Chương 26: Có qua có lại (2)

- Hắn là đang muốn dùng cách này để báo đáp ta đã giúp hắn đột phá sao, hắn coi mình là gì chứ?
Phượng Nhu Y khẽ cắn môi mọng, lúc này đã không cho phép nàng nghĩ nhiều nữa, trong lúc tránh cũng không xong chỉ có thể chém ra hai tay, cứng rắn đón đỡ thế tiến của Diệp Huyền.
Ầm!


Hai chưởng va nhau, hai cỗ huyền khí đối bính trên không, kích thích lẫn nhau.


Diệp Huyền khẽ rung hai tay một cái, lập tức phá vỡ lục mạch huyền khí của Phượng Nhu Y một cách dễ dàng, đồng thời tam mạch huyền khí bên trong cơ thể giống như một cây kim nhỏ, đột nhiên theo bàn tay trắng nõn của Phượng Nhu Y đâm thẳng vào bên trong huyền mạch của nàng ta.


Thân người của Phượng Nhu Y hơi run lên, nàng cảm thấy huyền khí của mình còn chưa xâm nhập vào bên trong cơ thể của Diệp Huyền thì đã bị hoá giải hoàn toàn. Đồng thời, một cỗ huyền khí ngưng luyện còn bắn ngược lại, khiến cho tốc độ vận chuyển huyền khí bên trong cơ thể nàng đột nhiên tăng nhanh, điều khiến nàng kinh hãi hơn hết chính là tất cả huyền khí bên trong lục đạo huyền khí trong cơ thể nàng đều mất đi khống chế mà xông thẳng về mạch bích của đạo huyền mạch thứ bảy.


Mạch bích của đạo huyền mạch thứ bảy này nàng trước đây đã từng thử trùng kích không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều thất bại, nhưng điều khiến cho nàng cảm thấy khó tin nhất chính là một đạo huyền khí của tên Diệp Huyền này giống như có ma lực, dẫn dắt toàn bộ lục mạch chân khí của nàng, hung hăng đánh thẳng lên mạch bích kiên cố, cư nhiên lại đánh ra một vết nứt nhỏ ở phía trên mạch bích.


Phượng Nhu Y không khỏi vừa mừng vừa sợ, liên tục thôi động tất cả huyền khí bên trong cơ thể, tách tách tách, vết nứt ngày càng lan rộng, chỉ thấy sắc mặt của nàng ửng hồng, đạo huyền mạch thứ bảy trước kia không thể nào trùng phá được nay đã ầm ầm sụp đổ.
Cư nhiên đột phá rồi!


available on google playdownload on app store


Nàng trợn to đôi mắt nhìn về phía Diệp Huyền, Phượng Nhu Y lần đầu tiên đánh giá một nam sinh kỹ như vậy, gương mặt thanh tú, thân hình cao ngất, khoé môi khẽ nhếch mang theo ý cười như có như không, cùng với đôi mắt ánh lên sự tự tin vô cùng, bóng dáng của nam sinh suất khí này cũng in dấu thật sâu vào tận đáy lòng của nàng.


Đột phá trong lúc đối luyện, vũ kỹ hoàn mỹ, phương pháp thôi động huyền khí cường đại mà thần bí, học viên bị cả học viện gọi là phế vật này, rốt cuộc có mấy ai biết được sự cường đại của hắn?


Nếu như không có lần đối luyện này thì Phượng Nhu Y tin rằng mình vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đụng chạm với hắn, nàng cảm thấy lần này bản thân đã vô cùng may mắn, may mắn là La giáo quan đã sắp xếp như vậy.


Nếu như không có Diệp Huyền thì tuy sau này nàng cũng có thể đột phá tới cảnh giới thất mạch, nhưng không biết phải tới ngày tháng năm nào mới được, mười ngày? Nửa tháng? Hay là một tháng? Nàng cũng không rõ.


Một góc khác của phòng huấn luyện, La giáo quan đã trừng mắt to tới mức suýt chút nữa lồi cả ra, vẻ mặt của gã đần ra, đã hoàn toàn không còn từ ngữ nào có thể biểu đạt được sự khiếp sợ trong lòng gã được nữa.


- Kích phát huyền khí, lẽ nào đây chính là kích phát huyền khí? Tên Diệp Huyền này rốt cuộc là quái vật gì đây, không thể nào, vừa rồi ta nhìn thấy nhất định là giả, nhất định là trùng hợp, là trùng hợp mà thôi.


Tâm tình của La giáo quan lúc này đúng là không biết nên hình dung thế nào mới phải, sau khi Diệp Huyền đột phá thì lại tới phiên Phượng Nhu Y đột phá thất mạch, hơn nữa trong đó mơ hồ còn có bóng dáng huyền khí của Diệp Huyền, điều này khiến cho La giáo quan căn bản không dám tin vào cảm giác của mình.


Thân là một võ sư nhị giai hậu kỳ, La giáo quan từng nghe vị tướng quân chỉ huy của mình nói qua, cường giả đỉnh tiêm thật sự có khả năng lợi dụng huyền khí của bản thân để dẫn đường giúp võ giả cấp bậc thấp hơn mình đột phá, quá trình này được gọi là kích phát huyền khí, nhưng trong ấn tượng của La giáo quan, nghe nói những người có thể làm được điều này ít nhất cũng phải là cường giả đạt cấp bật võ tôn lục giai, khắp Lưu Vân Quốc này chưa chắc đã có thể tìm ra một người.


- Có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi, vô luận hắn có năng lực này hay không, chỉ với cảnh giới tam mạch của Diệp Huyền hắn thì căn bản cũng không có khả năng dẫn động được người đã đạt cảnh giới lục mạch như Phượng Nhu Y được.


Cho dù đã tận mắt nhìn thấy nhưng trong lòng La giáo quan vẫn không muốn tin, chỉ có thể xem như đây là trùng hợp mà thôi.


Nhưng dù là như vậy đi chăng nữa thì La giáo quan vẫn cứ kích động không ngừng, đột phá trong lúc đối luyện, vũ kỹ cấp bậc hoàn mỹ, thân thể có thể sánh bằng võ sĩ nhất giai, tất cả những điều này đều chứng tỏ bản thân Diệp Huyền căn bản là một thiên tài mà gã chưa từng gặp qua.


- Là tên ch.ết tiệt nào nói Diệp Huyền là phế vật chứ, lời đồn quả nhiên không đáng tin, bất quá ta dạy hắn cũng hai năm rồi, lúc trước tại sao không nhìn ra hắn cũng là một thiên tài?
Nhớ lại Diệp Huyền trước kia, La giáo quan không khỏi cảm thấy buồn bực không thôi.


Diệp Huyền lúc trước mỗi lần huấn luyện đều là một bộ đần độn chậm chạp, cứ như chưa tỉnh ngủ vậy, La Chiến nghe kể qua rất nhiều về chuyện của hắn cho nên cũng không làm khó dễ hắn lắm, bây giờ nghĩ lại, bộ dạng chán nản của Diệp Huyền khi xưa rõ ràng là nản lòng thoái chí, mấy đứa nhóc hiện tại ai cũng có lòng tự trọng rất cao, mỗi ngày đều bị gọi là phế vật thì hắn sao có thể không tức giận, huống hồ gì là thiên tài như hắn, vậy nên hắn mới không có tâm tình luyện võ nữa.


Hiện tại xem ra là Diệp Huyền đã chịu kích thích nào đó, khiến cho hắn tập trung tu luyện trở lại.


Nghĩ vậy, La Chiến thiếu chút nữa đã chửi thành tiếng, lũ lão sư và học viên rác rưởi trong học viện này thật sự là đã dạy hư đệ tử hết cả rồi, cứ thế bóp ch.ết một thiên tài thế này, không thì không phải Tinh Huyền học viện chúng ta lại có thêm một thiên tài tiến vào Huyền Linh học viện rồi sao?


A, yêu cầu để nhập học của Huyền Linh học viện chính là võ sĩ nhất giai dưới mười sáu tuổi, tiểu tử này năm nay mới mười bốn tuổi, cảnh giới tam mạch, nếu hắn cố gắng nỗ lực hơn thì thời gian hai năm vẫn có cơ hội trở thành võ sĩ nhất giai cơ mà.


Nghĩ như vậy, trong lòng La Chiến kích động, Huyền Linh học viện chính là học viện cao cấp duy nhất của Lưu Vân Quốc, toạ lạc tại vương thành, chỉ tuyển nhận thiên tài hàng đầu của vương quốc, một khi có thể tiến vào đó thì quả thực chính là tiền đồ vô lượng.






Truyện liên quan