Chương 2: Đốm lửa ma giữa đêm khuya

7.
Khi tôi còn đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh thì bị tiếng ồn ào huyên náo làm cho tỉnh giấc. Tôi mơ màng mở mắt ra, trời đã sáng tỏ, ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân chạy dồn dập và tiếng nói chuyện, hình như đã xảy ra chuyện gì khác thường.


Tôi khẽ lay Diệp Hàn đang nằm bên cạnh: “Cậu dậy đi, Diệp Hàn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thì phải?”.
Diệp Hàn bất mãn chép chép miệng, dụi mắt, nói: “Mình không biết, mới sáng sớm, để mình ngủ thêm chút nữa đi, buồn ngủ ch.ết đi được”.


Đúng lúc đó, thình một tiếng, Lãnh Mộng Phàm đẩy cửa chạy lao vào như một cơn gió, trên miệng cô hãy còn dính bọt kem đánh răng, trông bộ dạng, chắc là đang đánh răng dở. Cô hét lên đầy vẻ khoa trương: “Các cậu mau dậy đi, nghe nói bên hồ hoa sen lại có người ch.ết rồi, mau đi xem xem thế nào!”. Nói rồi, cô cầm khăn mặt lau miệng, rồi lại chạy ra khỏi cửa giống như cơn gió vậy.


Đầm hoa sen lại có người ch.ết? Tôi ngồi bật dậy ngay lập tức. Quan Vũ Phi và Diệp Hàn vừa nghe nói có người ch.ết, cũng tỉnh luôn, mặc đồ ngủ, đi dép lê, đầu tóc rũ rượi cứ thế chạy ra ngoài, tôi cũng chạy theo.


Khi chúng tôi đến đầm hoa sen, ở đó đã đã chật kín người vây quanh, ai nấy đều thì thầm to nhỏ với nhau. Từ xa tôi đã nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy hai dây màu xanh lá cây đang treo cổ trên cây hòe đại thụ đó. Tôi chỉ cảm thấy lồng ngực như nghẹt thở, bởi vì cảnh tượng này giống y hệt như cô gái học khoa Mỹ thuật thắt cổ tự tử mà Diệp Hàn kể cho tôi đêm qua, cô ấy không chỉ treo cổ, còn cứa rách cổ tay, máu chảy đầm đìa… Chậc chậc, điều khiến mọi người cảm thấy hoảng sợ hơn nữa chính là, trên cổ cô ấy còn treo một con búp bê cầu nắng be bét máu…


Cô gái này cũng treo trên cây, hai cổ tay cô cũng bị cứa, bàn tay cô ấy đầm đìa máu, trên cổ cô ấy cũng treo một con búp bê cầu nắng dính đầy máu…
Nhất thời, như thể không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi máu tanh nồng.


available on google playdownload on app store


Đúng lúc đó, Lãnh Mộng Phàm đang đứng cạnh chợt ọe một tiếng, cong người nôn thốc nôn tháo. Diệp Hàn vội đỡ cô, tôi và Quan Vũ Phi cũng vội đi lên trước đỡ cô. Thực ra, mọi người cũng chẳng khá hơn là bao, mặt Diệp Hàn và Quan Vũ Phi đều trắng bệch như tờ giấy.


Sau khi trở về phòng ký túc xá, Diệp Hàn vội rót cho Lãnh Mộng Phàm một cốc nước, miệng ca thán: “Nhìn bộ dạng cậu kìa, lúc mới gào thét đòi đi xem thì hưng phấn là thế, giờ đã nôn ra hết cả mật xanh mật vàng rồi.”


Lãnh Mộng Phàm súc miệng, nói vẻ oan ức: “Người ta lần đầu tiên nhìn thấy người ch.ết mà, đúng là khác hẳn người sống”.
Tôi nghĩ một lát, hỏi: “Hôm Cao Mẫn xảy ra chuyện, cậu không xem sao?”.


Quan Vũ Phi tiếp lời: “Hôm Cao Mẫn xảy ra chuyện, bọn mình về nhà hết”. Sau đó cô lại hỏi: “Các cậu có muốn đi ăn sáng không?”.
Diệp Hàn nói không ăn, ăn không nổi, Lãnh Mộng Phàm cũng nói ăn không nổi, dạ dày đang cồn cào co bóp, cô muốn ngủ thêm một lúc nữa.
8.


Nghe các bạn học nói, cô gái thắt cổ ch.ết ở đầm hoa sen tên Lưu Tiểu Huệ, 21 tuổi, thật không ngờ cũng là một sinh viên của khoa Mỹ thuật. Tính cách cô hướng ngoại, hiếu động, mặc dù có hơi tham lam một chút, nhưng cũng không kết mối tư thù với ai cả, do đó, bài trừ khả năng bị người khác giết hại. Thế nhưng, điều đáng kỳ lạ là, khả năng Lưu Tiểu Huệ tự sát cũng bị bài trừ, bởi vì điều kiện gia đình của cô khá tốt, thành tích học tập loại khá, hơn nữa chưa có bạn trai...


Một cô gái vốn không phải lo lắng về kinh tế gia đình, lại không có phiền não về chuyện tình cảm hay việc học hành, tại sao lại phải thắt cổ tự tử ở đầm hoa sen chứ?
Khả năng duy nhất chính là, bị hồn ma bóng quỷ sát hại.


Cái ch.ết của Lưu Tiểu Huệ giống như một quả bom hẹn giờ ném thẳng vào trường Đại học Giang Xuyên, nổ đoàng một tiếng vang dội. Gần như tất cả mọi người đều nói tiếng kêu ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen đang tác oai tác quái, khiến ai nấy đều lo lắng hoảng sợ.


Tôi cũng thấy rất nghi hoặc, cách ch.ết giống như kiểu Lưu Tiểu Huệ, tôi đã từng thấy trên ti vi, rất có thể có người đã mượn gió bẻ măng, dựa vào truyền thuyết để giết người. Nhưng Lưu Tiểu Huệ không hề có mối tư thù với ai có thể giết hại cô được chứ? Lẽ nào cô ấy đúng là do ma quỷ sát hại? Cho dù như vậy, vậy cái ch.ết của Cao Mẫn thì sao? Có liên quan gì tới sự việc này không?


Tôi húp một ngụm cháo, hỏi Quan Vũ Phi đang ngồi đối diện: “Cậu có tin Lưu Tiểu Huệ bị ma quỷ giết ch.ết không?”.
Quan Vũ Phi hình như đang lơ đễnh, ngẩn người nhìn chăm chăm vào bát cháo trước mặt, cứ ngồi im như thế: “Mình không biết!”.


Tôi chú ý thấy thứ thần sắc lo lắng thất thần này của cô bắt đầu từ sau khi nghe xong cuộc điện thoại ở trong rừng lúc chiều hôm qua. Lúc này, trong mắt cô tràn ngập tâm trạng vô cùng phức tạp, có mâu thuẫn, có đau khổ, như thể tuyệt vọng. Tôi hỏi cô đầy vẻ quan tâm: “Cậu sao vậy, Quan Vũ Phi? Có phải là cậu gặp vấn đề gì khó khăn không?”.


Cô chau mày, lắc đầu, luồn ngón tay vào trong tóc, rứt mạnh, như thể buồn bực đến đỉnh điểm, đột nhiên cô hỏi tôi một câu: “Cậu có bạn trai chưa?”.
Tôi thoáng ngẩn người: “Ơ, có, sao cơ?”.


Tâm trạng cô càng phức tạp hơn, ánh mắt cũng mơ màng bất định, mấy lần định nói gì đó những lại thôi, hình như đang cân nhắc nên nói gì với tôi, lại có vẻ như không biết nên bắt đầu từ đâu. Một lúc sau, cô đứng dậy, nói: “Mình không ăn nữa, mình về ký túc xá trước đây”.


Tôi lấy làm lạ nhìn cô: “Nhưng cậu đã ăn được chút nào đâu, có thể nói cho mình biết…”.
Cô ngắt lời tôi: “À, mình giảm cân”. Nói xong, cô bước nhanh đến bên thùng rác, đổ hết bát cháo vào đó.


Ngay chính lúc cô quay người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, tôi chợt nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt cô. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy đang sợ hãi điều gì?


Tôi nghĩ lại vừa nãy cô hỏi tôi đã có bạn trai chưa, rồi lại liên tưởng đến việc hôm qua cô nhận được cuộc điện thoại lúc ở trong rừng, liệu có phải cô cãi nhau với bạn trai Tô Thần Dương không? Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như không phải như vậy, hôm qua trước khi nghe điện thoại, khi cô kể với tôi về Tô Thần Dương, mặt cô tràn ngập hạnh phúc, hơn nữa, khi cô nhìn thấy số điện thoại gọi đến, mặt biến sắc, rõ ràng cuộc điện thoại đó không phải do Tô Thần Dương gọi, vậy cũng có nghĩa là, tâm trạng bất an của cô không có liên quan gì đến Tô Thần Dương. Nhưng nghĩ lại cũng thấy vẫn không đúng, nếu đã không liên quan gì đến Tô Thần Dương, sao cô lại phải vô duyên vô cớ hỏi tôi đã có bạn trai hay chưa?


Hay là… cuộc điện thoại là do bố mẹ cô gọi đến? Họ phản đối con gái yêu sớm, muốn ngăn cản cô và Tô Thần Dương? Ngày nay các bậc phụ huynh thường như vậy, lo lắng con cái mình yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học. Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, trong mắt Quan Vũ Phi cũng không nên có nỗi sợ hãi mới phải.


Vậy thì cô ấy đang sợ hãi điều gì?


Trong lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, một cô gái đi đến ngồi xuống đối diện tôi. Tôi vừa nhìn đã nhận ra, lại là cô gái mê muội Liên Thành, tôi vội vàng thu dọn hộp cơm, định kiếm cớ đi trước. Nhưng ngay giây sau, tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó, bởi vì trông cô ấy rất lạ, không nói liến thoắng như trước đây, mà lại có bộ dạng thất thần như người mất hồn, tay chống cằm, mặt buồn rười rượi.


Tôi nhìn cô vẻ hiếu kỳ, trước đây, tôi chưa từng tỉ mỉ nhìn cô. Cảm giác cô đem lại cho tôi chỉ có một chữ: nhỏ. Mắt nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ, giống như một đứa bé chưa lớn vậy.


Nhìn cô mặt mày ủ dột, tôi chợt cảm thấy thương xót, cười hỏi: “Ai ức hϊế͙p͙ cậu vậy, cô tiểu nha đầu?”.
Nào ngờ, con ngươi mắt cô chuyển động, rồi chảy nước mắt, làm tôi giật nảy mình: “Sao thế? Sao lại khóc?”.


Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, bĩu bĩu môi, nghẹn ngào nói: “Tiểu Huệ… cô ấy không tự sát đâu…”.


Tôi lập tức hiểu ngay, thì ra cô ấy đang đau buồn vì cô gái treo cổ ở bên đầm sen. Qua cách xưng cô của cô với cô gái đó, xem ra họ có vẻ rất thân thiết. Thế nên, tôi hỏi: “Cậu quen cô ấy à?”.


Cô nói: “Ừ, bọn mình ở cùng phòng, cô ấy là người bạn tốt nhất của mình. Trước đây, ai bắt nạt mình, cô ấy đều đứng ra giúp đỡ mình, giống như cậu vậy… Cô ấy ngoài nhược điểm thích khôn vặt, ham lợi nhỏ ra, thực ra là một người rất tốt… Cô ấy không tự sát đâu!”. Liên Thành càng nói càng đau lòng, nước mắt nhỏ từng giọt to tròn.


Tôi tự cảm thấy đỏ mặt hổ thẹn, hôm qua lúc giúp cô ấy, thực ra tôi cũng bị “chị cả” dọa cho sợ ch.ết khiếp, đôi chân mềm nhũn. Tôi ngại ngùng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hỏi cô: “Cậu cũng học khoa Mỹ thuật à?”.


Cô gật đầu, nói đúng vậy, sau đó lại ngước mắt lên nhìn tôi: “Đại ca có nhớ em tên là gì không?”.


Tôi vội nói: “Đương nhiên nhớ rồi, Liên Thành, không phải vậy sao? Trong “Liêu trai” cũng có một người tên Liên Thành đấy, mình không biết cậu học khoa Mỹ thuật, bởi vì cậu chưa nói cho mình. Vừa rồi cậu nói Tiểu Huệ không tự sát, nhưng nếu như không phải tự sát, sao lại treo trên cây hòe ở bên đầm sen chứ?”.


Tôi vừa dứt lời, Liên Thành liền trợn trừng đôi mắt nhỏ bé của cô, như thể lời nói của tôi đã làm kích động cô vậy. Bàn tay đặt trên bàn cũng nắm chặt lại, nhưng nhanh chóng thả lỏng, nói vẻ hơi gượng gạo: “Mình không biết, dù sao Tiểu Huệ không bao giờ tự sát!”.


Tôi biết là cô đang tức giận, cô không thể nào chấp nhận được sự thực là bạn cô tự sát, cũng chính trong khoảnh khắc này, tôi chợt cảm thấy cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây thực ra cũng có điểm kiên cường. Tôi tiếp tục hỏi cô: “Cậu là bạn thân nhất của Lưu Tiểu Huệ, vậy cậu có biết tối hôm qua cô ấy có điều gì khác thường không? Hoặc là mấy ngày gần đây, cô ấy có điều gì khác trước đây không?”.


Liên Thành khẽ nhíu mày, rõ ràng có vẻ bất mãn với những câu hỏi của tôi, nhìn tôi với vẻ thất vọng và ai oán: “Đại ca, em thực sự coi đại ca là đại ca của em, em mới nói cho đại ca biết Tiểu Huệ không phải tự sát, đại ca không tin em sao?”. Vừa nói xong, cô lại như nghĩ ra điều gì, mắt chợt lóe sáng: “A, cậu hỏi thế, mình đã nhớ ra rồi, mấy hôm nay cô ấy đúng là hơi khác thường, đi dạo phố nhiều hơn hẳn trước đây, hơn nữa mua rất nhiều quần áo!”.


Tôi khẽ “ồ” một tiếng, cứ tưởng trước khi ch.ết Lưu Tiểu Huệ có hành động gì bất thường, nghe ngóng hồi lâu lại chỉ là đi mua sắm nhiều hơn trước đây, việc này thực ra cũng có gì quan trọng chứ.
Liên Thành nói tiếp: “Nhưng, mua đồ thì cứ mua, bộ dạng cô ấy hình như lại rất sợ hãi!”.


Tôi cảm thấy hiếu kỳ: “Gì cơ? Bộ dạng rất sợ hãi?”. Theo lý mà nói, đi mua sắm lẽ ra phải có tâm trạng vui vẻ thoải mái chứ, sao lại có thể sợ hãi được? Đây là lần đầu tiên nghe nói như vậy đấy.


Liên Thành nhìn tôi, nói vẻ nghi hoặc: “Mình cũng không biết. Có lúc cô vui mừng hớn hở, cứ như là trúng xổ số, nhưng có lúc lại ngồi ngẩn ngơ một mình, như là đang lo lắng điều gì. Cậu biết không, con người mình đại khái qua loa, không tỉ mỉ, nên cũng chẳng nghĩ gì, bây giờ nghĩ lại, đúng là khá kỳ lạ!”. Nói xong, cô thở dài, “Nếu như lúc đó mình để ý, có lẽ mình đã hỏi được ra đã xảy ra việc gì với cô ấy”. Giọng nói của cô tràn ngập sự hối hận.


Tôi nói vẻ băn khoăn: “Những hành vi khác thường này của cô ấy bắt đầu diễn ra từ khi nào vậy?”. Liên Thành nghĩ một lát, nói: “Cũng mới chỉ vài ngày nay thôi. Sao hả đại ca, đại ca cho rằng cái ch.ết của Tiểu Huệ liên quan đến điều này sao?”.
Tôi chán nản lắc đầu: “Mình cũng không biết!”


Sau đó, trên mặt Liên Thành chợt lộ ra sự sợ hãi, cô hạ giọng thấp xuống: “Đại ca, mọi người đều nói Tiểu Huệ bị oan hồn đứa bé ở đầm sen sát hại. Đại ca… có tin không?”.


Tôi rùng mình một cái, mặc dù cái ch.ết của Lưu Tiểu Huệ rất kỳ dị, khó mà tưởng tượng nổi, chính tôi cũng không biết rốt cuộc là do ma quỷ tác oai tác quái hay không, nhưng tôi vẫn dùng câu nói của La Thiên thường nói để an ủi Liên Thành: “Không đâu, trên thế giới này vốn không có ma quỷ!”.


9.


Từ nhà ăn bước ra, bầu trời âm u một cách đáng sợ, từng đám mây đen thật lớn đang vần vũ trên bầu trời. Tôi nhớ lúc nãy bầu trời vẫn còn trong xanh lắm, thời tiết thay đổi nhanh thật, sáng sớm ngày tháng 5, thật không ngờ vẫn còn toát ra hơi lạnh, một cơn gió thổi tới, khiến ai nấy không kìm nổi, đều rùng mình.


Tôi vô duyên vô cớ lại nghĩ đến Lưu Tiểu Huệ, đột nhiên cảm thấy bi thương, có lẽ mới hôm qua đây, cô ấy vẫn còn đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống của cô ấy, nhưng trong chớp mắt lại biến thành cô hồn dã quỷ. Sinh mệnh con người thật sự quá yếu ớt, quá vô thường.


Sau khi chia tay Liên Thành, tôi đi đến đầm hoa sen, ở hiện trường giờ đã bị đường dây cảnh giới vây quanh, cảnh sát ở bên trong đang bận rộn làm việc, bên ngoài vẫn chật kín sinh viên hiếu kỳ, đang bàn luận xôn xao. Tôi cũng chen vào, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng La Thiên, nhưng nhìn khắp lượt mà không thấy anh đâu, chỉ nhìn thấy đồng nghiệp của anh, thế nên tôi lại lùi ra ngoài. Kỳ lạ quá, đồng nghiệp của anh đều đến, sao anh lại không đến nhỉ?


Tôi cầm di động định gọi cho anh, nhưng ấn số xong lại không biết nên nói gì với anh, anh còn chưa biết tôi đến trường Đại học Giang Xuyên mà, nếu anh hỏi, tôi cũng không biết nên trả lời anh thế nào. Nghĩ một lát, tôi đút di động vào trong túi quần, bước nhanh ra khỏi đầm hoa sen, thứ mùi vị này khó chịu quá, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nhơm nhớp.


Buổi chiều lúc chuẩn bị vào học, các bạn sinh viên vẫn hăng say bàn tán về cái ch.ết của Lưu Tiểu Huệ. Lũ sinh viên đúng là giỏi xuyên tạc, mới chỉ một buổi sáng mà đã xuyên tạc ra được mười mấy lý do về cái ch.ết của Lưu Tiểu Huệ. Có người nói, Lưu Tiểu Huệ thực ra là con riêng, cô không chịu nổi sự thực này, nên chạy đến đầm hoa sen tự sát; cũng có người nói, Lưu Tiểu Huệ luôn yêu thầm nhớ trộm thầy giáo nào đó, khi biết được thầy giáo đó chỉ coi cô như em gái nhỏ, cô đau lòng quá nên đã tự sát; còn có người nói Lưu Tiểu Huệ có mối ân oán cá nhân với cô gái năm ngoái treo cổ ch.ết ở đầm hoa sen, bây giờ hồn ma của cô gái ấy quay trở lại báo thù…


Tôi chẳng có hứng thú tham gia vào đề tài của bọn họ, người thì đã ch.ết rồi, nói thế nào chẳng được, dù sao cũng chỉ là xuyên tạc bừa mà thôi.
Lúc đó, Diệp Hàn ngồi cùng bàn huých nhẹ vào tôi: “Cậu sao thế? Như là có tâm trạng nặng nề vậy”.


Tôi uể oải nhìn sang cô, cô đang cầm một chiếc gương nhỏ ngắm nghía khuôn mặt. Tôi thấy hơi buồn ngủ, ngáp một cái, nói: “Không sao. Này, cậu đã soi gương nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, có phải là lát nữa đi hẹn hò không?”.


Diệp Hàn nhìn vào gương mỉm cười ngọt ngào, nói: “Cậu không biết sao, lát nữa có thầy giáo mới, nghe nói thầy đẹp trai lắm, cho nên, dù thế nào cũng phải để lại ấn tượng sâu sắc với người ta chứ”.
Tôi trêu: “Cậu muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ thầy giáo mới đấy à?”.


Lãnh Mộng Phàm ngồi bàn trên quay đầu lại, cười hi ha, nói: “Cô ấy à, lần nào có thầy giáo mới nào đến cũng như vậy, chỉ nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ người ta, nhưng chưa lần nào thành công. Lần trước, có thầy giáo môn thể dục dạy lớp mình một tháng, trước khi thầy đi, Diệp Hàn đã khóc sụt sùi, tặng thầy một chiếc bút Parker, kết quả cậu đoán xem, thầy giáo đó thần mặt không nhớ được Diệp Hàn là cô sinh viên nào…”.


Diệp Hàn đỏ bừng mặt, cầm sách lên đập vào đầu Lãnh Mộng Phàm một cái, hét lên giận dữ: “Đáng ghét! Đã nói là không được nhắc đến chuyện đó nữa rồi mà, con nha đầu đáng ghét này, chỉ thích xát muối vào vết thương của người ta…” Nói rồi, cô lại đứng lên, cù nách Lãnh Mộng Phàm, hai người cười lăn lộn ầm ĩ.


Quan Vũ Phi đứng bên cạnh đột nhiên khẽ gầm lên: “Đừng đùa cợt nữa! Thật khó chịu!”.
Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm lập tức dừng lại, nhìn Quan Vũ Phi với vẻ khó hiểu, Diệp Hàn nói: “Sao thế chứ, uống nhầm thuốc à?”.


Lãnh Mộng Phàm cũng nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay cậu sao vậy? Không sao chứ?”.
Quan Vũ Phi ảo não lắc đầu, nói một câu: “Mình xin lỗi!” rồi nằm bò ra bàn, không nói thêm gì nữa.
Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm cùng nhìn nhau, bất lực so so vai, không ai biết Quan Vũ Phi bị làm sao.


Tiếng chuông vào học lanh lảnh vang lên, một lúc sau, một người đàn ông trẻ tuổi cao to tuấn tú sải từng bước lớn bước vào phòng học. Khi tôi nhìn thấy người đó, bỗng chốc kinh ngạc há to miệng, suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.


Diệp Hàn lộ ra khuôn mặt si mê đầy ngưỡng mộ, khẽ hét lên: “Woa! Còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của mình đấy!”.


Tôi vẫn chưa định thần lại được, cứ nhìn người đàn ông đó không chớp mắt. Đôi mắt tinh tường như chim ưng của anh lướt qua khắp phòng học một lượt. Khi ánh mắt anh chạm đến khuôn mặt tôi, thật không ngờ như nhìn một người xa lạ, không hề dừng lại thêm khoảnh khắc nào. Anh khẽ mỉm cười: “Chào các bạn, tôi là thầy giáo dạy các bạn môn Luật, tôi tên La Thiên…”.


Những lời nói về sau của anh tôi đều không nghe thấy gì nữa cả, đầu óc ầm vang dữ dội, nhủ thầm, tên La Thiên đáng ghét này, sao tự nhiên lại chạy đến đây làm giáo viên cơ chứ?
10.


Khó khăn lắm mới gắng gượng đến hết giờ học, tôi vội vàng gọi điện thoại cho La Thiên. Anh hẹn tôi đến một quán ăn nhỏ gần trường. Sau khi gặp mặt, tôi giận dỗi không thèm đoái hoài gì đến anh, nào ngờ anh cũng không nói chuyện với tôi, gọi một suất cơm rang trứng, cứ cắm cúi đầu ăn, cũng không hỏi tôi muốn ăn gì.


Tôi thấy hơi bực, chưa thấy người bạn trai nào như anh, không biết quan tâm đến người yêu chút nào cả.
Thấy anh sắp ăn xong, tôi cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, bèn gõ gõ bàn, phá vỡ sự im lặng: “Này! Anh vẫn còn nợ em một lời giải thích đấy!”.


La Thiên chẳng buồn nhìn tôi, bê bát canh để trên bàn lên húp xì xụp, cứ như bị nhịn đói mấy ngày liền vậy. Có đôi khi tôi còn nghi ngờ cấp trên của anh ấy có phải là đã ngược đãi anh hay không, không cho anh ấy ăn cơm. “Giải thích gì chứ, đây là nhiệm vụ của anh!” Anh nói.


Tôi “hừ” một tiếng: “Nói nghe hay ho là nhiệm vụ, thực ra anh đang ức hϊế͙p͙ em!”.
Anh chau mày, và cơm trong bát vào miệng, nói ngồm ngoàm: “Làm gì có?”.


Tôi hậm hực lườm anh một cái: “Còn nói không sao. Rõ ràng anh có thể đóng giả thành sinh viên, sao lại cứ đóng thành giáo viên? Còn dạy lớp em nữa chứ, rõ ràng là ức hϊế͙p͙ em!”.


Anh bật cười thành tiếng: “Anh đã 28 tuổi rồi, đóng thành sinh viên cũng không ai tin, hơn nữa, đây chẳng phải anh muốn bảo vệ em sao? Anh vừa nghe Lôi Hiểu nói em chạy đến trường Đại học Giang Xuyên, em không biết anh đã lo lắng nhường nào đâu, em cứ luôn như vậy, chẳng biết nghe lời gì cả”.


Nghe anh nói vậy, nỗi giận hờn của tôi lập tức tan biến, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tôi cũng gọi một suất cơm rang trứng, vừa ăn vừa hỏi: “Nhiệm vụ của anh đến trường là làm gì vậy? Có phải là vì cái ch.ết của Cao Mẫn và Lưu Tiểu Huệ không?”.


Anh gạt chiếc đĩa đã ăn hết nhẵn sang một bên, châm một điếu thuốc, nói: “Phải rồi, anh đoán em đã nghe nói đến những vụ huyết án liên hoàn liên quan đến “Bảy tông tội” cách đây mười năm, hai mươi năm rồi chứ. Mặc dù hiện giờ chúng ta chưa thể xác định chắc chắn cái ch.ết của Cao Mẫn và Lưu Tiểu Huệ có liên quan gì tới những vụ án cách đây mười năm, hai mươi năm hay không, nhưng bọn anh nghi ngờ hung thủ lẩn trốn trong chính ngôi trường đại học Giang Xuyên này, hơn nữa hắn rất có khả năng sẽ tiếp tục gây án, cho nên, Sở công an thành phố đành phải điều anh thâm nhập vào trường để bí mật điều tra”.


“Vậy ý của anh là, Lưu Tiểu Huệ không phải là tự sát sao?”.


“Anh cũng không biết, nhìn bề ngoài, chúng ta tạm thời còn chưa tìm được điểm nghi vấn bị người khác giết hại, nhưng bọn anh đã điều tr.a hoàn cảnh gia đình và tình hình học tập tại trường của Lưu Tiểu Huệ, phát hiện ra cô ấy vốn không hề có khả năng tự sát”.


“Đúng rồi ạ, việc này em cũng đã hỏi ra được, hoàn cảnh gia đình của cô ấy rất đơn giản, còn chưa có cả bạn trai. Nhưng sáng nay em đã nói chuyện với cô bạn ở cùng phòng với cô ấy, mấy hôm nay cô ấy có hơi khác thường”.
“Khác thường?” La Thiên hỏi.


“Vâng.” Tôi gật đầu, uống một ngụm canh, nói tiếp: “Cô gái ấy nói mấy hôm nay Lưu Tiểu Huệ tần suất đi mua sắm đồ nhiều hơn hẳn trước đây, hơn nữa lại có dáng vẻ sợ hãi. Em nghe xong thấy lạ lắm, đi mua sắm lẽ ra phải có tâm trạng vui tươi thoải mái chứ, tại sao lại sợ hãi? Còn nói Lưu Tiểu Huệ lúc thì hào hứng vui mừng, lúc lại ngồi ngẩn ngơ một mình, như thể đang lo lắng điều gì. Em cảm thấy thứ biểu hiện khác thường này không hề giống với biểu hiện khác thường trước khi định tự sát, anh nói có đúng không?”.


La Thiên không trả lời, nhìn tôi vẻ suy ngẫm, mặc dù anh đang nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng tản mạn, như thể đang nghĩ đến sự việc nào đó ở rất xa vậy.


Trông bộ dạng anh như thể tâm trí đang du ngoạn giữa tầng không, tôi lấy giấy ăn lau miệng, nói tiếp: “Lúc đầu, em cũng nghĩ như vậy, liệu có phải là có người lợi dụng truyền thuyết để giết người, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không phải, Lưu Tiểu Huệ không gây thù chuốc oán với ai, ai có thể giết hại cô ấy được chứ?”.


Nghe tôi nói vậy, La Thiên bèn định thần lại: “Cái gì mà truyền thuyết giết người?”.
Tôi ngẩn người, nói: “Chính là tiếng ai oán của đứa bé bên đầm hoa sen đấy, anh không nghe nói tới sao?”.
La Thiên khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói một tiếng: “Có!”.


Tôi biết anh ghét nhất là người khác cứ lẫn lộn giữa vụ án mưu sát với việc ma quỷ tác oai tác quái trong truyền thuyết, nhưng Lưu Tiểu Huệ đúng là ch.ết một cách quá ly kỳ, thế nên, tôi khẽ làu bàu: “Bọn họ đều nói Lưu Tiểu Huệ bị oan hồn đứa trẻ ở đầm hoa sen…”.


La Thiên ngắt lời tôi, càng nhíu chặt lông mày hơn: “Anh đã nói với em mấy trăm lần rồi, trên thế giới này vốn không hề có ma quỷ”.


Tôi chu môi biện giải: “Nhưng anh không thấy kỳ quái sao? Lưu Tiểu Huệ đã không có khả năng bị người khác giết hại, lại không có khả năng tự sát, hơn nữa kiểu ch.ết của cô ấy giống y như cô gái treo cổ ch.ết ở đầm hoa sen năm ngoái, còn cả Cao Mẫn…”


La Thiên lắc đầu, lại một lần nữa ngắt lời tôi: “Cứ cho là như vậy, cũng không có nghĩa là ma quỷ tác oai tác quái gây nên, chỉ có thể nói cái ch.ết của bọn họ còn có một số điểm nghi vấn mà chúng ta tạm thời vẫn chưa phát hiện ra. Anh cho rằng, Lưu Tiểu Huệ treo cổ ch.ết bên đầm hoa sen chỉ là một cách đánh lừa, che mắt người khác. Cô ấy và Cao Mẫn cùng ch.ết vào tháng 5, chỉ cách nhau đúng một tuần, giữa họ chắc chắn có liên quan đến nhau…”


Tôi không kìm được, ngắt lời anh: “Có liên quan đến nhau? Lại là cảm giác của anh?”.


Thái độ của La Thiên rất nghiêm túc: “Đúng vậy, cảm giác của anh chưa bao giờ sai. Bây giờ, anh giả thiết cái ch.ết của họ có liên quan đến những vụ án liên hoàn mười năm, hai mươi năm trước, là do cùng một kẻ gây ra. Vậy thì, theo dấu vết Cao Mẫn sau khi ch.ết còn bị cưỡng hϊế͙p͙ có thể suy đoán, hung thủ là nam giới, có độ tuổi từ 38-50, rất có thể là một kẻ theo đạo Cơ đốc”.


Tôi cảm thấy hơi mơ hồ, bèn hỏi anh: “Nếu cái ch.ết của bọn họ thực sự do hung thủ cách đây mười năm, hai mươi năm gây ra, Cao Mẫn bị ch.ết bởi sự ɖâʍ dục, còn Lưu Tiểu Huệ thì sao? Cô ấy vốn không phù hợp với “Bảy tông tội”, cô ấy chỉ hơi thích khôn vặt, tham lợi nhỏ thôi.” Nói thật, tôi cho rằng cái ch.ết của Lưu Tiểu Huệ không liên quan gì đến các vụ án mười năm, hai mươi năm trước.


La Thiên trầm tư giây lát, khẽ nói: “Anh nghĩ, chắc là tham lam”.


Cố áp đặt việc Lưu Tiểu Huệ thích khôn vặt, tham lợi nhỏ thành tham lam thì thực sự có vẻ khiên cưỡng, nhưng tôi cũng không nói thẳng câu này ra, mà chỉ so so vai, nói: “Được rồi, cứ coi như là tham lam đi. Trước đây hung thủ giết người đều có quy luật, mỗi lần cách nhau mười năm, đều xảy ra vào tháng 5, nạn nhân đều phạm phải “Bảy tông tội”, dám ngang nhiên gây án như vậy, đủ để chứng minh hắn vốn không hề sợ người khác biết hắn đang giết người. Hắn không chỉ không sợ, ngược lại còn hy vọng mọi người đều biết. Cộng thêm việc cho đến nay hắn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, cũng chứng minh hắn là một cao thủ phạm tội có tính thận trọng cẩn mật, có lẽ, từ lâu hắn đã coi việc giết người thành một kiểu nghệ thuật, loại người giống như hắn, chắc chắn đặc biệt tán dương và tôn trọng “tác phẩm” của hắn, bảo hắn mô phỏng theo cách thức giết người trong truyền thuyết chẳng khác nào là một sự sỉ nhục đối với hắn, giống như Hannibal trong “Sự im lặng của bầy cừu”, không bao giờ mô phỏng theo cách giết người của Bill Buffalo. Cho nên, sao hắn có thể mô phỏng tư thế ch.ết của Lưu Tiểu Huệ giống như cô gái treo cổ ch.ết ở cạnh đầm hoa sen năm ngoái được chứ? Đây chẳng phải là tự giẫm đạp lên “tác phẩm” của mình sao?”. Cuối cùng, tôi lại hàm hồ lầm bầm một câu, “Em vẫn tin là Lưu Tiểu Huệ bị ma quỷ giết hại”.


La Thiên rõ ràng không nghe thấy câu lầm bầm đó của tôi, anh nói: “Đây cũng chính là một điểm anh cảm thấy băn khoăn, cho nên, hai vụ án này vẫn còn tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn và cả chân tướng đứng đằng sau mà chúng ta chưa hay biết”.


Nói đến đây, anh ngừng lại, nét mặt vô cùng lạnh lùng, nặng nề: “Còn có hơn hai mươi ngày… Hiện giờ chúng ta giống như đang chạy đua với hung thủ, nếu như không kịp thời tìm ra được manh mối, giải được câu đố, vậy thì sẽ hết người này đến người khác gặp phải điều bất trắc…”.


Con tim của tôi cũng trở nên nặng nề, nhưng phần lớn là do tôi xót xa khi nhìn thấy anh hao tổn tinh thần vì vụ án như vậy. Anh cứ luôn như thế, vụ án ngày nào chưa phá được, lòng anh cũng không được yên tĩnh. Thế nên, tôi giơ tay ra nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn, nói: “Đừng như vậy, tối nay chúng ta đi đến hiện trường lần nữa xem thế nào, em luôn cảm thấy cái ch.ết của Lưu Tiểu Huệ có liên quan đến truyền thuyết về đầm hoa sen. Nếu như cô ấy thực sự bị hung thủ của mười năm, hai mươi năm trước giết hại, vậy thì em tin rằng hung thủ treo cô ấy ở đó chắc chắn là có nguyên nhân, không chừng chúng ta có thể điều tr.a ra được chút manh mối thì sao”.


La Thiên nhìn tôi, sau khi ngẫm nghĩ giây lát bèn đồng ý lối suy nghĩ của tôi, sau đó, chúng tôi hẹn sẽ cùng đi đến đầm hoa sen nhân lúc mọi người tự học buổi tối.
11.


Khi bước ra khỏi nhà hàng ăn, bên ngoài trời đổ mưa rào, tôi vốn định làm nũng với La Thiên, đòi anh đưa tôi về ký túc xá. Không ngờ La Thiên lại nói anh đang gánh trọng trách, không thể công khai mối quan hệ giữa chúng tôi, còn nói sau này gặp mặt cũng cần phải lén lút. Tôi bỗng chốc cảm thấy vô cùng ủ dột, thế này thì khác gì vụng trộm ngoại tình.


Anh mua hai cái ô ở cửa hàng tạp hóa gần đó, đưa cho tôi một cái, bẹo má tôi, cười nói: “Ngoan nào, đừng có chu môi. Anh biết bây giờ có khuyên em rời khỏi trường, chắc chắn em sẽ không đồng ý, cho nên, em hãy thận trọng nhé, có biết không?”.


Tôi “ừm” một tiếng vẻ oan ức, rầu rĩ nhìn anh cầm ô tiến vào trong màn mưa dày đặc. Đợi anh đi xa, tôi mới từ từ đi về phía trường học.


Cơn mưa này đến nhanh, cũng đi nhanh, tôi vừa mới đi đến dưới khu ký túc xá, mưa đã tạnh hẳn. Tôi cụp ô lại chuẩn bị bước lên tầng, một giọng nam sinh vang lên phía sau: “Bạn ơi, đợi một chút được không?”.


Tôi không rõ người phía sau có phải gọi mình hay không, tôi vẫn quay đầu lại theo bản năng, chỉ nhìn thấy một nam sinh toàn thân ướt như chuột lột đang chạy về phía tôi. Sau khi cậu ta đứng vững, bèn cuống quýt hỏi tôi: “Xin hỏi, bạn có phải ở cùng phòng với Quan Vũ Phi không?”.


Tôi gật đầu, nhìn cậu ta một lượt. Đây là một nam sinh rất điển trai, dưới đôi lông mày rậm là một đôi mắt vừa to vừa sáng, khuôn mặt trẻ trung rạng ngời, một lọn tóc trước trán đang nhỏ nước tong tong, khiến cho cậu ta trông thật ngầu, lại mang theo chút tà khí.


Thấy tôi gật đầu, cậu ta bèn vui mừng nói: “Bạn có thể giúp mình chuyển lời cho Phi Phi được không? Hãy nói là mình luôn tìm cô ấy, bảo cô ấy gọi điện thoại cho mình, có được không?”.


Tôi hỏi vẻ băn khoăn: “Vậy sao cậu không tự nói với cô ấy chứ? Cậu có thể gọi điện cho cô ấy mà”.
Nét mặt cậu nam sinh chợt trở nên ủ rũ: “Mình đã gọi cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy không chịu nghe điện thoại của mình”.


Tôi nhìn cậu ta, đột nhiên nhận ra điều gì đó, bỗng chốc mở to mắt, buột miệng hỏi: “Cậu là Tô Thần Dương?”.
Cậu ta không nhận ra sự thay đổi của tôi, vẫn chìm đắm trong tâm trạng ủ rũ: “Đúng vậy, cậu có thể chuyển lời giúp mình được không?”.


Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt kinh ngạc, thật khó có thể tưởng tượng được cậu nam sinh điển trai nhường này, đang đứng trước mặt tôi đấy lại có thể là bạn trai của Quan Vũ Phi - Tô Thần Dương. Bởi vì Quan Vũ Phi thực sự trông quá bình thường, thậm chí có thể nói không đạt được đến mức bình thường. Bàn tay của số phận kéo hai người bọn họ lại với nhau, quả thực là không hài hòa chút nào.


Tô Thần Dương thấy tôi không nói gì, lại hỏi lần nữa: “Bạn có thể chuyển lời cho cô ấy giúp mình được không?”.
Tôi đã kịp định thần lại sau giây phút kinh ngạc, nghĩ đến biểu hiện khác thường trong mấy ngày nay của Quan Vũ Phi, bèn hỏi cậu ta: “Hai người cãi nhau à?”.


Cậu ta lắc đầu nói: “Không hề, trưa hôm qua vẫn bình thường, nhưng đến chập tối cô ấy đột nhiên không thèm chú ý gì đến mình nữa, gọi điện thoại cô ấy cũng không thèm nhấc máy, mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?”.


Tôi thấy hơi lạ, theo như lời Tô Thần Dương nói, có lẽ Quan Vũ Phi sau khi nghe xong cuộc điện thoại ở khu rừng nhỏ thì không thèm chú ý đến Tô Thần Dương nữa, rốt cuộc là cuộc điện thoại gì chứ? Tôi hỏi Tô Thần Dương: “Cô ấy không nói gì với cậu sao?”.


Tô Thần Dương nói: “Không hề, chẳng nói gì cả, như thể là một việc đột xuất. Cô ấy là cô gái luôn nghĩ cho người khác, mình lo cô ấy gặp phải chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói cho mình biết, cho nên bạn phải giúp mình nhé? Giúp mình hỏi xem đã có việc gì xảy ra với cô ấy?”


Tôi nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được rồi, lát nữa gặp cô ấy, mình sẽ hỏi giúp cậu”.


Tô Thần Dương liền cười: “Thế thì cảm ơn cậu quá!”. Sau đó, cậu ta lại nhìn tôi vẻ nghiêm túc, “Cậu hãy nói với Phi Phi, cho dù cô ấy có gặp chuyện gì đi chăng nữa, mình đều đứng bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy vượt qua tất cả!”.


Thấy cậu ta nói rất chân thành, trong lòng tôi trào dâng nỗi xúc động: “Cậu cứ yên tâm, mình sẽ nói với cô ấy".
Trong phòng ký túc xá chỉ có mình Quan Vũ Phi, Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm không biết đi đâu rồi. Quan Vũ Phi đang nằm trên giường, quay mặt vào tường, không biết là đang ngủ hay suy nghĩ.


Tôi bước tới bên giường cô, ngồi xuống, khẽ gọi: “Quan Vũ Phi?”.
Cô uể oải thưa một tiếng, không nhúc nhích.
“Mình vừa gặp Tô Thần Dương ở dưới tầng, cậu và cậu ấy sao thế?”.
Quan Vũ Phi không trả lời, vẫn không động đậy.


Tôi tường thuật lại những lời Tô Thần Dương nhờ tôi chuyển lời cho cô ấy, hỏi vẻ băn khoăn: “Thực ra, cậu ấy rất quan tâm đến cậu, sao đột nhiên cậu lại không thèm chú ý cậu ấy nữa?”.
Quan Vũ Phi vẫn nằm im, như thể đã ch.ết vậy.


“Đừng như thế nữa, Quan Vũ Phi, có chuyện gì thì cứ nói ra, biết đâu mình có thể giúp gì được cho cậu thì sao? Có phải là cuộc điện thoại hôm qua…”.
“Cậu cứ mặc kệ mình, không có tác dụng gì đâu!”. Cô đột nhiên ngắt lời tôi, bộ dạng vẫn rã rời không còn chút sức sống.


“Cái gì không có tác dụng?” Tôi hỏi lần nữa, cô lại không nói gì nữa cả.


Tôi chẳng có cách nào khác, thở dài, bước ra khỏi phòng, dựa vào lan can, sắc trời đã gần tối, xuyên qua bầu không khí được bao trùm bởi làn mưa giăng giăng, tôi như nhìn thấy khuôn mặt vừa điển trai vừa chân thành của Tô Thần Dương. Tôi thầm lẩm bẩm lại câu nói của Quan Vũ Phi, “không có tác dụng gì đâu”, rốt cuộc là cái gì không có tác dụng chứ? Trong lòng cô ấy cất giấu bí mật gì mà không thể nói ra được? Tại sao cô ấy nhất định không chịu nói ra? Còn nữa, cuộc điện thoại đó rốt cuộc là do ai gọi tới? Tại sao sau khi nghe xong điện thoại, cả con người cô ấy lại thay đổi đến như vậy, trở nên không còn chút sức lực nào cả? Việc này có liên quan gì đến Tô Thần Dương hay không… Tất cả giống như một mê cung của những câu đố, khiến tôi bị lạc vào đó. Con tim đã nặng nề lại càng trở nên nặng nề hơn.


12.


Thời tiết buổi tối càng trở nên tồi tệ hơn, gió thổi mạnh, kèm theo cả những hạt mưa bụi tung bay, khiến cho hai hàng cây bên đường nghiêng ngả trong gió, phát ra những tiếng gào rú chói tai, càng làm cho khu rừng nhỏ này trở nên âm khí nặng nề. Tôi sợ hãi nhìn những cành cây đang nhe nanh giơ vuốt, nghĩ thầm, chắc chúng cũng có sinh mạng? Nghĩ vậy, trí óc không còn nghe theo sự khống chế của tôi nữa, cảnh tượng Cao Mẫn bị lá cây biến thành hình người giết ch.ết liền hiện lên, tiếp đến, là cảnh tượng Lưu Tiểu Huệ thắt cổ ch.ết bên đầm sen cũng ập tới. Tôi ra sức lắc mạnh đầu, tự cảnh cáo mình không được suy nghĩ tưởng tượng lung tung nữa. Thế nên, tôi xoa xoa cánh tay trần, dựa sát vào người La Thiên, khẽ gọi anh: “La Thiên!”.


“Hả?”
“La Thiên!”
“Hả?”
“La Thiên!”
“Sao thế?”
“Không sao cả, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”
“Ngốc ạ!” - Anh cười, nắm chặt tay tôi, khẽ trách: “Buổi tối lạnh thế, sao em không mặc áo dài tay?”.


“Em không lạnh!”. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã tiến vào khu rừng nhỏ, chuẩn bị đến đầm hoa sen. Tôi lấy một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh, nói vẻ nũng nịu: “Chỉ cần ở bên anh là em không thấy lạnh, hơn nữa, chỉ cần anh ở bên em là em cảm thấy rất an toàn”.
“Thật sao?”


“Thật, như lúc này đây, anh nắm tay em, em không sợ chút nào cả”. Tôi vừa nói dứt lời, bèn nhìn thấy dưới gốc cây hòe mà Lưu Tiểu Huệ treo cổ đang bay dập dờn mấy đốm lửa ma, vội kêu thất thanh: “A! Có… có… có ma!”.


La Thiên cũng nhìn thấy. Giữa màn đêm đen, mấy đám lửa đó thoắt ẩn thoắt hiện, lúc mờ lúc tỏ trông vô cùng nhức mắt và quái dị. La Thiên lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng: “Đi nào, chúng ta đến đó xem!”.


Tôi lắc đầu nguầy nguậy, co rúm người phía sau anh, nắm chặt áo anh: “Em, em không đi đâu!”.
“Em vừa mới nói là có anh ở bên cạnh, em không sợ gì cả mà?”
“Đúng vậy, nhưng vừa rồi không nhìn thấy ma!”


La Thiên không nói thêm, mà cứ thế kéo tôi đến dưới gốc cây hòe đó. Khi chúng tôi đến gần, mấy đốm lửa đó đã bị dập tắt. La Thiên rút di động từ trong túi ra soi, mới phát hiện ra đốm “lửa ma” vừa rồi thực ra là do có người đốt tiền vàng.


Qua ánh sáng xanh nhàn nhạt của màn hình di động, tôi nhìn thấy đôi lông mày La Thiên nhíu chặt lại, anh nhìn xung quanh một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cây hòe, đang suy ngẫm điều gì đó.
Nơi anh nhìn chính là vị trí Lưu Tiểu Huệ treo cổ ch.ết.


Tôi rùng mình một cái, sợ hãi nói: “La Thiên, chúng ta… chúng ta đi thôi!”
La Thiên không buồn để tâm đến lời tôi nói, vẫn đăm chiêu nhìn chăm chăm vào vị trí đó, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Anh đã phát hiện ra điều gì?


Đúng lúc đó, một cơn gió thổi tới, mấy chiếc lá cây ướt đẫm lướt nhẹ qua mắt cá chân tôi, khiến tôi lập tức nổi da gà, cảm giác như mình vừa bị một bàn tay to thô ráp chai sạn sờ lướt qua vậy, lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì bị ngã: “La Thiên…”


La Thiên trầm ngâm giây lát, đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Lưu Tiểu Huệ không phải tự sát!”.
Cùng lúc đó, một tiếng sấm vang rền ngay trên đỉnh đầu, tôi cảm thấy cây hòe đại thụ dường như cũng rùng mình một cái.






Truyện liên quan