Chương 51: Ái muội

Hách Liên Minh Kính ngồi ở trong xe ngựa, vén rèm lên kêu một tiếng “Lý Dũng..”
“Hu ~” Lý Dũng cho là Hách Liên Minh Kính có gì phân phó, vội vàng kéo căng cương ngựa, dừng xe lại “Đại nhân có gì phân phó?”


“Ta vô sự, ngươi không cần dừng xe lại. Chẳng qua là ngồi ở bên trong có chút nhàm chán, muốn hỏi xem còn bao lâu nữa mới có thể đến Tấn vương phủ?” Hách Liên Minh Kính có chút buồn cười nói.


“Nga, giá ~” Lý Dũng một bên quất ngựa, một bên trả lời “Chỉ cần đi qua ngỏ hẻm này, quẹo thêm một lần nữa là tới nơi.”


Nghe được câu trả lời, Hách Liên Minh Kính cũng không muốn ngồi trong xe ngựa nữa, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi vì vậy lại hỏi “Lý Dũng, chuyện của Tấn vương ngươi biết bao nhiêu?”


“Đại nhân, tiểu nhân chỉ là một người làm thôi, như thế nào gặp được Tấn vương cực kỳ tôn quý này.” Lý Dũng thành thực nói “Giống mọi người biết vài chuyện thường thôi.”
“Nga, điều này cũng đúng. Vậy ngươi nói một chút về chuyện thường đó coi.”


“Tiểu nhân chỉ biết ở trong mắt dân chúng Tấn vương nổi danh hiền vương.”
“Từ đâu mà có điều này?”


available on google playdownload on app store


“Tấn vương thường xuyên xây dựng cầu, đê, nơi nào có thiên tai là người đầu tiên không từ chối giúp đỡ. Cho nên ở trong mắt dân chúng Tấn vương là một Vương gia yêu dân như con, khi đó mọi người đều hy vọng hắn làm hoàng đế, bất quá sau đó tiên đế lại truyền ngôi cho -----” Lý Dũng nói được một nửa vội vàng im miệng, hiển nhiên ý thức được mình đã phạm vào kiêng kỵ, hoảng sợ nói:“Tiểu nhân nói bậy, đại nhân ngài chớ có.. “


“A a, ta cái gì cũng không nghe được.”
“Tạ ơn đại nhân.” Lý Dũng cảm kích nói, vội vàng thúc giục xe ngựa.


Xem ra giá Tấn vương chẳng những quyền cao chức trọng, còn chiếm được lòng dân. Từ xưa hoàng đế đều yên tâm về những người tài giỏi chiến công hiển hách, huống chi người nọ vẫn là thân huynh đệ có có khả năng kế vị. Xem ra Tấn vương.... Hách Liên Minh Kính nghĩ tới đây, buồn cười lắc đầu một cái, chuyện hoàng gia của hắn cùng ta có quan hệ gì đâu, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì.


“Đại nhân, nơi này chính là bên ngoài vương phủ.”Lý Dũng một đánh xe một bên nhắc nhở.


Hách Liên Minh Kính nhìn một cái, ngói đỏ tường cao, đình đài lầu các, khí thế hết sức hùng vĩ. Hách Liên Minh Kính không khỏi cảm thán, Vương gia không hổ là Vương gia, phủ trạch cũng cùng hoàng cung đều không khác. Nhìn một chút diện tích xây cất ở đây so với vàng bạc thế kỷ 21 còn đắt hơn, sợ là có thể mua được một quốc gia nhỏ.


Trước cửa phủ Tấn vương treo hai cái đèn lồng khổng lồ, ở trên treo một bảng hiệu bằng vàng lóa mắt, Tấn vương phủ!
Hách Liên Minh Kính mới vừa xuống xe, liền nghe được một tiếng”Hiền đệ!”
“Hách Liên tiểu huynh đệ!”


Hách Liên Minh Kính quay đầu nhìn lại, không phải là Sở Liên Phong và Dương Hiếu Dân sao.
“Sở huynh, Dương đại nhân ~ các ngươi sao lại đi cùng thế?”
“A a, ta ở trên đường đụng phải Dương đại nhân sau đó liền đi chung.” Sở Liên Phong xuống ngựa nói.


Dương Hiếu Dân nói tiếp “Hách Liên tiểu huynh đệ, lão phu còn chưa chúc mừng ngươi đâu, lần này lập công lớn nha, a a, có phải hay không hẳn mời ta cùng Sở Tướng quân uống một ly a!”


“Dương Hiếu Dân ngươi không nên cười nhạo ta, ta vừa không có chức không có tiền, nơi nào có bạc mời hai vị. Ngược lại ngươi phải chúc mừng Sở huynh, hôm nay hắn đã là quan nhị phẩm, muốn mời cũng là Sở huynh mời.” Hách Liên Minh Kính vội vàng ném cho Sở Liên Phong.


Sở Liên Phong bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Ha ha ha, Sở Tướng quân, lão phu có nói qua, hắn nhất định sẽ đẩy lên người ngươi, như thế nào?” Dương Hiếu Dan đắc ý vuốt râu một cái.
“Sở mỗ nhận thua, lần sau nhất định mời Dương đại nhân đi Túy tiên lâu thưởng thức rượu ngon.”


Hách Liên Minh Kính bừng tỉnh hiểu ra “ Được a, cảm tình các ngươi lại lấy ta làm tiền đặt cuộc.”
“Ba vị đại nhân ~” Một tên nam tử chừng mười lăm mười sáu tuổi từ vương phủ đi ra.


Hách Liên Minh Kính còn không biết là ai, chỉ thấy Sở Liên Phong và Dương Hiều Dân đi trước ôm quyền “Tham kiến Tiểu vương gia.”


Bắc Thủ Nghiệp cũng ôm quyền nói “Ba vị đại nhân là khách quý của phụ vương, không cần đa lễ.” Thấy Hách Liên Minh Kính không hành lễ với mình, tao nhã lễ phép nói “Vị này chắc là kỳ tài Bắc quốc mà phụ vương thường hay nói với chúng ta Hách Liên đại nhân đi.”


“Không dám không dám, hạ quan Hách Liên Minh Kính bái kiến Tiểu vương gia” Hách Liên Minh Kính vội vàng ôm quyền hành lễ.
“Hách Liên đại nhân khiêm nhường, tiểu Vương đã sớm nghe qua danh tiếng Hách Liên đại nhân, hôm nay được thấy thật là vinh hạnh.”


“Tiểu vương gia quá khen.” Hách Liên Minh Kính khách khí nói.
“Phụ vương đã sớm kêu tiểu Vương ở chỗ này chờ ba vị, ba vị đại nhân mời ~ “
“Tiểu vương gia mời ~ “


Ba người theo Bắc Thủ Nghiệp vào phủ, bốn phía đèn đuốc sáng choang, giăng đèn kết hoa, cứ ba bước treo một cái đèn lồng kim ty, năm bước thì treo một ngọn đèn lưu ly, khắp nơi phồn hoa cẩm, người hầu tụ tập, vô cùng náo nhiệt!


Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính nhỏ giọng hỏi Sở Liên Phong đi cuối “Sở huynh Tiểu vương gia này ai a, tại sao lúc thượng triều chưa từng thấy qua?”
“Hắn là nhi tử duy nhất của Tấn vương, thường xuyên ở bên ngoài, gần đây mới trở về, cho nên ngươi chưa thấy qua cũng là phải” Sở Liên Phong giải thích.


“Nga, kia hoàng đế có phải là không có nhi tử hay không?” Nói về nhi tử của hoàng đế thì mình chưa thấy người nào?
Sở Liên Phong vội vàng che miệng Hách Liên Minh Kính, mặt đầy khẩn trương nói “Hiền đệ, lời này sao có thể nói bậy bạ, là muốn bị chém đầu hay sao?”


Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái “Ta sai rồi, ta sai rồi.”
“Hoàng thượng có hai nhi tử, Thái tử điện hạ thay Hoàng thượng trông coi lăng mộ ba năm, tính một chút cũng sắp quay về kinh rồi.”
“Còn người kia thì sao?”


“Nhị hoàng tử mới ba tuổi, ở hậu cung ngươi dĩ nhiên không thấy được. Hiền đệ, con dân Bắc quốc đều biết. Tại sao hiền đệ ngươi..” Sở Liên Phong có chút kỳ quái nhìn Hách Liên Minh Kính.


“Hiền đệ ta lúc bị cách chức chức đi đến huyện Thái Bình bị người gõ một côn, có vài chuyện không nhớ.” Hách Liên Minh Kính liền vội vàng nói.
“Thì ra là như vậy, ta nói hiền đệ ngươi lần sau nhớ giữ mồm giữ miệng, chớ nói lung tung.”


“Không có lần sau, không có lần sau đâu.” Hách Liên Minh Kính thầm le lưỡi một cái, ta cũng không phải là người Bắc quốc làm sao biết được.


Ba người theo Bắc Thủ Nghiệp tới đến đại sảnh, trong đại sảnh có bàn gỗ hương, trải thảm đỏ. Tường được trạm trổ tinh xảo, đồ trang trí nguy nga lộng lẫy. Bên trong phòng khách đã sớm bày đầy rượu ngon món ngon, mấy chục thị nữ phục vụ một bên.


Chỗ ngồi của khác đã sớm có vài người, ba người họ tới đồng loạt đứng dậy, từng người tới làm quen “Sở Tướng quân, Hách Liên đại nhân. Dương đại nhân, mời...”
“Sở Tướng quân, Hách Liên đại nhân chúc mừng chúc mừng...”


“Sở Tướng quân, Hách Liên đại nhân lần này lập công lớn, là đại anh hùng trong lòng trăm họ...”
Hách Liên Minh Kính chỉ có nở nụ cười quan phương cám ơn. Cho tới khi Tấn vương đến, nàng mới có thời gian xoa xoa gò má cứng ngắc của mình.


Tấn vương đi tới, thấy Hách Liên Minh Kính đứng ở một bên không nói gì, đi tới hòa nhã kết giao nói “Hách Liên đại nhân, hôm nay Bổn vương đặc biệt vì ngươi cùng Sở Tướng quân mà chiêu đãi thiết yến, không cần câu nệ như vậy, nơi này đều là đồng liêu trong triều. Tới tới, ngươi ngồi ở đây.” Vừa dứt lời, Hách Liên Minh Kính liền khó hiểu ngồi lên chỗ dành cho thượng khách.


Hách Liên Minh Kính cả kinh, nơi này trừ Thái sư không tới, ai cũng đều là quan tam phẩm trở lên, mình là một huyện lệnh cửu phẩm tép riu mà ngồi ở hàng thượng khách, đây không phải là bị cô lập từ bốn phía, như đứng đống lửa, như ngồi đống than sao. Vội vàng đứng lên “Vương gia, tiểu quan chỉ là một cửu phẩm tép riu không thể ngồi ở vị trí quan trọng này, hay là để hạ quan ngồi phía ngoài cùng đi.”


“Ai, Hách Liên đại nhân khách khí rồi, hôm nay ai chẳng biết Hách Liên đại nhân không tổn thương một binh một chốt mà vẫn giúp Bắc quốc tránh được một cuộc chiến, đã sớm là đại anh hùng của Bắc quốc với Sở Tướng quân rồi. Cái gì mà “Đảm đương không nổi” chứ?”


“Đúng vậy, đúng vậy, Hách Liên đại nhân đảm đương nổi mà.” Trong sân chúng quan cùng nhau ồn ào náo động đứng lên, cũng không biết là thật lòng hay là giả ý.
“Nhưng....” Hách Liên Minh Kính có chút khó xử.


Tấn vương nhìn ra ý nghĩ của Hách Liên Minh Kính thoải mái cười nói “Tới tới, Sở Tướng quân cũng ngồi ở đây. Các ngươi chính là khách quý Bổn vương mời tới, đừng có từ chối, nếu không là xem thường Bổn vương đấy.”


Lời cũng đã nói tới mức này, nếu cứ từ chối chính là không cho mặt mũi. Hách Liên Minh Kính và Sở Liên Phong không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Phụ tử Tấn vương cũng ngồi xuống vị trí chủ tọa, rượu ngon món ngon, bầu không khí nhất thời náo nhiệt.


Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính không uống được rượu, lại có mấy “Lão đầu” không thức thời cứ tụ năm tụ ba mới rượu Hách Liên Minh Kính và Sở Liên Phong. Sở Liên Phong không vội, nhưng Hách Liên Minh Kính dị ứng đối với rượu cồn mà nói thì phải cẩn trọng, không uống thì sợ đắc tội người khác. Cũng may lúc uống rượu người cổ đại thích song thủ hợp điệp, đúng lúc tay áo quan phục rất dài và lớn, vì vậy dưới tình huống người khác không thấy được, Hách Liên Minh Kính liền len lén đem rượu đổ xuống khăn tay.


Tiểu vương gia thấy mọi người thoải mái, hai mắt nhìn phụ vương rồi vỗ tay một cái, nhất thời hơn mười vũ nữ xinh đẹp tha thướt mềm mại từ ngoài cửa đi vào, cười chúm chím đi tới trước bàn tiệc rối rít thi lễ.


Tấn vương cười lớn nói: “Hôm nay chư vị cứ tận hưởng sung sướng, mặc sức phóng khoáng ----- “
“Tạ vương gia ---” mọi người rối rít giơ ly rượu lên kính Tấn vương.
Mấy vị nữ tử đứng giữa phòng khách bắt đầu nhẹ nhàng múa.


Tấn vương uống xong ly này, nhìn Hách Liên Minh Kính không có vẻ say, cười nói “Không nghĩ tới tửu lượng Hách Liên đại nhân lại tốt như vậy, đã uống ba ly nhưng lại không có say chút nào.”


“A a, Vương gia nói đùa, hạ quan sớm đã có chút men say. Bất quá thể chất hạ quan đặc biệt, rượu vào phải một lát sau mới biểu hiện ra vẻ say. Sợ rằng uống thêm hai ly nữa sẽ phải nhờ người khiêng về.” Hách Liên Minh Kính trả lời, tiếp tục đổ rượu đi, chỗ ngồi của ta sắp ngập trong rượu rồi.


“Ha ha ha, Hách Liên đại nhân thật là người sảng khoái. Bổn vương mời ngươi một ly nữa.”


Choáng váng! Nhìn ngươi mặt mũi hiền lành, sao lúc cười còn nham hiểm hơn cả hoàng đế nữa. Thật không hỗ là người một nhà, đều là ngấm ngầm giở thủ đoạn. Rõ ràng muốn chuốt say ta mà, trong lòng Hách Liên Minh Kính không tình nguyện, nhưng vẫn giơ ly rượu lên “Vương gia mời!”


“Hách Liên đại nhân mời!”
Ngay tại thời điểm Hách Liên Minh Kính nâng ly uống thì nghe giữa đại sảnh “Đông ——” một tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, nhất thời mấy cô vũ nữ cầm dải lụa màu từ trong phòng đi ra múa.


Dường như vô tình xuất hiện vậy, một nữ tử tuyệt diễm thong dong cầm dải lụa màu múa từ nhà trong đi ra.
Lạch cạch!
Sau khi Hách Liên Minh Kính thấy rõ người đó là ai, bất giác buông ly rượu trong tay xuống. Giáo...Giáo chủ tỷ tỷ?!!


Thị nữ rót rượu cho Hách Liên Minh Kính thấy vậy vội vàng lấy khăn tay ra giúp Hách Liên Minh Kính lau rượu đổ trên người.


Tấn vương nhìn dáng vẻ trợn mắt hốc mồm của Hách Liên Minh Kính còn tưởng rằng hắn cũng giống như những người khác đối với sắc đẹp không có định lực, khóe mắt cuối cùng hiện lên vẻ hài lòng, uống rượu trong ly.


Chỉ thấy Hạ Lan Yên nhẹ nhàng đong đưa thân mình, lắc lắc eo thon, lộn về phía sau, vẽ nên một đường cong xinh đẹp. Lúc Hạ Lan Yên nhìn về phía Hách Liên Minh Kính khóe mắt ngập tràn quyến rũ.


Tất cả mọi người nhìn đến ngây dại chẳng những bị điệu múa của Hạ Lan Yên làm cho thích thú mà còn bị dung mạo Hạ Lan Yên hấp dẫn.
Một khúc sau khi điệu múa kết thúc, mọi người như cũ chậm chạp không dời tầm mắt.


Hách Liên Minh Kính chống lại ánh mắt của Hạ Lan Yên, nháy mắt ra dấu “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Không biết nơi này là vương phủ sao, nếu như bị người khác nhận ra thân phận thì ngươi xong rồi!”


Hạ Lan Yên nhìn Hách Liên Minh Kính chỉ cười không nói, dường như muốn cố ý chọc tức Hách Liên Minh Kính vậy.


Hách Liên Minh Kính thấy Hạ Lan Yên không phản ứng, nổi đóa. Biết giáo chủ tỷ tỷ bất đồng với người thường, nhưng cũng không nghĩ tới gan lớn như vậy, ngay cả vương phủ cũng tới, không biết Sở Liên Phong cũng ở đây sao. Đúng rồi, Sở Liên Phong!!!


Nghĩ đến Sở Liên Phong tấn công Hồng Liên Giáo, vội vàng nhìn về phía Sở Liên Phong rất sợ hắn sẽ nhận ra Hạ Lan Yên.
Chẳng qua là nhìn Sở Liên Phong cũng một bộ dáng vẻ đầy si mê, hẳn không biết nàng là ai đâu? Nếu không tại sao không có phản ứng.


Trong mắt Tấn vương cũng thoáng qua một tia mê luyến, sau đó trấn định nói nói “Bổn vương thừa dịp tối nay là ngày đẹp trời cảnh đẹp liền dâng lên phần đại lễ. Hôm nay trong sân chư vị bằng bản lãnh của mình, nếu ai có thể làm cho giai nhân đồng ý, Bổn vương liền làm chủ, để cho giai nhân theo người đó trở về.”


Mỹ nhân tuyệt diễm như vậy nếu có thể mang về nhà cuộc sống nhất định sung sướng như tiên. Vì vậy liền nhao nhao đứng lên.
Hách Liên Minh Kính nghe vậy vội vàng cho Hạ Lan Yên một cái ánh mắt, để cho nàng chạy mau chóng ly khai chỗ thị phi này.


Ai ngờ Hạ Lan Yên chẳng những không sợ, ngược lại âm thầm ném một ánh mắt quyến rũ về phía Hách Liên Minh Kính.
“Vương gia, như thế nào mới nhận được cái gật đầu của giai nhân?” Một lão đầu tử bụng bự hỏi.


Tấn vương cười một tiếng nói: “Cái này là do bản lãnh của các vị. Cầm kỳ thư họa, thập bát ban võ nghệ đều có thể sử dụng, nếu giai nhân bị tài hoa hoặc là võ nghệ của ngươi làm cho tâm phục khẩu phục như vậy nàng sẽ đi tới trước mặt ngươi, bày tỏ nguyện ý muốn đi cùng ngươi.”


Mọi người nhất thời bàn luận sôi nổi, làm như thế nào mới có thể nhận được cái gật đầu của giai nhân.
Một tên quan viên gầy gò đứng lên “Cô nương, tại hạ Quan Ngâm Xuân, trông coi nhạc thự. Thất lễ.”
Hạ Lan Yên cũng khom người.


Tiếp theo Quan Ngâm Xuân thâm tình nhìn Hạ Lan Yên khảy một khúc đàn, trong đầu nghĩ là vũ nữ như vậy đối với âm luật nhất định có hứng thú, mình là quan trông coi nhạc thự, phương diện âm luật của mình nhất định chính là không thua kẻ nào.


Không thể không nói, khúc nhạc này rất động lòng người. Chẳng qua là giai nhân lại tựa hồ như không động tâm, chỉ cười cười với quan viên sau khi đàn xong, hoàn toàn không để ý tới.
Một tên bị đánh bại, tiếp theo khơi dậy “Ý chí chiến đấu” của rất nhiều quan viên.


Người thì làm thơ tình, người thì vẽ tranh, còn ngươi có võ nghệ thì ra tỷ thí với nhau.....


Nhìn từng người một thi triển tài năng, Hách Liên Minh Kính ngồi không yên. Cũng không biết giáo chủ tỷ tỷ có chủ ý gì, hay là muốn tìm Sở Liên Phong báo thù diệt giáo đi. Có thể lắm chứ, lại nhìn về phía Sở Liên Phong đối diện, hình như dáng vẻ cũng có chút động tâm. Không tốt!


Ngay tại lúc Sở Liên Phong vừa sắp đứng dậy, Hách Liên Minh Kính nhanh hơn một bước đứng lên.
Hạ Lan Yên cười chúm chím nhìn Hách Liên Minh Kính, ta biết ngươi chắc chắn sẽ ngồi không yên ~


“A, không nghĩ tới ngay cả Hách Liên đại nhân cũng đứng lên. Ha ha ha!!” Tấn vương thấy Hách Liên Minh Kính đứng lên hết sức hài lòng cười nói “Bổn vương ngược lại là quên Hách Liên đại nhân cũng là huyết khí phương cương a.”
Lúc này mọi người đều nhìn Hách Liên Minh Kính.


Hách Liên Minh Kính không biết làm sao ôm quyền nói “Cái này gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà.” Xong rồi, mình cầm kỳ thư họa tứ thư ngũ kinh, thập bát ban võ nghệ có thứ nào rành đâu. Vậy giờ biểu diễn cái gì đây?


“Được, hay cho câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Hách Liên đại nhân không hổ là kỳ tài Bắc quốc. Nhiều người thử sức như vậy mà chưa lấy được lòng của giai nhân. Chúng ta chờ xem Hách Liên đại nhân có thể ôm mỹ nhân về hay không.” Tấn vương nói.


Hách Liên Minh Kính trừng mắt với Hạ Lan Yên đang cười chúm chím, bề ngoài nói “Cô nương tại hạ Hách Liên Minh Kính, bêu xấu.”
Hạ Lan Yên cũng hành lễ lại. Sau khi hai bên chào hỏi lẫn nhau cũng chưa có hạ văn.


Hạ Lan Yên ngược lại không gấp, chẳng qua là có mấy tên quan viên nóng tính chờ không nổi nữa, thấy Hách Liên Minh Kính còn chưa làm gì, nói “Hách Liên đại nhân lấy học thức của ngài làm một bài thơ thiên cổ tuyệt cú là được rồi.”


Nghĩ ra rồi! Hách Liên Minh Kính cười nói “Các vị đại nhân làm thơ cũng không thể làm cho vị cô nương này hứng thú, Hách Liên tài sơ học thiển cũng không muốn mất mặt. Hách Liên liền kể một câu chuyện tiếu lâm đi.”


Tiếu lâm? Lần này mọi người ai cụng trợn tròn mắt, Hách Liên Minh Kính không để ý mọi người đang sững sờ, nói “Có một đôi vợ chồng, lúc ra phố gặp phải một tên ăn mày. Người chồng thấy vợ mình luôn luôn keo kiệt lại đem tiền túi đưa hết cho ăn mày. Rất kỳ quái hỏi “Phu nhân ngươi cho tên ăn mày kia nhiều tiền như vậy làm gì? Hắn là kẻ giả mù đó.”


Phu nhân của hắn nói “Ngươi không nghe thấy hắn nói ta là tiểu thư xinh đẹp hiền lành hả....”
Người chồng nhất thời bừng tỉnh hiểu ra “Nguyên lai hắn thật đúng là một người mù!”


Nhất thời cả phòng cười phá lên, Hạ Lan Yên nhẹ nhàng liếc Hách Liên Minh Kính một cái, trong mắt lộ ra một nụ cười châm biếm, chẳng qua là còn chưa đi tới.
Cấp cho bậc thang rồi sao còn không đi tới? Hách Liên Minh Kính dùng ánh mắt nói.
Chẳng qua là Hạ Lan Yên chính là không đi tới.


Khóe miệng Hách Liên Minh Kính giật một cái, là ngươi ép ta “Thật ra thì gần đây ở trong nhà tại hạ cơm nước không tốt, một khi cơm nước không tốt a, đầu óc cũng không tốt, cho nên mới vừa rồi nghĩ ra một câu chuyện tiếu lâm không đủ để làm hài lòng cô nương..”


“Hách Liên đại nhân chỗ ở của ngươi vì sao cơm nước không tốt, có muốn chọn một vài đầu bếp trong phủ ta hay không?”


“Đa tạ ý tốt của Đa tạ Đại nhân, thật ra thì chuyện là do đầu bếp nhà ta, chỉ vì trước đó vài ngày hắn mua một con heo và một con lừa, hắn không biết phải nên giết con nào trước? Cho nên có chút phiền não.” Hách Liên Minh Kính nhìn Hạ Lan Yên, nhíu mày “Cô nương nếu ngươi là đầu bếp nhà ta, ngươi nói xem nên giết con nào trước?”


Con ngươi Hạ Lan Yên như ngọc lưu ly nhìn Hách Liên Minh Kính, khóe miệng hơi giơ lên.
Còn chưa đợi Hạ Lan Yên mở miệng, một tên quan viên bụng bự thay Hạ Lan Yên trả lời “Cái này quá đơn giản, trước tiên phải giết heo trước, thịt heo ăn ngon hơn.”


Ai mượn ngươi lắm mồm. Hách Liên Minh Kính âm thầm đảo cặp mắt trắng dã hướng về phía quan viên tự cho là đúng kia “Chúc mừng ngài, con lừa cũng nghĩ như vậy.”
“Ha ha ha...” Nhất thời mọi người cười thật to.
“Vậy thì giết lừa trước.” Không biết là tên quan viên ngu ngốc nào trả lời như vậy.


“Chúc mừng ngài, heo cũng nghĩ như vậy.”
“Ha ha ha...” Tất cả mọi người được một phen cười nghiêng ngã.
Thừa dịp mọi người ai cũng cười to, Hách Liên Minh Kính vội vàng nói nhỏ có mang chút uy hϊế͙p͙ nói một câu “Mau chọn ta, nếu không ta mặc kệ ngươi.”


Ba ba ba, Tấn vương cười vỗ tay một cái “Hách Liên đại nhân chẳng những tài cao mà còn là người thú vị. Nếu đi theo Hách Liên đại nhân, nhất định rất vui vẻ. Không biết giai nhân đã động lòng chưa?”
Lời vừa dứt, nhìn về phía Hạ Lan Yên.


Hạ Lan Yên tựa như thiếu nữ thẹn thùng thấp mi gật đầu chậm rãi đi tới trước mặt Hách Liên Minh Kính.


Trong mắt Tấn vương lóe lên một tia âm hiểm, chợt chuyển thành kiên định, nhẹ nhàng vỗ tay cười nói: “Chúc mừng Hách Liên đại nhân, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về! Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, Hách Liên đại nhân liền mang mỹ nhân trở về đi.”


Hạ Lan Yên thẹn thùng nép vào trong ngực Hách Liên Minh Kính.
Chúng quan viên nhìn giai nhân nũng nịu, trong lòng vừa hâm mộ vừa hận.
Ngươi giả bộ à, vậy tiếp tục giả bộ đi. Hách Liên Minh Kính đảo cặp mắt trắng dã.
“Vậy hạ quan liền cáo từ trước.”


Tấn vương cười nói: “Hách Liên đại nhân yên tâm đi, các vị đồng liêu khác cũng có giai nhân tương bồi.”
Cứ như vậy, Hách Liên Minh Kính dưới con mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người “Ôm” mỹ nhân đi.






Truyện liên quan