Chương 82: Thập thành phần thắng

Lần cuối cùng Khương Hy động sát ý là khi nào e rằng đến bản thân hắn cũng không nhớ rõ nữa. Nếu nghĩ kỹ một chút thì có lẽ đó là khi hắn tính toán hai cha con Lâm Lục Viễn của Linh Vân trấn. Mặc dù gần đây hắn có động thủ qua với Tô Chiến của Tô gia hay thậm chí là giết ch.ết Đao tử của Dạ Ma thì lúc đó hắn cũng không hề động sát ý chút nào.


Với hai cha con Lâm Lục Viễn, hắn là chủ động muốn giết để trừ hậu hoạn. Với Tô Chiến thì hắn chưa muốn đánh động đến Tô gia, còn với Đao tử thì hắn không còn cách nào khác, Đao tử còn sống thì hắn không thể nào vào Dạ Ma. Vậy nên Đao tử không thể sống.


Còn bây giờ, Khương Hy động sát ý chính là muốn giết. Mà đáng sợ hơn, sát ý bây giờ của hắn có thể nói là rất kinh khủng. Đời trước, để trở thành Nguyên Anh lão tổ, hắn đã đạp qua không biết bao nhiêu là mạng người, sát ý nhiều là chuyện đương nhiên.


Hiên Minh dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì một thế này hắn cũng chưa từng giết người bao giờ. Còn ở phía ngược lại, người muốn giết hắn đương nhiên rất nhiều, đa phần là đến từ những gia đình có con gái bị hắn chạm qua. Nhưng trong số đó cũng không có ai dám đứng trước mặt hắn mà nổi sát ý cả.


Vì thế khi đối mặt với Khương Hy, hắn sợ là chuyện bình thường. Hiên Minh bây giờ nào có quản hắn lõa thể hay không lõa thể nữa, hắn chỉ cảm giác được rằng nếu bây giờ hắn không chạy, hắn tuyệt đối sẽ ch.ết ngay tại đây, hơn nữa còn là ch.ết rất thảm.


Nhưng hắn hiện tại đang mang thương thế trong người, đến việc ngồi thẳng người còn rất khó khăn chứ đừng nói là bỏ chạy. Mặt khác, hắn . . . cũng không muốn chạy.


available on google playdownload on app store


Nếu hắn chạy thì bây giờ hắn sẽ đi đâu, Thẩm gia đang truy quét hắn, kẻ địch tại Tây Thành cũng đang truy đuổi hắn. Nơi duy nhất hắn có cảm giác an toàn là Điền y quán đến bây giờ cũng không thể ở được nữa thì hắn phải làm sao đây.


Hiên Minh không biết bằng vào cách nào mà Khương Hy có thể tìm đến hắn nhưng qua mộtkhoảng thời gian sống chung, hắn có thể dám chắc một điều rằng cách này có liên quan đến dáng vẻ chịu đựng kia của Khương Hy.


Bản thân hắn đến tận bây giờ vẫn luôn mang cái cảm giác mặc cảm tội lỗi đối với Khương Hy, tự nhiên liền chủ động quan sát Khương Hy nhiều hơn. Càng quan sát, hắn càng phát hiện ra một điều, đó là Khương Hy tựa hồ luôn phải chịu đựng cái gì đó.


Hắn không biết thứ Khương Hy đang chịu là cái gì nhưng chí ít hắn biết, Khương Hy chỉ chịu đựng khi hắn có mặt ở đó mà thôi. Thế rồi hắn nhớ đến lần kia tại Đông Thành, nếu không lầm thì khi hắn đến gần quan sát, Khương Hy mới bị thứ gì đó hành hạ.


Ngặt nỗi, lúc hắn nhận ra được việc này thì hắn cũng đã trở thành một phần của Điền y quán rồi. Mọi sự đã không thể thay đổi.


Nhớ đến những việc này, Hiên Minh liền lấy hết cam đảm của mình mà nhìn thẳng vào mắt Khương Hy. Đốm lửa ma trơi lập lòe kia kỳ thực vẫn còn dọa hắn được nhưng giờ phút này hắn không được phép sợ nữa, hắn run giọng nói ra:
“Nếu . . . giết ta có thể khiến ngươi thanh thản . . . thì ra tay đi”


Khương Hy nheo mắt lại, đốm lửa ma trơi kia ngày càng phát ra quang mang đại thịnh. Hiên Minh thấy vậy liền biết một thế này . . . hắn xong rồi.
Hắn liền ngồi thụp xuống giường, ánh mắt ngửa lên trên mà thầm nghĩ:
“Phụ thân . . . là con trai bất hiếu”


Sau đó hắn một lần nữa lại nhìn Khương Hy, ánh mắt mang một vẻ phức tạp mà nói ra:
“Hy . . . Ta xin lỗi”
Lời vừa ra, Khương Hy liền động thủ mà xuất một chưởng đánh về phía đầu của Hiên Minh. Hiên Minh nhắm mắt lại, hai bên khóe mắt liền xuất hiện một dòng nước nóng hổi.
. . .
. . .


Không bao lâu sau, Hiên Minh có chút nhíu mày mà mở mắt ra, bởi hắn không có cảm giác đau đớn gì hết cả. Ngược lại, trong người hắn như ẩn như hiện một làn khí ấm vì hắn mà điều trị thương thế.


Sau đó, hắn liền khẽ giật mình mà nhìn về bàn tay đang đặt ngay trên trán hắn. Bàn tay không lớn là bao nhưng lại phi thường vững chãi. Hắn có thể nhận ra được làn khí ấm ấy là đến từ bàn tay này. Đương nhiên, chủ nhân của nó không ai khác chính là Khương Hy.


Hắn có chút giật mình mà nhìn Khương Hy, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần để ch.ết rồi nhưng kết quả hắn vẫn còn sống, lành lặn còn sống.
Thậm chí, thương thế của hắn còn có dấu hiệu phục hồi nữa, trong lòng Hiên Minh liền có chút trầm lắng đi một đoạn thời gian rồi nói:


“Ngươi . . . đổi ý?”
Khương Hy nhìn hắn, hai đốm lửa ma trơi kia đã dịu đi, chỉ còn lại vài tia quang mang lập lòe trong mắt mà thôi. Hắn đáp:
“Mới đây”
Hiên Minh hỏi tiếp:
“Tại sao?”
Khương Hy hít vào một hơi, điều chỉnh linh lực mà truyền vào cơ thể Hiên Minh rồi đáp lại:


“Ta tiêu tốn quá nhiều cho ngươi, ngươi muốn ch.ết là ch.ết được sao?”
Sau đó, hắn lại nói tiếp:
“Điều tức một chút, Mộc linh khí của ta không đủ”


Nghe vậy, Hiên Minh liền tập trung mà vận Mộc linh khí của bản thân lên, tập trung vào lòng bàn tay phải rồi đặt lên trán Khương Hy, phối hợp với Mộc linh khí của Khương Hy mà trị liệu đôi bên.


Đúng vậy, là trị liệu đôi bên. Hiên Minh bị Khương Hy đánh đến trọng thương, tất nhiên cần phải được chữa trị ngay. Còn Khương Hy, thương thế của hắn cũng không phải nhỏ gì.


Vốn dĩ hắn đã bị nội thương rất nặng, nhờ vào đột phá mà thương thế mới tốt lên đôi chút. Ngặt nỗi vừa rồi khi phản kháng lại Hiên Minh, hắn cũng coi như cưỡng ép cơ thể đến cực hạn rồi.


Điều trị thương thế dĩ nhiên không thể không kể đến Mộc linh khí nhưng bản thân Khương Hy cũng không phải chủ tu loại đó, nên số lượng linh khí hắn dùng cũng không nhiều. May mắn, linh căn của Hiên Minh cũng có thể dùng được Mộc linh khí, thế là hắn đành nhờ cậy vào song tu mà chữa trị.


Song tu ở đây đương nhiên không phải là nói đến chuyện dùng chuyện hoan ái mà điều trị rồi. Mặc dù hai người bọn hắn bây giờ trông thì rất ám muội nhưng kỳ thực bản chất bọn hắn gần như không thể song tu bằng hoan ái nổi.


Thứ nhất, Khương Hy cùng Hiên Minh đều là nam nhân, thân mang dương khí rất nhiều. Mà dương dương kết hợp với nhau chỉ có sinh họa mà thôi.
Thứ hai, linh khí mà Khương Hy chủ tu là Thủy, của Hiên Minh là Thổ. Trong Ngũ Hành tương khắc, Thổ khắc Thủy. Nếu bọn hắn song tu, Khương Hy sẽ là người chịu thiệt hơn cả.


Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất, Khương Hy không làm nổi chuyện này. Vừa rồi, những ký ức của cái ngày đó bỗng dưng ùa về, dấy lên trong lòng hắn một bóng ma tâm lý.


Khương Hy từ lúc tiếp nhận lấy cơ thể này, hắn tự nhiên sẽ nhớ đến sự kiện đó, chỉ có điều hắn chỉ đơn thuần là nhớ mà thôi, còn cụ thể đến thế nào thì không thể nào hình dung ra nỗi. Vậy mà lúc Hiên Minh sáp vào, những ký ức mơ hồ kia mới dần dần rõ ràng ra.
Khương Hy liền bất an.


Hắn bây giờ đã có chút đắn đo, không biết rằng giữ Hiên Minh lại là tốt hay xấu nữa. Trong người hắn hiện nay cũng xem như gắn với ba hiểm họa ngầm rồi.
Một cái của nhân quả, một cái của oán niệm và một cái của bóng ma tâm lý. Nếu tính luôn cả tâm cảnh sụp đổ thì đó sẽ là bốn.


Hắn có cảm giác nước cờ này của hắn quá mức mạo hiểm rồi.
. . .
. . .
Song tu linh khí là một loại tu luyện mà đại đa số tu sĩ rất ít khi lựa chọn bởi nó đòi hỏi mối liên kết của hai người song tu phải rất sâu, nói trắng ra thì hai bên phải tin tưởng nhau thì mới có thể song tu được.


Bởi linh khí khi truyền từ người này qua người nọ thì ngược lại cũng sẽ có dòng linh khí được trả ngược trở về, hai dòng linh khí này hoạt động tuần hoàn qua lại, liên miên bất tuyệt. Cũng trong giai đoạn này, phòng thủ của hai người bọn hắn chính là yếu nhất.


Tại thời điểm đó, chỉ cần một trong hai người động sát tâm thôi là người còn lại sẽ ch.ết đến không thể nào ch.ết hơn.
Khương Hy cùng Hiên Minh kỳ thực cũng không phải tin tưởng nhau là bao nhưng ở phương diện này, bọn hắn không hẹn mà hợp, đồng lòng song tu với nhau.


Một đoạn thời gian sau đó, toàn thân người Khương Hy liền đổ mồ hôi ra rất nhiều, đến độ thấm đẫm hết quần rồi lan ra giường. Hiên Minh thì khỏi nói, nơi hắn ngồi gần như đã hóa thành một vũng nước nhỏ rồi.


Quá trình song tu linh khí này diễn ra rất lâu, dù sao bọn hắn chủ tu cũng không phải là Mộc linh khí. Phải mất đến gần một canh giờ sau đó nữa, Khương Hy mới thở ra một hơi dài mà thu công lại. Mỗi một hơi hắn thở ra kèm theo đó là từng giọt mồ hôi theo gò má mà nhỏ giọt tí tách lên mặt giường.


Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hiên Minh đang nhễ nhại mồ hôi mà nói:
“Nhiệt khí ngươi còn cao đến thế?”
Nghe vậy, Hiên Minh liền có chút xấu hổ mà đáp lại:
“Ta không biết ngươi đã làm gì nhưng . . . ảnh hưởng của nó rất mạnh a”


Khương Hy đánh ánh mắt quan sát Hiên Minh từ trên xuống dưới rồi ngẫm nghĩ một đoạn thời gian. Hiên Minh thấy vậy liền có chút khẩn trương, hắn sợ nhỡ như vừa rồi lỡ miệng nói gì đó không hợp ý Khương Hy.


Cũng không trách được hắn nhạy cảm đến thế, vừa rồi hắn căn bản là mới nhặt lại được cái mạng nay mà nay không lẽ lại một lần nữa đánh mất sao. Mà nếu là như vậy thật thì số của hắn đúng là phải ch.ết rồi.
Không bao lâu sau, Khương Hy liền nói ra:
“Đi theo ta”


Nói xong, Khương Hy liền đứng dậy mà đi ra ngoài, đến y phục cũng không cần phải thay. Thấy vậy, Hiên Minh vội vàng nói ra:
“Khoan đã, đợi ta t . . .”
“Không cần, lão bá cùng tiểu hắc bây giờ không để ý đến chúng ta. Đi nhanh một chút liền được”, Khương Hy cắt lời


Nghe vậy, Hiên Minh có chút chần chừ, hắn đảo mắt nhìn xuống hạ thân của mình một chút rồi thầm mắng một tiếng, sau đó hai che đưa ra che lại rồi lật đật chạy theo. Nhìn từ sau, dáng vẻ của hắn quả thực rất buồn cười nhưng tiếc một điều là cảnh đó không bị ai thấy được cả.


Nơi Khương Hy đến tự nhiên là phòng tắm, nghĩ kỹ một chút thì hiện tại cả hai người bọn hắn đều rất nhớp nháp, tẩy rửa qua một phen cũng là lẽ đương nhiên. Khương Hy yêu thích sạch sẽ, đương nhiên càng phải tẩy rửa đường hoàng rồi.
. . .


Ngồi ngâm mình trong bồn tắm, Khương Hy liền ngửa người tựa ra sau mà thư giãn. Đối diện hắn, Hiên Minh cũng làm ra hành động tương tự, sắc mặt của hắn tựa hồ giãn ra rất nhiều, xem chừng cũng rất thoải mái.


Điền y quán theo nhân số ngày một tăng lên, không gian sống tự nhiên không đủ lớn nữa. Điền đại phu đành mạnh tay mà chi ngân lượng tái xây dựng lại toàn bộ hậu viện, trong đó có cả phòng tắm.


Phòng tắm của Điền y quán bây giờ phải nói là rất rộng, nói về diện tích thì cơ hồ phải gấp đôi lúc trước. Đặc biệt, Điền đại phu cũng cho người xây dựng luôn một bồn tắm cỡ lớn, dù không khoa trương như hồi ở Lâm phủ hay kỹ viện nhưng như thế cũng đủ lớn cho hai người rồi.


Thư giãn một hồi, Khương Hy nói ra:
“Ngươi đã có kế hoạch gì chưa?”
Nghe vậy, Hiên Minh liền giật mình đáp lại:
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?”
Khương Hy đảo mắt một vòng, dáng vẻ ngán ngẩm nói tiếp:
“Ngươi không tính đi Hạo Nhiên Thư Viện sao?”


Hiên Minh bừng tỉnh, nghe đến bốn chữ ‘Hạo Nhiên Thư Viện’, hắn liền bị kéo trở lại cái thực tại tàn khốc này. Hắn trầm mặc một đoạn rồi đưa tay lên mà vuốt mặt rồi từ từ gỡ lấy tấm dịch dung kia xuống.


Trông thấy dung mạo kia, đến Khương Hy cũng có chút ngạc nhiên mà ồ lên một tiếng. Tính ra thì cũng một thời gian rồi hắn mới thấy lại được dung nhan chân thật của Hiên Minh. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tên cựu bại hoại này quả thực rất được thượng thiên yêu quý.


Không những sở hữu dung mạo xuất chúng, mà đến thân thể cùng thể chất cũng thuộc hàng siêu đẳng. Chưa kể, nếu tính luôn cả xuất thân thì bản thân Hiên Minh đúng thật là một tên tốt số.


Cũng may, thượng thiên công bằng, Hiên Minh có được mọi thứ nhưng đường hắn đi thì đúng là khó khăn vô ngần. Nói khó nghe hơn thì là mịt mù không rõ. Dẫu vậy, hắn cũng không đến mức gọi là đường cùng, bởi hắn đã gặp được Khương Hy, gặp được một ngọn thiên quang dẫn đường.


Nghĩ nghĩ một hồi, Hiên Minh lại nói tiếp:
“Ta không chắc thực lực hiện tại của mình có đủ để vào tứ cường hay không nữa”
Khương Hy đồng tình gật đầu đáp:
“Thập cường ngươi không lo, tứ cường thì quả thực có chút khó khăn. Bất quá . . .”


Ánh mắt Hiên Minh có chút hơi mở, hắn liền tập trung nghiêm túc mà lắng nghe. Khương Hy cũng không kéo dài, hắn nói tiếp:
“ . . . Bất quá, ngươi có Sơn Hà Phủ”


Hiên Minh lúc này mới sực nhớ ra rằng bản thân hắn đúng là mới tậu được một kiện pháp khí vừa tay. Chỉ tiếc cái là một ngày này sự việc diễn ra quá nhiều, hắn xém chút nữa là quên đi mất.


Nghĩ đến Sơn Hà Phủ, nghĩ đến một phủ kia tại Trầm Thiên Bảo Lâu, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền tự tin hơn rất nhiều, tinh quang sáng lạn mà anh khí.
“Nhưng chỉ thế thì ngươi cũng không thể nào vào được tứ cường”, Khương Hy đột nhiên nói ra.


Hiên Minh nghe xong, sắc mặt hắn từ tự tin liền chuyển thẳng một hơi xuống đáy vực. Tinh quang sáng lóe lên không được lao lâu thì tắt ngắm, hắn liền đánh cho Khương Hy một ánh mắt ai oán không thôi. Khương Hy liền cười nhẹ lên một tiếng nói ra:
“Đánh với ta một trận”


Hiên Minh giật mình, ánh mắt mang chút kinh dị nói ra:
“Ngươi không đùa?”
“Ta không đùa”, Khương Hy chắc nịch đáp lại.


Hiên Minh trầm mặc lại một đoạn thời gian rồi thở dài ra một hơi rồi bắt đầu đứng lên. Đột nhiên, Khương Hy từ phía đối diện liền gác một chân lên vai hắn mà ép toàn thân hắn ngồi xuống trở lại.


Hiên Minh liền có chút không hiểu mà nhìn Khương Hy. Khương Hy cũng nhìn hắn lại đầy ý vị rồi nói ra:
“Ta nói đánh là ở đây”
. . .
. . .






Truyện liên quan