Chương 89: Đầu heo lỗ mũi hướng lên trời
Lôi Hoành ngồi ở giữa tổ trù bị, vừa nhìn thấy Dương Thiên Lôi đến không chỉ cùng với Trương Tử Hàm mà còn có cả Sở Hương Hương, trong mắt nhất thời hiện lên quang mang gian ngoan âm độc, trong lòng đối với Dương Thiên Lôi càng chán ghét thêm vài phần. Bản thân mình dáng vẻ đường đường, phong lưu phóng khoáng, vô luận là tư chất hay thân thế đều vượt lên hạng nhất, nhưng khổ công theo đuổi Trương Tử Hàm mấy năm, lại không một chút tiến triển. Càng làm cho hắn phẫn nộ chính là, công chúa Hoàng gia Sở Hương Hương không biết vì sao cũng đi cùng Dương Thiên Lôi.
- Hừ! Ngu ngốc! Để cho ngươi đắc ý thêm một lát nữa đi. Dám đối đầu cùng lão tử, vậy đừng trách lão tử ra tay độc ác. Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi đó! Con mẹ nhà người!
Lôi Hoành mắng thầm trong lòng.
Chỉ là, tên cẩu nhật này dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, mình ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc. Càng bi kịch chính là, hắn đã triệt để đắc tội một người, một người bây giờ tạm thời yếu đuối, nhưng cũng là người hắn vĩnh viễn không thể đắc tội.
- Hắt xì! Sao thế nhỉ? Tên nào dám nguyền rủa ca?
Dương Thiên Lôi dẫn theo hai đại mỹ nữ, ngay giữa lúc mọi người đang vô cùng ngưỡng mộ và độ kỵ, không hiểu sao”hắt xì” một cái.
Sau khi ngồi xuống, cũng không lâu lắm, trọng tài liền bước lên đài Chủ tịch tuyên bố trình tự thi đấu ngảy hôm nay, đồng thời giải thích nói, để bảo đảm tiến độ thi đấu hoàn thành đúng theo mong muốn, trận giữa Dương Thiên Lôi và Hoàng Phi Long cũng được an bài luôn trong ngày hôm nay. Đồng thời còn nói thêm, để tỏ thái độ khiển trách Dương Thiên Lôi vì dùng linh dược, nên đặc biệt an bài hắn tiến hành hai trận thi đấu.
…
- Tiểu Lôi, giữ gìn thực lực đó!
Ngay khi đến phiên Dương Thiên Lôi lên sàn đấu, Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói. Hiện tại nàng tuy rằng có lòng tin tuyệt đối với Dương Thiên Lôi, nhưng liên tục thi đấu hai trận, lại vẫn như trước khiến nàng có chút lo lắng.
- Yên tâm đi!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói. Dưới ánh mắt soi mói khác thường của mọi người, hai chân hắn bỗng nhiên đạp mạnh. “Ầm! Ầm!”, hai tiếng nổ lớn bạo phát dưới chân hắn. Hắn vẫn như trước, bằng vào lực lượng thân thể đạp nứt mặt đất cứng rắn dưới chân, cả người như thiểm điện bay lên rồi hạ xuống với tốc độ kinh người!
Cuồng bạo! So với ngày hôm trước càng cuồng bạo hơn!
Khuôn mặt thanh tú của hắn mang theo một tia bất kham, ánh mắt như kiếm sắc bén, một cỗ khí tức phóng khoáng từ trên người hắn phát ra.
Vừa xuất hiện đã chấn nhiếp tất cả mọi người.
Linh dược? Linh dược cái con bà ngươi! Ca cho các ngươi mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là thực lực!
Toàn thân Dương Thiên Lôi giống như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, khiến cho không một ai dám nhìn gần.
Ánh mắt như kiếm, mang theo một tia khiêu khích và khinh thường, lướt qua đối thủ trước mắt, nhìn thẳng khuôn mặt kinh ngạc của Lôi Hoành.
Cười nhạo sao? Các ngươi tiếp tục cười nhạo đi! Khinh thường sao? Các ngươi tiếp tục khinh thường đi! Linh dược thì sao? Nếu linh dược có thể vĩnh viễn thay đổi thể chất của ca, xem các ngươi còn có rắm gì có thể đánh? Huống chi ca căn bản không có dùng linh dược! Chỉ có điều, ca không muốn mấy tên cẩu nhật các ngươi biết nhiều quá mà thôi.
- Hai vị tuyển thủ, chuẩn bị xong chưa?
Thanh âm trọng tài vang vọng khắp cả đôi đài. Tiếng ồn ào, náo động của mọi người nhất thời lắng dịu xuống.
Dương Thiên Lôi và đối thủ Sử Ngạn Hoa cùng khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Sử Ngạn Hoa rất thận trọng. Nguyên bản hắn vẫn cho rằng Dương Thiên Lôi là vận *** chó. Một Tinh Giả cấp ba vô luận như thế nào cũng không có khả năng lọt vào top hai mươi lăm cường giả. Thế nhưng lúc này, khi hắn thực sự đối mặt với Dương Thiên Lôi, hắn liền cảm nhận được một loại khí tức vô cùng cường đại. Mặc dù là hôm trước đối mặt với Phong Mã Ngưu cũng không có kinh khủng như vậy.
- Tốt! Trận đấu bắt đầu!
Sau tiếng hét lớn của trọng tài, Sử Ngạn Hoa tức giận gầm lên một tiếng, tinh thần lực bàng bạc nhất thời điển cuồng vận chuyển. Từng đạo khí tràng kỳ dị trong nháy mắt tập trung về phía Dương Thiên Lôi. Thân hình hắn hơi nhoáng lên, rút kiếm ra, thoáng chốc sau thân hình dần biến thành từng đạo kiếm ảnh vây quanh Dương Thiên Lôi.
Mà Dương Thiên Lôi tựa hồ căn bản không có ý niệm rút kiếm trong đầu. Thương Viêm Kiếm vẫn ở sau lưng như trước, hắn vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.
Dương Thiên Lôi cảm thấy khí trường đến từ các phương hướng khác nhau, giống như một gốc cây có nhiều rễ dài, dần dần trói buộc quanh thân thể mình. Đối phương hiển nhiên là Tinh Giả Hệ mộc.
Khí tràng, cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho Tinh Giả, thế nhưng khí tràng cường đại, lại có thể khiến cho Tinh Giả sinh ra cảm giác bị trói buộc. Đó là một loại dùng niệm lực gây ảnh hưởng. Thế nhưng, đối với Dương Thiên Lôi mà nói, đây chỉ có thể coi là một loại cảm giác, muốn thực sự ảnh hưởng đến hắn, chí ít Tinh Giả tên gọi Sử Ngạn Hoa trước mắt này còn không làm được.
Mặc cho Sử Ngạn Hoa giống như là hồ điệp bay lượn xung quanh mình, Dương Thiên Lôi như trước vẫn không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt sắc bén của hắn càng lúc càng sáng hơn mà thôi.
Đúng lúc này, khi Sử Ngạn Hoa cảm thấy khí tràng “Thiên đằng quấn” của mình đã phát huy đến cực đỉnh, chân chính phát ra sát chiêu, đột nhiên xảy ra biến hóa.
Một kiếm tràn ngập tinh thần phấn chấn ngoan cường, sinh cơ và cuồng bạo nhanh như thiểm điện công về phía sau lưng Dương Thiên Lôi.
- Toàn Phong Thối!
Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, chiêu thức võ đồ thuần túy, lực lượng thân thể thuần túy, thân hình bỗng nhiên xoay tròn, bay lên trời. Một chiêu “Toàn Phong Thối”, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cơ bắp, gân mạch toàn thân dĩ nhiên trong nháy mắt ngưng thành một thể, cực kỳ chuẩn xác giống như cây roi quất thẳng vào tay cầm kiếm của Sử Ngạn Hoa.
“Ba!” một tiếng thanh thúy vang lên. Trường kiếm trong tay Sử Ngạn Hoa nhất thời vuột bay ra, toàn thân dưới cơn trùng kích thật lớn khiến bị xoay tròn. Ngay đó, trên mông truyền đến một hồi đại lực. Sử Ngạn Hoa căn bản không kịp phản ứng, toàn thân liền bị đá bay ra ngoài lôi đài.
Một chiêu! Chỉ một chiêu! Rất chuẩn xác! Rất mạnh mẽ! Vừa đúng một chiêu! Tuy rằng bởi vì không chứa tinh thần lực, lực sát thương tương đối nhỏ, nhưng lại đá bay đối thủ ra ngoài lôi đài, vì vậy thu được toàn thắng.
Khắp cả lôi đài, hoàn toàn yên tĩnh!
- Dương Thiên Lôi thắng!
Thanh âm trọng tài vang lên, dưới lôi đài nhất thời bùng phát tiếng hoan hô vang dội!
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng bật người một cái, liền về tới bên cạnh Trương Tử Hàm.
- Lão đại, xin lỗi…
Phong Mã Ngưu bỗng nhiên đỏ mặt nói.
- Xin lỗi? Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, có chút không hiểu.
- Ngày hôm trước ta… Ta nghĩ lão đại dùng linh dược thi đấu, cho nên…
Phong Mã Ngưu áy náy nói.