nàng mãnh liệt quát một tiếng: "Tặc tử, nhận lấy cái ch.ết!"
Tế ra một đạo pháp kiếm vọt tới Diệp Thu!
Diệp Thu chứng kiến Mộ Thanh Di rõ ràng cũng công tới bản thân, sắc mặt trắng bệch, tâm như tro tàn!
Tần Đình nhìn một màn này, trong lòng sung sướng lại khoái ý.
Thú vị! Thật thú vị!