Chương 62: Gặp gỡ (thượng)


Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên Lôi thu được cuộc sống mới một lần nữa, quá mức bận rộn tu luyện, đề cao thực lực của chính mình, hơn nữa có đại mỹ nữ Tử Hàm muội muội làm bạn, người này thực sự không hề cảm thấy đặc biệt buồn chán.
- Náo nhiệt? Ở đây mỗi ngày đều như vậy?


Thấy biểu tình giật mình của Dương Thiên Lôi, Tử Hàm muội muội vô cùng kinh ngạc.
- Như vậy còn không náo nhiệt? So với vườn trường và ký túc xá quạnh quẽ rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều. Không nghĩ tới trong học viện của chúng ta còn có một địa phương phồn hoa như vậy…


Dương Thiên Lôi dừng lại trước một con đường lớn rộn ráng nhốn nháo, học sinh của học viện túm năm tụm ba qua lại, hai bên đủ loại thương điếm, mang theo một tia mỉm cười hưng phấn.
- Ngươi không phải là chưa từng tới nơi này đấy chứ?


- A… Hình như là chưa từng tới. Thân ái, đi, chúng ta vào nhìn một chút!
Dương Thiên Lôi nói, liền khẩn cấp lôi kéo Trương Tử Hàm vào trong đoàn người.
Trương Tử Hàm đi theo phía sau Dương Thiên Lôi, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng dĩ nhiên rất không hiểu hiện lên một tia thương xót.


Sáu năm, tròn sáu năm, hắn dĩ nhiên không hề biết học viện Cực Dương đó khu thương nghiệp này tồn tại! Có thể tưởng tượng được, suốt sáu năm qua hắn sống như thế nào!


Hiện tại, rốt cuộc hắn đã đột phá Tinh giả cấp một, đồng thời trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, tấn cấp tới cảnh giới cấp ba đỉnh, càng kinh khủng hơn chính là thể chất kinh người và sức chiến đấu cường hãn của hắn! Một Tinh giả cấp ba, đối mặt với đông đảo Tinh giả cấp bốn, cấp năm, mạnh mẽ đánh thẳng vào hai mươi lăm cường của tỷ thí người mới, chiến thắng rất nhiều đối thủ nguyên bản tất cả mọi người đều cho rằng căn bản không có khả năng chiến thắng!


available on google playdownload on app store


Nhướng mày, kiếm ra khỏi vỏ!
Hắn, thông qua kiên trì và nỗ lực suốt sáu năm như một của chính mình, rốt cuộc đã triển lộ ra phong mang vốn thuộc về hắn, một lần nữa đoạt lại vinh quang và quang hoàn thuộc về hắn.
- Dương Thiên Lôi, Trương lão sư!


Đúng lúc này, một thanh âm non nớt bỗng nhiên từ trong đám người nhốn nháo rộn ràng truyền tới.
- Hử?


Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy một đám tiểu la lỵ, chừng năm sáu người cầm đồ ăn vặt trong tay, đồng thời chạy tới trước mặt bọn họ. Đám tiểu la lỵ này có một chút ấn tượng, hiện tại chính là đồng học của hắn.


- Dương Thiên Lôi, ngươi thực lợi hại a, dĩ nhiên tấn cấp tới hai mươi lăm cường rồi, toàn bộ đồng học ban của chúng ta đều tới cổ vũ cho ngươi!
Tiểu cô nương vừa mới kêu gọi lúc này ngửa khuôn mặt hồng hào, vẻ mặt sùng bái nhìn Dương Thiên Lôi nói.


- Dương Thiên Lôi, ngươi hiện tại chính là thần tượng của chúng tan ha!
- Dương Thiên Lôi, sau khi ta trưởng thành ta làm nàng dâu của ngươi được hay không?
- Ta cũng muốn nàng nàng dâu của ngươi!
- Ta cũng muốn, ta cũng muốn! Chúng ta đều làm nàng dâu của ngươi có được hay không?


Mấy tiểu la lỵ ồn ào náo nhiệt vây xung quanh Dương Thiên Lôi, cả đám ngửa cái đầu nho nhỏ, khuôn mặt phấn hồn non nớt tràn đầy hưng phấn, kích động và sùng bái, cầm lấy y phục của Dương Thiên Lôi lôi kéo không ngừng nghỉ.


Tình cảm nhiệt liệt này khiến Trương Tử Hàm buồn cười. Trong lòng mấy tiểu cô nương này căn bản không hề biết hai chữ nàng dâu này đại biểu cho cái gì, các nàng chỉ là thích và sùng bái đối với Dương Thiên Lôi mà thôi, sùng bái đối với cường giả.


Bất quá, trên khuôn mặt thanh tú của Dương Thiên Lôi cũng lộ ra nụ cười phi thường đặc sắc, khóe miệng sắp nứt lên tận lỗ tai rồi, rõ ràng là bộ dáng tiểu nhân đắc chí.


Loại cảm giác thần tượng này để tâm hư vinh cường đại tiềm tàng sâu trong nội tâm của hắn triệt để bạo phát, loại cảm giác này đối với hắn mà nói thực sự quá mức sảng khoái rồi, trực tiếp xuyên thấu tận xương tủy. Trên Địa Cầu, hắn vốn là một cô nhi, vẻ hèn mọn trong mắt của hắn bất quá là để mọi người chú ý tới hắn mà thôi, vuốt lên tịch mịch vắng vẻ, cô độc mà bàng hoàng trong lòng hắn mà thôi, hắn cần quan quan ái, cho dù không ai quan sái, chỉ cần quan tâm một chút cũng được rồi.


Dùng bộ sắc mặt vô cùng đắc ý, nhìn nhìn thoáng qua Trương Tử Hàm hơi hơi cao một chút so với chính mình, Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên hiện lên một tia mỉm cười hèn mọn, khom thắt lưng xuống, để một đám tiểu cô nương đẩy qua phía trước, nói nhỏ một câu bên tai của các nàng, nhất thời đám tiểu cô nương đều nhìn về phía Trương Tử Hàm, vẻ mặt thất vọng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn.


- Được rồi! Mọi người nhanh nhanh đi chơi đi, ta cùng với Trương lão sư còn có việc!


Dương Thiên Lôi quay về phía mấy tiểu la lỵ đang thất vọng nói, nói xong liền kéo theo Trương Tử Hàm với vẻ mặt không giải thích được, tiến sâu vào trong con phố sầm uất, để lại đám tiểu la lỵ vẫn khuôn mặt tràn đầy thất vọng nhìn theo.


- Ngươi nói với các nàng cái gì? Vì sao ta thấy nhãn thần các nàng nhìn ra có điểm là lạ?


Trương Tử Hàm không giải thích được, không rõ vì sao các tiểu cô nương vừa rồi còn hứng chí bừng bừng lại đột nhiên chuyển tình bộ dạng muốn khóc, hơn nữa nhãn thần nhìn về phía chính mình phi thường kỳ quái.


- Hắc hắc, cũng không nói cái gì, ta chỉ là nói cho các nàng, ta đã có nàng dâu rồi!
Trương Tử Hàm nghe được Dương Thiên Lôi nói đã có nàng dâu rồi, kim lòng không được có chút kích động, không trải qua đại não liền hỏi:
- Ngươi có nàng dâu rồi? Ai nha?


- Hắc hắc… Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt.
- Dương Thiên Lôi!


Trương Tử Hàm nhất thời hiểu chuyện gì đã xảy ra, trách không được đám tiểu cô nương kia nhìn chính mình có chút là lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, trong lòng nổi giận, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo không chút do dự thi triển ra, giống như thiểm điện chộp tới lỗ tai Dương Thiên Lôi.


Chỉ là Dương Thiên Lôi đã sớm có chuẩn bị, xẹt một tiếng trơn trượt còn hơn cá chạch, khom lưng, cúi đầu, lắc mình, hành văn liền mạch lưu loát, gân mạch cơ thể đã rèn luyện trăm phần trăm tại giờ khắc này đã phát huy tới cực hạn, thân thể nhẹ nhàng phiêu dật, giống như thiểm điện, 


Chỉ là, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi né tránh, bên người hắn vừa vặn có một thiếu nữa bước qua, bởi vì tốc độ quá nhanh, khoảng cách giữa hai người lại quá gần, thiếu nữ kia căn bản không kịp né tránh, Dương Thiên Lôi cũng không kịp phanh lại, bịch một tiếng, trực tiếp đụng vào nhau.
- A!


Thiếu nữ nhất thời kêu lên sợ hãi.


Trong nháy mắt trước mặt truyền tới cảm giác mềm nhũn và tràn ngập co dãn, Dương Thiên Lôi nhìn thấy được đôi ngọn núi cao ngất được che bởi áo màu vàng nhạt, bên dưới lớp áo kia rất no đủ, rất tròn, còn có khe rãnh tuyết trắng thật sâu, một mùi hương sử nữ say người trực tiếp truyền vào trong mũi Dương Thiên Lôi.






Truyện liên quan