Chương 43
Đương nhiên, một phần là cũng nhờ công hiệu của huyết tinh thạch trong đoản kiếm.
Bên trong vũ khí Tinh Giả chuyên dụng đều có huyết tinh thạch dùng để câu thông vũ khí với nhân thể, có thể giúp liên thông giữa người và vũ khí, tinh thần lực có thể đi một mạch từ nhân thể vào bên trong vũ khí.
Nhưng, đối với một Tinh Giả vừa mới tấn chức cấp ba mà nói thì muốn làm được điều này cũng phải tốn thời gian mấy ngày. Bất quá Dương Thiên Lôi không cần tốn nhiều sức lực làm được ngay.
- Được rồi, dừng lại nghỉ ngơi chút đi.
Trương Tử Hàm đang đứng một bên tập trung quan sát Dương Thiên Lôi ôn nhu nói, nàng rất thích quan sát Dương Thiên Lôi lúc tu luyện, rất cẩn thận và cố gắng.
Tay cầm khăn mặt, Trương Tử Hàm đi tới cạnh Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi. Chỉ bất quá hiện tại nha đầu này học khôn rồi, một tay trợ giúp Dương Thiên Lôi lau mồ hôi, một tay giữ chặt cổ áo chính mình.
- Tiểu Lôi, tuy rằng hiện tại ngươi có thể đưa tinh thần lực quán chú vào bên trong kiểm thể một cách đơn giản nhất, nhưng chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới “dễ sai khiến” mà thôi, nếu muốn ở bất kỳ tình huống nào, tình thần lực giống như một thói quen, tự động quán chú, không ý thức điều khiến, đó mới là đạt tới cảnh giới “kiếm đến khí theo”.
- Ừm, hiểu rồi!
Dương Thiên Lôi nhắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn sát bên, nói:
- Nhưng, Trương lão sư thấn ái, nàng hình như đã quên một việc...
- Việc gì?
Trương Tử Hàm kỳ quái hỏi.
- Ngày hôm qua nàng mới truyền cho ta “Tinh Khí Hợp Nhất”, hôm nay truyền dạy kiếm kỹ cơ bản “Kiếm Đáo Khí Tùy”, thế nhưng... Nàng không hề truyền thụ những công phu bắt buộc của Tinh Giả cấp ba, rèn luyện da màng toàn thân!
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói.
- Không phải ta quên, mà là rèn luyện da màng cũng không phải là một sớm một chiều là có kết quả, ta hiện tại truyền tinh kỹ cho ngươi là muốn giúp ích cho ngươi trong các trận đấu sắp tới.
Trương Tử Hàm mỉm cười nói.
- Như vậy a, nhưng mà, ta nghĩ mặc dù cuộc thi tỷ thí người mới cũng quan trọng nhưng không quan trọng bằng việc đều thăng cảnh giới, không thể bởi vì cuộc thi mà làm chậm việc tu luyện. Trương lão sư, cứ dạy ta công phu rèn luyện da màng đi!
Dương Thiên Lôi nói:
- Hiện tại... Chờ ta tắm rửa sạch sẽ rồi cùng đi ăn, bao tử của ta đang đánh ầm ầm rồi đây!
- Được rồi, ngươi nhanh đi tắm rửa đi, thay đồ sạch sẽ rồi sau đó đi ăn cơm.
Trương Tử Hàm nói.
- Được, nhưng... Bên đó... Không được nhìn lén đó nha!
Dương Thiên Lôi lúc đi vào trong gian nhà, xoay người nhìn nói với Trương Tử Hàm với đôi mắt hết sức hèn mọn, nói xong khiến chút nữa làm cho Trương Tử Hàm té ngửa.
- Ngươi là một tên đại đầu quỷ! Nghĩ sao mà bảo ta nhìn lén ngươi!
Khuôn mặt Trương Tử Hàm nhất thời đỏ bừng, tiểu tử này gọi thân mật với nàng là Trương lão sư, nàng có thể chấp nhận được, nhưng nói Trương lão sư không tính, mà lại dùng cái loại giọng nói và vẻ mặt chả khác gì một cặp đang yêu nhau thắm thiết, khiến cho Trương Tử Hàm càng nghẹn họng chính là tên tiểu tử này dám bảo nàng nhìn lén! Nghĩ sao nói nàng nhìn lén?
Nhìn khuôn mặt tức giận của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi thỏa mãn đi vào trong phòng, tẩy rửa sơ qua toàn thân, thay một bộ y phục sạch sẽ, đi ra, không nói lời nào liền nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Trương Tử Hàm, nói;
- Đi thôi!
- Đi thì đi, nhưng mà ngươi nắm tay ta để làm gì?
Trương Tử Hàm ý kiến nhưng cũng không giãy tay ra.
- Mỗi lần đi ăn không phải nàng dẫn ta đi sao? Tu vi của nàng cao, tốc độ nhanh, ta đang đói bụng nên phải tiết kiệm thời gian! Đi thôi... Trương lão sư thân mến!
...
Dương Thiên Lôi ngửi mùi hương xử nử, nắm đôi tay mềm mại không xương, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Trương Tử Hà khiến lòng hắn lâng lâng. Được Trương Tử Hàm kéo đi, hai người rất nhanh đã đến trước thực đường.
Nhưng Dương Thiên Lôi muốn nắm tay người đẹp cùng đi vào thực đường, để mọi người phải ước ai, đố kị. Nhưng ông trời không cho hắn cơ hội, lúc gần tới thực đường thì Trương Tử Hàm liền buông tay hắn ra.
Bất đắc dĩ, Dương Thiên Lôi chỉ có thể sóng vai cùng nàng bước vào thực đường.
Dù vậy nhưng sự xuất hiện của hai người vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
- Nhìn kìa, Thủy tiên tử Trương Tử Hàm! Mỹ nữ đệ tam của học viện chúng ta!
- Ta nhổ, ngươi thì biết cái rắm, Tử Hàm muội muội đã sớm được xưng là đệ nhất mỹ nữ rồi! Đệ tam là chuyện của hai năm trước!
- Không phải chứ? Đệ nhất và đệ nhị đâu?
- Ngươi không biết à? Ngươi đã nghe câu “nữ nhân mười tám lột xác hoàn toàn” chưa? Tử Hàm muội muội hai nắm trước coi là đệ tam là bởi vì nàng lúc đó còn nhỏ, chưa phát dục đầy đủ! Còn bây giờ? Ngươi cứ nhìn đi là biết, những đường cong kia... Chậc chậc!
- Đứng bên cạnh nàng chính là tên ngu ngốc đệ nhất của học viện chúng ta, buổi sáng không phải hắn bị thương rất nặng sao? Lạ thật, sao giờ nhìn hắn như không bị gì thế nhỉ? Nhưng mà công nhận tên này đủ ác, hơn nữa còn cực độ vô sỉ, nghe người ta nói hắn bóp meo meo của thiếu nữ thiên tài Mộc Tử Vi gần nát!
- Càng ghê tởm hơn ở chỗ, tên này có vận siêu cấp cứt chó, chả hiểu sao lại có thể lọt vào top năm mươi cường giả! Không biết vận cứt chó của hắn kéo dài đến khi nào?
Đủ loại nghị luận từ đám người truyền đến, tùy rằng chỉ thì thầm bàn tán với nhau nhưng toàn độ đều truyền vào tai Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi.
Nhất là câu giày vò meo meo, Tử Hàm muội muội nghe xong liên quay đầu trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi ra vẻ vô tội nhún vai, ánh mắt vô định cố ý nhìn thoáng qua bộ ngực của Tử Hàm muội muội, khiến nàng gần như muốn nổi điên tại chỗ, thế nhưng do xung quanh có không ít người đang nhìn nên Tử Hàm muội muội đành nhẫn nhịn
...
- Haiz... Đã quá, nhưng mới chỉ lưng lưng bụng thôi!
Dương Thiên Lôi ăn như bão cuốn, miệng tay hoạt động liên tục, hoàn toàn không một chút nhã nhặn nào, Trương Tử Hàm ngồi cạnh không dám nói một câu nào, dường như có hơi mất mặt, thế nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là tên này ăn bằng phần ăn của ba người bình thường, hơn nữa còn ra vẻ chưa đủ no.
- Vậy ngươi ăn tiếp đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi.
Trương Tử Hàm không biết nói gì hơn, đành trốn ra ngoài.
- Không cần, ăn cơm no bảy phần là được rồi, bảo trì vóc dáng, giúp tinh thần phấn chấn, ăn nhiều thì có ích gì đâu? Ăn qua loa vậy là được rồi, Trương lão sư, chúng ta đi thôi.
Dương Thiên Lôi nói xong liền đứng lên, vỗ vỗ bao tử vài cái rồi bỗng nhiên hô lên: