Chương 13: Nghề cũ luyện lại
Giang Liên Nhi bưng đồ ăn sáng mới làm xong đi tới phòng Hách Liên Minh Kính “Công tử, công tử ~ “
Một bên mấy tên nha dịch ngáp ngáp đi tới nói “Giang tiểu huynh đệ chớ kêu, sáng sớm đại nhân liền ra ngoài rồi.”
“Đi ra ngoài?” Giang Liên Nhi hỏi “Cái này, đồ ăn sáng công tử nhà ta còn chưa dùng, như thế nào đã ra ngoài? Các ngươi biết công tử nhà ta đi đâu không?”
Một bên tiểu Đường vỗ bả vai Giang Liên Nhi xưng huynh gọi đệ “Ca ca này còn không biết, bất quá chỉ nhìn thấy Đại tiểu thư mới sáng sớm liền kéo đại nhân vội vội vàng vàng đi đâu rồi.” mở nắp đồ đựng thức ăn mà Giang Liên Nhi bưng ra, một mùi thơm ngon của cháo xông vào mũi “Yêu~ cháo bát bảo a!”
“Mùi thơm này cũng có thể so sánh với của con dâu ta làm.” Một cái nha dịch tên Đại Bảo nói.
“Hả, Đại Bảo, con dâu nhà ngươi là nữ đầu bếp à?”
“Không nghĩ tới Giang tiểu huynh đệ không chỉ có dáng người thanh tú, tên cũng nữ tính nữa, ngay cả công việc bếp núc của phụ nữ mà cũng lợi hại như vậy cứ tiếp tục thì các anh em cũng hoài nghi giới tính của ngươi đó.” Ha ha” tiểu Đường đùa giỡn nói, tay thì khoác lên bả vai của Giang Liên Nhi.
“Ha ha ha!” bọn nha dịch được một trận cười to.
Giang Liên Nhi đối với phương thức thân mật giữa nam nhân với nhau có chút không được tự nhiên. Nếu đẩy ra thì sợ bọn họ nghi ngờ, không đẩy ra thì lại không thoải mái, chỉ có thể bưng đồ ăn sáng, đứng ở chính giữa lúng túng cười ngây ngô hai tiếng, cố ý đè thấp thanh âm cho thô tí “Ha ha, ta làm nam tử hán chân chính đó. Bởi vì cha mẹ ta muốn có con gái nên lấy tên này, kết quả sinh được lại là một bé trai, cha ta vì không muốn lãng phí danh tự này nên lấy nó đặt cho ta, ta hay xuống bếp bởi vì nhà không có nữ đinh mà ta phải theo bảo hộ cho công tử lâu ngày thanh thói quen luôn.”
“Nguyên lai là như vậy à, Giang tiểu huynh đệ nhất định là rất khổ cực đi.”
“Không sao, không sao...”
Lúc này nha dịch giữ cửa vội vội vàng vàng chạy tới “Không sao, không sao...”
“Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có, có người báo án, nói phía tây bờ sông phát hiện một cổ thi thể nữ nhân.”
“Cái gì!!”
“Nhanh đi bẩm báo sư gia, tìm người thông báo cho đại nhân.”
Trên phố --- ----
“Đừng có xạo, mới vừa rồi ngươi nhìn ta là có ý gì?” Mộ Dung Hi Nguyệt bị Hách Liên Minh Kính nhìn có chút kỳ quái.
“Ta chẳng qua là đang suy nghĩ trước kia Đại tiểu thư ngươi ngay cả rơm rạ cũng ngại bẩn, vậy mà mới vừa rồi có một đám nhóc bẩn thỉu vây quanh ngươi, ngươi lại không thấy bẩn?” Hách Liên Minh Kính lập tức phản bác.”Ta cũng sẽ không đưa bạc cho ngươi để mua thêm y phục mới đâu.”
“Hách Liên Minh Kính! Ngươi...” Mộ Dung Hi Nguyệt đề cao âm lượng.
“Đại nhân ~, đại nhân ~~” cách đó không xa tiểu Đường tìm được Hách Liên Minh Kính hô lên.
“Thế nào? Sao lại vội vội vàng vàng như vậy?”
“Đại, đại nhân, có người, có người báo án, nói ở bên bờ sông phát hiện một cổ thi thể nữ nhân.” Tiểu Đường thở không ra hơi nói.
“Cái gì! Mau dẫn ta tới đó.”
Bên bờ sông --- ------
Thi thể bị vải trắng đắp lên, nha dịch đang dọn dẹp hiện trường, không cho phép những người khác đến gần. Bên cạnh thi thể thôn trưởng cùng phu nhân của hắn cùng mấy tên nha hoàn khóc lóc thê thảm.
“Đại nhân!” Lý bộ đầu thấy Hách Liên Minh Kính tới, lập tức hành lễ.
“Người ch.ết là ai?”
“Bẩm đại nhân, người ch.ết là con gái của thôn trưởng Ngô Tú Tú.”
“Người khám nghiệm tử thi có phát hiện gì không?”
“Ách...”
“Có vấn đề gì sao?”
“Bẩm đại nhân, trấn Thái Bình không có người khám nghiệm tử thi.”
“Hả!” Trấn Thái Bình nghèo này ngay cả một người khám nghiệm tử thi cũng không có?
“Người khám nghiệm tử thi làm trước đây đã cáo lão về quê trước khi đại nhân nhậm chức rồi ạ. Trước mắt thì chưa tìm được người thay thế.” Lý bộ đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện “Nhưng mà ở bên bờ phát hiện một chiếu giày thêu, ti chức phán đoán có thể là tự sát.”
Thôn trưởng phu nhân vừa nghe Lý bộ đầu nói tự sát lập tức nện thôn trưởng khóc lớn nói “Đều tại ông hết, đều tại ông hết, nếu không phải ông từ hôn với Chương tú tài, còn tát con gái một cái, nó sẽ không nghĩ quẩn mà đi tự sát, đều là tại ông.”
Hách Liên Minh Kính đi tới bên bờ, nhìn thấy chiếc giày thêu, trên bờ sông còn có một chút bùn tuột xuống có thể là vô tình rơi xuống sông đi, bất quá chỉ như vậy mà kết luận thì còn quá sớm, còn phải xem qua thi thể đã.. Lại không có người khám nghiệm tử thi, xem ra mình phải luyện lại nghề cũ rồi.
“Tiểu người hầu, ngươi đang làm gì thế?” Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính đi tới bên cạnh thi thể, thanh âm khẽ run.
“Đương nhiên là nhìn thi thể rồi, sao ngươi đứng cách xa như vậy? Chẳng lẽ Đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất lại sợ người ch.ết? Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt cách thi thể xa nhất có thể.
“Ai, ai nói bổn tiểu thư sợ. Bổn tiểu thư từ lúc ra đời cho đến bây giờ chưa từng sợ thứ gì.”
“Vậy ngươi lại đây đi.”
“Tới thì tới, ai sợ ai.”
Mộ Dung Hi Nguyệt thận trọng đi tới, dừng lại sau lưng Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính đem vải trắng vén lên, Mộ Dung Hi Nguyệt hít sâu một hơi, không tự chủ được đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Hách Liên Minh Kính, chặt đến nỗi Hách Liên Minh Kính há họng.
Nữ thi nằm trên đất toàn thân ướt đẫm. Mới được vớt lên không bao lâu, ngửa mặt hướng lên trời, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, tóc tai rối bời. Áo quần coi như nguyên vẹn, cũng không có dấu vết bị xé. Bên phải hơi sưng lên, trên mặt có vết màu đỏ hình như là chưởng ấn, cho thấy khi còn sống đã bị đánh, nếu như kết hợp với lời nói của thôn trưởng hôm qua đã tát con gái một cái, nhưng cũng không đến nỗi mới như vậy, nhìn vết sưng đoán chừng chỉ mới bị mấy tiếng trước thôi. Huống chi lần trước lúc ăn cơm cùng thôn trưởng thấy hắn là thuận tay phải, không thể nào đánh vào má phải của Ngô Tú Tú được.
Hách Liên Minh Kính đang muốn mở mí mắt của Ngô Tú Tú ra, xác nhận thời gian ch.ết. Nhưng cảm thấy tay trái bị Mộ Dung Hi Nguyệt nắm càng ngày càng chặt “Này, Đại tiểu thư, nếu ngươi sợ thì đi về đi.”
“Ai nói bổn tiểu thư sợ.” Mộ Dung Hi Nguyệt hất khuôn mặt xinh đẹp bị dọa trắng bệch lên, chẳng qua là lực đạo trên tay không có giảm được phân nửa.
Hách Liên Minh Kính thấy Đại tiểu thư rõ ràng sắc mặt trắng bệch, cả người hơi phát run, nhưng lại nhất quyết không thừa nhận mình sợ, đành chịu vậy. “Vậy ngươi giúp ta lấy bản báo cáo với bút đi.”
“Bản báo cáo là cái gì?”
“Chính là giấy kẻ ô vuông đó.”
Giấy kẻ ô vuông thì nói là giấy kẻ ô vuông, cái gì mà bản báo với chả cáo.” Mộ Dung Hi Nguyệt bỉu môi bất mãn đi đến bên cạnh lấy giấy kẻ ô vuông với bút.
Hách Liên Minh Kính mở mí mắt đóng chặc của Ngô Tú Tú ra, giác mạc hơi đục, cho thấy thời gian ch.ết là khoảng từ 6 đến 12 tiếng trước. Bởi vì là ch.ết chìm, cho nên nước sẽ làm giảm nhiệt độ cơ thể nhanh hơn, như vậy ước chừng là tử vong trong khoảng 6 tiếng đổ lại. Bây giờ là giờ Thìn, nói như vậy thời gian ch.ết là buổi tối hôm qua khoảng ba bốn giờ, ba bốn giờ? Một cô nương khi đó hẳn phải ở trong nhà ngủ chứ?
“Thôn trưởng, lần cuối cùng ông thấy con gái là lúc nào?”
“Hôm qua sau khi bị lão gia đánh xong, nó một mực ở trong phòng khóc, giận dỗi không chịu ăn cơm, cuối cùng đến giờ Hợi, mới nghe người làm mẹ này khuyên, ra ăn một chút, sau đó lại vào phòng nghỉ ngơi.” lão phu nhân khóc nói. “Hôm nay buổi sáng thảo dân mang đồ ăn tới cho tiểu thư, thấy nàng không ra cho là nàng vẫn còn giận lão gia nên không muốn ăn, không nghĩ tới...”
Một nha hoàn kế bên nói tiếp “Thật ra thì tiểu thư nàng sau khi lão phu nhân đi xong thì cùng Thúy nhi đi tìm Chương công tử, sau đó thừa dịp mọi người đang ngủ thu dọn đồ đạc giờ Dần chạy ra ngoài, định cùng Chương công tử bỏ trốn.”
“Cái gì? Thúy nhi ngươi dám len lén giúp tiểu thư bỏ trốn, còn gạt chúng ta!” thôn trưởng che ngực nói.
“Vậy theo như ngươi nói lần cuối cùng nhìn thấy tiểu thư là lúc gặp Chương tú tài?”
“Hẳn là vậy, tiểu thư bảo thảo dân thông báo cho Chương công tử biết nàng đợi hắn ở bờ sông này, không nghĩ tới tiểu thư lại ch.ết như vậy.” Thúy nhi khóc lóc nói.
“Người đâu, mau mang Chương tú tài đến.”
“Dạ, đại nhân....” +