Chương 129: Đợi đã lâu (2)
- Mục tiêu của chúng ta chính là dưới tình huống tận lực không tổn thương người một nhà, khiến cho Diệp gia tử thương nặng nề, Diệp Phách Thiên đã tới nam trấn, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường tới tây trấn, như vậy thì mục tiêu của chúng ta tối nay chính là trang viên của Diệp gia ở bắc trấn.
Huyết Đao vung tay lên, xoạt xoạt, tất cả mã tặc đã ăn uống no nê, đồng loạt lên ngựa.
- San bằng trang viên của Diệp gia ở bắc trấn, giết hết tất cả người ở đó.
- Xuất phát!
Một tiếng quát chói tai vang lên, hơn một trăm tên mã tặc mặc áo đỏ cưỡi chiến mã, lao vun vút về phía trang viên của Diệp gia ở bắc trấn trong tiếng vó ngựa ầm ầm.
Thanh Sơn Trấn, không lớn không nhỏ, một giờ sau thì trang viên của Diệp gia ở bắc trấn đã xuất hiện trước mắt của đám người Huyết Đao trại.
Trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, một hộ vệ mặc khôi giáp đang đi qua đi lại tuần tra, nhìn qua có vẻ như phòng vệ nghiêm ngặt, thủ trang viên chặt chẽ một con ruồi cũng không bay vào được.
- Hừ, phô trương thanh thế!
Huyết Đao cười lạnh, xoay người nhảy xuống ngựa.
Những hộ vệ đang tuần tr.a này, trong mắt Huyết Đao chẳng qua là vì Diệp gia muốn hù hoạ đẩy lùi bọn họ mà thôi.
Kì thực không có cường giả đỉnh tiêm trấn thủ ở trang viên này thì mặc kệ hộ vệ bên ngoài có gác kín kẽ cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là một miếng thịt béo bở dễ xơi trong mắt bọn họ mà thôi.
- Tất cả mọi người xuống ngựa, đợi tới gần hơn nữa thì lại ùa lên.
Huyết Đao thấp giọng la lệnh.
- Hắc hắc, chỉ sợ Diệp gia còn không biết chúng ta có nội ứng ở Thanh Sơn Trấn, tất cả những hành động của bọn họ đều nằm trong tay của ta.
Huyết Nha âm lãnh cười.
- Đêm nay lão tử phải đại khai sát giới rồi, hắc hắc.
Lặng lẽ đi tới gần, chỉ cách trang viên vài trăm mét, Huyết Đao khoát tay chặn lại, đội ngũ thoáng cái dừng lại.
Nếu như tiếp tục đi tới thì sẽ đi vào tầm nhìn của hộ vệ.
- Lên ngựa.
Huyết Đao quát khẽ một tiếng, phi thân lên ngựa trước tiên, ánh mắt nhìn về phía trang viên loé ra sát khí bén nhọn.
- Hắc hắc.
Tất cả mã tặc đều lên ngựa của mình, khoé miệng nhếch lên cười hung ác, có bóng tối phụ trợ lại càng thêm đáng sợ, sát khí nồng đậm quanh quẩn nơi này trong bóng đâm dày đặc.
- Tấn công!
Trong tiếng quát khẽ này, tất cả mã tặc của Huyết Đao trại đột nhiên phát động tấn công mãnh liệt.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa vang rền đột nhiên vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, giống như tiếng bước chân của tử thần.
- Không hay rồi, địch tập kích, địch tập kích!
Hộ vệ tuần tr.a của sơn trang thấy thế thì sắc mặt lập tức đại biến, kinh hãi rống to, đồng thời rút cung tên sau lưng ra, bắn về phía đám người ngựa đang lao tới.
Vèo vèo vèo!
Hai đội hộ vệ này bắn cung tên ra chừng hai đợt, đám người ngựa của Huyết Đao trại cũng đã lao tới trước trang viên.
- Tránh ra!
Một tiếng quát hung hăng chói tai vang lên, Huyết Đao một đao chém nát hàng rào bên ngoài trang viên, giục ngựa giết xông vào.
- Giết!
- Ha ha ha, giết sạch đám nhãi nhép của Diệp gia này đi.
- Ha ha, Huyết Nha gia gia của ngươi tới đây.
- Ha ha ha, giết hết bọn chúng, một tên cũng không chừa.
Đám mã tặc của Huyết Đao trại điên cuồng la hét, xông thẳng vào trang viên.
Hộ vệ bên trang viên thấy thế thì sắc mặt đại biến:
- Không xong rồi, kẻ địch xông vào rồi, lùi lại, chúng ta lùi vào trong trang viên trước đã, lão Lục, ngươi mau phái người đi thông báo cho gia chủ và mọi người.
Đội trưởng hộ vệ dẫn đầu nhanh chóng lùi lại một bước, sau đó nghiêm giọng quát lên.
- Giết xông vào.
Huyết Đao quát lạnh một tiếng, dẫn đầu giết xông thẳng vào trang viên.
- A?
Vừa xông vào bên trong thì sắc mặt gã lập tức đại biến, chỉ thấy những hộ vệ ban nãy vừa lùi vào trong trang viên lúc nãy bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu, phía trước chỉ có một đống dược liệu lộn xộn chất chồng, trống rỗng không một bóng người.
Chẳng những đám hộ vệ ban nãy lùi lại, mà ngay cả đám hộ vệ tuần tr.a qua lại mới ban nãy mà gã nhìn thấy từ xa cũng không thấy đâu.
- Ngươi đâu rồi? Người của Diệp gia đi đâu hết rồi?
- Chạy nhanh tới vậy sao?
Đám mã tặc lũ lượt xông vào cũng cảm thấy khó hiểu.
- Huyết Đao thủ lĩnh, biệt lai vô dạng, Diệp gia ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, ở trong đường đi lên tầng hai của trang viên, đột nhiên có một đám võ giả tay cầm hoả tiễn xông ra, người dẫn đầu chính là hai người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn.
- Cái gì? Là các ngươi sao, không phải các ngươi đều bị trúng độc rồi sao?
Cho dù tố chất tâm lý của Huyết Đao có mạnh tới mấy đi nữa, nhưng khi nhìn thấy hai người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn thì trong lòng cũng giật mình cả kinh không ít.
- Đại ca, không phải Vương gia đã nói độc này không có thuốc gì chữa được hay sao? Chẳng lẽ chúng ta bị lừa rồi?
Huyết Nha cũng giống như gặp phải quỷ vậy.
Đám thành viên của Huyết Đao trại còn lại cũng sợ hãi khó hiểu.
Diệp Triển Vân nghe thấy vậy, đầu óc loé lên, lập tức cười lớn nói:
- Ha ha, Huyết Đao thủ lĩnh, Diệp mỗ nghe nói ngươi giảo hoạt như cáo, tâm kế kín kẽ, hôm nay mới biết cũng chỉ có vậy mà thôi, Vương gia là người như thế nào, lý nào lại quan tâm với Huyết Đao trại các ngươi, bọn họ chính là khiến các ngươi tới đây chịu ch.ết mà thôi.
Lời này vừa nói ra thì tất cả mã tặc của Huyết Đao trại đều khó mà khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng.
- Thủ lĩnh, bây giờ phải làm sao đây?
- Chúng ta cư nhiên trúng mai phục, sao có thể có chuyện này được?
- Tại sao Diệp gia lại biết chúng ta sẽ tấn công vào chỗ này, lẽ nào thật sự là Vương gia và Lý gia phản bội chúng ta?
Thanh âm nhao nhao sợ hãi của đám mã tặc đều truyền vào trong tai của Huyết Đao.
Trong lòng của Huyết Đao cũng âm trầm vô cùng, kèm theo chút kinh hoảng, nếu như là tình huống bình thường thì gã căn bản không thể nào bị Diệp Triển Vân nói khích thành công được.
Nhưng lúc trước khi Vương gia đưa thuốc độc cho gã đã liên tục khẳng định nói rằng độc dược này ở Lam Nguyệt thành tuyệt đối không có thuốc nào chữa được, bản thân gã cũng đã thử qua, độc này đúng là dị thường hung ác, thuốc giải độc bình thường căn bản không có hiệu quả, mà còn khiến độc tính phát tác càng nhanh.
Nhưng hôm nay, đám người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn vừa trúng độc sáng nay đến giờ vẫn bình an vô sự, khoẻ mạnh đứng ở đây, nếu như không phải bản thân bọn họ có được thuốc giải thì căn bản không còn lời giải thích nào khác.