Chương 21: Thái tử bá khí
Buổi tối.
Như mọi ngày, Khương Hy đều sẽ lựa chọn một mình ngâm trong phòng tắm.
Khương Hy ngả lưng dựa vào thành bồn tắm, thân người hắn càng lúc càng trượt xuống, trông có vẻ rất thư thái. Chiều hôm nay bị hàng trăm người vây xung quanh làm hắn mệt mỏi vô cùng. Không hiểu sao cảm giác được người sùng bái như vậy làm hắn thật không quen.
Khương Hy cảm khái. Đời này so với đời trước quả thực khác xa quá nhiều. Đời trước vì cơ duyên xảo hợp, năm lên bảy hắn đã được nhập Cửu Tiêu Tông, sinh hoạt về sau không khác gì người xuất gia. Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì tương đối nhàm chán.
Đời này thì khác, chí ít nó thú vị hơn nhiều. Hắn gặp được Điền đại phu, gặp được Tứ nương, gặp được lão Hoàng, gặp được rất nhiều phàm nhân. Nhân sinh của hắn phong phú vô cùng, phải trải nghiệm qua hắn mới thấm nhuần được câu nói ‘tu đạo vốn là chuyện nhàm chán’. Hắn âm thầm mà tiếc nuối cho nhân sinh đời trước.
Khương Hy đã quyết định đi lại trên con đường nhàm chán ấy nhưng hắn vẫn còn bám lấy hồng trần, nếu để người khác biết thì thật mắng hắn điên rồi. Khương Hy đương nhiên không cảm thấy hắn điên, hắn là dị loại, hiện tại tu vi của hắn tuy chỉ là Luyện Khí tầng một nhưng tâm cảnh của hắn là của Nguyên Anh lão tổ.
Tâm cảnh của Nguyên Anh lão tổ thì cao lắm, tu vi hiện tại của hắn thấp nên không nói nhưng một khi đã cao hơn, liệu hồng trần còn đủ hồng để lưu luyến hắn hay không?
Dù là vậy, tâm cảnh của Khương vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới ‘tâm như chỉ thủy’ được, dù sao đời trước hắn vẫn còn khiếm khuyết trải nghiệm hồng trần. Đời này có cơ hội làm lại, hắn tự nhiên muốn cảm thụ một phen.
. . .
. . .
Khương Hy dần chìm xuống, nước càng ngày càng phủ lên cho đến lúc chóp mũi hoàn toàn ẩn xuống dưới nước. Hắn nhắm mắt lại, muốn tu luyện một phen. Thông thường để tu luyện, hắn đương nhiên phải đả tọa nhưng đó là để tu pháp lực. Hiện tại hắn tu là linh thức. Linh thức tu luyện dựa vào tự thân, không phải môi trường xung quanh nên tự nhiên không cần bày ra bộ dáng tiêu chuẩn ấy.
Linh Vân trấn dù sao đối với tu sĩ cũng là đất khỉ ho cò gáy, linh khí quá mức nghèo nàn. Khương Hy hôm trước có thể đạt được hai mươi hai chu thiên sở dĩ là hắn vốn đã ở khảm quan đột phá rồi. Đạt được hai mươi hai chu thiên là lẽ đương nhiên.
Ngay lúc Khương Hy bắt đầu vận linh thức để tu luyện, bỗng nhiên hắn bật dậy ló đầu ra khỏi mặt nước. Sau đó vận linh lực vào bàn chân, nhảy lùi một phát ra khỏi bồn. Nước bắn lên tung tóe.
Chân hắn vừa ra khỏi mặt nước, ba con phi đao từ đâu bỗng phóng về chỗ hắn vốn ngâm mình. Khương Hy thuận thế xoay người tóm lấy cái khăn tắm đang được treo trên giá rồi quấn quanh hông. Ánh mắt hắn liền lạnh đi, bởi một đợt ám khí khác được phóng tới. Hắn liền khuỵu gối ngã người ra phía sau, thành công tránh được ám khí.
Cùng lúc ám khí được phóng ra, ba bóng đen bất ngờ phá cửa sổ nhảy vào, toàn thân hắc y, gương mặt bị một lớp vải che kín chỉ để lộ đôi mắt. tay cầm đao tiến lại gần Khương Hy. Tên nhanh nhất lao người đến, đưa tay lên chém một đao bổ thẳng hướng ngực Khương Hy.
Tránh được ám khí, Khương Hy liền lấy hai tay đập vào sàn nảy thân trên lên, dùng chân phải làm trụ lách toàn thân về phía phải tránh được một đao này, hắn dùng chân trái thuận thế móc ngược đá vào lưng của tên thích khách. Theo quán tính, tên thích khách kia liền bị đá văng đập người vào tường.
Tên thứ hai cũng nhanh lao đến, ánh mắt lộ vẻ quái dị, không nghĩ tới đối phương khó chơi như vậy. Hắn cũng nhanh xuất một đao chém xuống. Khương Hy không chần chừ lao đến gần kẻ kia, ngay tức khắc xoay nghiêng người nắm lấy cổ tay phải đang cầm đao rồi quét một vòng ra phía sau. Tên thứ ba vừa lao lên thấy ánh đao đang chĩa về phía mình liền hoảng hốt, hắn lập tức xuất ra một đao đỡ lại.
Đao đỡ lại thành công nhưng lập tức tay hắn buông đao ra, mắt mở to lộ vẻ không thể tin được, miệng phun ra một ngụm máu, toàn bộ thân người bay ngược ra ngã vào bồn tắm. Đan điền của hắn bị Khương Hy làm một cước đến chấn động rồi.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị đá bay hắn liền không do dự dùng tay trái siết cổ Khương Hy, tay phải lấy thế chém vừa rồi cũng ép lại khóa luôn tay phải Khương Hy. Không cần nói cũng biết tên này rất có kinh nghiệm nhưng rất tiếc Khương Hy vẫn còn tay trái. Khương Hy vận linh lực vào khuỷu tay trái rồi thúc ngược đánh vào mạn trái xương sườn.
Một tiếng ‘răng rắc’ vang ra, tên kia thổ ra một ngụm huyết bắn vào gáy Khương Hy. Hai tay của hắn liền buông lỏng ra. Tay phải được tự do, Khương Hy nhanh chóng trụ vững hai chân nghiêng người nắm lấy cổ tay phải gã thuận kéo về phía trước, khuỷu tay trái một lần nữa vận linh lực thúc mạnh vào vùng bụng hắn. Thế là tên đó liền bị quăng một vòng bay vào trong bồn tắm, nằm đè lên tên thứ ba lúc nãy.
Khương Hy không hạ cảnh giác xuống bởi tên đầu tiên lại lao lên lại từ sau lưng, lần này hắn quét một đao từ dưới lên trên nhắm vào đầu. Khương Hy liền lui lại, ngay khi đao vừa quét lên, hắn liền dùng tay phải đẩy cánh tay phải của tên kia lên đỉnh đầu, thân người liền lao tới, tay trái nắm lấy phần áo mạn sườn phải kéo tên kia lại gần. Khương Hy ngay tức khắc lên một gối thẳng vào đan điền của hắn. Hắn liền co người lại, ngay lúc này Khương Hy liền hạ khuỷu tay xuống đánh vào phần gáy. Hắn liền bất tỉnh.
Khương Hy thuận tiện liền cầm lấy thanh đao trong tay thích khách đã bất tỉnh, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, một đòn đao liền hạ xuống, đây là đao của kẻ phóng ám khí. Tên phóng ám khí sau khi thất bại liền lẳng lặng trốn trên xà nhà đợi thời cơ ra tay. Không may, tình huống diễn ra quá nhanh, hắn không thể phóng thêm một đợt ám khí nào, đành phải đánh trực diện.
Ánh đao vừa tới, Khương Hy liền đưa đao lên đỡ, tay phải giữ chặt sống đao. Hai đao va nhau kêu ra một tiếng keng thanh thúy. Khương Hy liền hạ người ngã xuống làm tản đi lực đao. Tên thích khách bỗng nhiên cảm giác lực đao bị hóa giải liền có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt hắn liền khó coi.
Một tiếng leng keng kêu ra, đao rớt xuống đất, hai tay hắn ôm phần hạ thân, cả người ngã xuống co lại như một con tôm luộc chín. Lúc ngã xuống, lưng Khương Hy liền đập xuống sàn nhưng chân hắn cũng kịp ra một đòn vào hạ thân của tên kia. Khương Hy ngồi dậy, ánh mắt liền bỏ qua tên đó mà nhìn về phía cửa, hắn thở dài ra một hơi.
“Quá trễ rồi”.
Cánh cửa đang yên đang lành bỗng nhiên bị đá văng, một đội ngũ nhỏ ập vào phòng tắm. Đội ngũ này gồm bảy người, thân mang áo giáo tay cầm đao.
Bọn họ là lính quan phủ.
Sự việc từ lúc phát sinh đến giờ chưa đến mấy chục giây, động tĩnh cũng không nhỏ. Lính quan phủ đến nhanh như vậy cũng tính là an ninh không tệ rồi. Một lão nhân vào sau đội ngũ thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng tắm liền hoảng hốt. Lão vốn dĩ đang định đưa chút thảo dược đến cho vào nước tắm giúp Khương Hy nhưng vừa cách phòng tắm không đến mấy bước lão đã nghe thấy tiếng đánh nhau. Lão liền hoảng sợ mà quay đầu lại kêu lính gác.
. . .
Lão nhân nhận thấy Khương Hy đang ngồi ở trên sàn mà nhìn lão, ý tứ như sao còn đứng ra đấy. Lão liền ổn định cảm xúc lại rồi ra lệnh:
“Mau, mau bắt hết bọn chúng lại”
Binh lính không nói hai lời, ngay tức khắc liền thi hành mệnh lệnh, hai tên bị Khương Hy đánh văng vào bồn tắm đang chật vật leo lên thì bắt gặp phải mấy mũi đao đang chĩa về bọn hắn. Hai tên còn lại thì gần như vô lực phản kháng rồi. Bọn chúng nhanh chóng bị áp giải ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại lão nhân và Khương Hy. Lão nhân nhìn thấy gáy của hắn có dính vết máu liền hoảng hốt, định chạy đi gọi người tới giúp thì bị Khương Hy giữ lại, hắn nói:
“Quản gia, không cần lo lắng, không phải máu của ta”.
Lão nhân này chính là quản gia của Lâm phủ, nói đúng hơn là tâm phúc của Lâm Lục Viễn. Lão quản gia nghe vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hôm nay lão được Lâm Lục Viễn ra lệnh phải hầu hạ Khương Hy thật tốt, nếu Khương Hy có mệnh hệ gì đừng nói là Lâm Lục Viễn, vị Điền đại phu kia cũng sẽ lột da lão.
Đưa tay lên sờ vết máu trên gáy, Khương Hy có chút nhíu mày, hắn nghĩ một lát liền nói:
“Quản gia, Lâm phủ còn phòng tắm nào khác không?”
Lão quản gia nghe vậy liền giật minh, thầm nghĩ vị Khương đại phu này quả nhiên khác người, trải qua sự việc như vậy mà vẫn còn tâm tình tắm rửa. Lão nghĩ một hồi, vẻ mặt có chút khó xử nói ra:
“Khương đại phu, quả thực là còn . . . chỉ có điều . . .”
“Có điều gì?”, Khương Hy khó hiểu nói
“Chỉ có điều . . . đó là phòng tắm riêng của thiếu gia”, lão quản gia ấp úng nói.
Khương Hy trầm mặc, không biết đang nghĩ đến cái gì. Lão quản gia còn tưởng hắn không hài lòng nên cuống quýt nói:
“Phòng tắm kia vốn dĩ được Lâm đại nhân xây riêng cho thiếu gia . . . lão nô quả thực không có quyền quyết định nhưng Khương đại phu yên tâm, lão nô sẽ nhanh chóng thu dọn lại phòng tắm này . . . đại phu chờ một lát”
Khương Hy nghe vậy liền phất tay ra hiệu lão đi làm, lão quản gia thấy vậy liền thở ra một hơi, tức tốc chạy đi triệu tập người đến thu dọn phòng tắm. Không bao lâu sau, hàng chục gia nhân liền xuất hiện, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà thu dọn tàn cuộc, lau vết máu, thay nước tắm. Trong số các gia nhân đương nhiên là có nữ nhân, mà những nữ nhân này vừa dọn dẹp, ánh mắt liền len lén mà nhìn Khương Hy.
Khương Hy hiện tại trên thân chỉ có mỗi một cái khăn tắm được quấn để che đi hạ thân, ăn mặc có thể nói là mát mẻ vô cùng, và cũng vô cùng không biết xấu hổ. Hắn đang dựa lưng vào tường, tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Hy trên thực tế vốn không cao, lại còn đang tuổi lớn, nhưng dáng người của hắn quả thật . . . đẹp mắt. Trên người hắn chỗ nào cần có cơ liền có cơ, chỗ nào cần đường cong liền có đường cong. Hắn không phải dạng vai u bắp thịt mà ngược lại, trông rất thon gọn. Chưa kể hắn còn rất trắng, còn rất đẹp trai, cả căn phòng hơn mười người đem so ra thì hắn quá nổi bật.
Không chỉ gia nhân nữ mà đến nam cũng ghé mắt nhìn đôi chút. Bọn họ làm ở phủ cũng đã lâu, thấy qua Lâm Thanh Đình không ít lần, còn tưởng lầm bọn họ đã miễn nhiễm với ‘trai đẹp’ rồi. Nay được mục thị Khương đại phu liền không khỏi thầm khen:
“Khương đại phu thêm vài năm nữa e rằng . . . cực soái nha”
“Nam nhân . . . cũng có thể đẹp đến mức này sao?”
Lão quản gia thấy tình cảnh này không khỏi bực mình, lão đương nhiên nhận thức được ngoại hình Khương Hy thế nào chứ, nhưng định lực của lão lại rất cao, không đến mức trắng trợn như đám gia nhân này. Lão quát lên:
“Tập trung vào, làm nhanh tay lên”
Bị lão quản gia quát, đám gia nhân liền gia tốc sức lực mà làm. Tổng quá trình dọn dẹp lẫn thay nước tắm liền không đến mười phút. Khương Hy phải thầm công nhận một điều rằng, Lâm phủ hiệu suất rất tốt.
Ngoài việc chuẩn bị nước ấm cho Khương Hy, lão quản gia còn thêm một vài dược liệu vào trong đó, trước đó lão vốn dĩ mang theo để hòa nước tắm cho hắn. Xác nhận xong xuôi lão liền quay lại cười nói:
“Khương đại phu, tất cả đều đã xong”.
Khương Hy gật đầu, sau đó hắn nói:
“Quản gia vất vả, đa tạ. Mặt khác . . . phiền ngài tr.a hỏi mấy tên kia cho tốt”.
Nhắc đến những tên thích khách kia, lão liền nghiêm túc lại. Việc ám sát hụt ngày hôm nay ở Lâm phủ không khác gì một cái bạt tai vào mặt Lâm Lục Viễn, lão quản gia tự nhiên sẽ cho Khương Hy một câu trả lời tốt. Lão đáp:
“Khương đại phu yên tâm, lão nô quen thuộc”.
Khương Hy gật đầu, hắn ra hiệu cho lão quan gia lui, còn phần mình thì lại gần bồn tắm. Bỗng nhiên, bước chân của hắn dừng lại, hắn quay sang nói:
“Quản gia còn chuyện gì muốn hỏi sao?”
Sau khi nhận hiệu cho lui, lão quản gia không rời đi mà vẫn đứng yên một chỗ, vẻ mặt tương đối đăm chiêu. Đúng như Khương Hy nói, lão quả thực có chuyện cần hỏi, lão nói:
“Thứ cho lão nô nhiều chuyện nhưng . . . Khương đại phu . . . biết võ công sao?”
Lão quản gia hỏi là về ‘võ công’ bởi vì Khương Hy xử lý đám thích khách này quá nhanh, trong thâm tâm lão nhận định hắn là một cao thủ. Còn ý nghĩ là tu sĩ thì lão hoàn toàn bỏ qua, một đời của lão chưa từng gặp qua tu sĩ bao giờ, phần lớn là nghe danh mà thôi.
Hơn nữa, có tu sĩ nào đi làm y sư? Có tu sĩ nào lại đi hành lễ với phàm nhân?
Đối với câu hỏi của lão, Khương Hy gật nhẹ đầu. Lão quản gia hiểu ý, cung kính hành lễ với hắn rồi lui ra. Lão đã nán lại đây một khoảng thời gian rồi, lão cần phải trở lại gấp để báo cáo với Lâm Lục Viễn.
Khương Hy chờ lão đi xa rồi thở nhẹ ra một hơi, lấy tay gỡ cái khăn đang quấn quanh hông xuống. Cầm cái khăn nhúng vào nước, Khương Hy nhẹ lau sạch vết máu sau gáy rồi ném sang một bên. Hắn liền ngâm mình xuống làn nước ấm, cho tới khi cả người chìm xuống đáy bồn.
Mặt nước liền yên tĩnh trở lại.
Phòng tắm cũng liền yên ắng đi.
. . .
. . .