Chương 33: Tông chủ Mật tông
Nhạc Nhạn Linh chưa bao giờ gặp Thất Tàn Tẩu bao giờ, tại sao chàng lại biết đó là Thất Tàn Tẩu? Thì ra chàng đã nhận được qua tướng mạo của lão.
Chỉ thấy người đó mình mặc áo tím, tóc bạc dài phủ vai, trán gồ má cao, hai mắt sâu hoắm, mày và tai không có, nhưng chẳng có sẹo như là bẩm sinh vậy, còn chót mũi thì rõ ràng bị người xẻo mất chỉ còn hai lỗ đen ngòm, phối hợp với chiếc miệng to rộng, thoạt nhìn hệt như sơn tinh hải quái.
Chỉ thấy phần đầu lão đã khuyết mất năm thứ, tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy nửa thân trên chẳng khác người thường, nhưng phần dưới hai chân cụt đến đầu gối, trông thân hình lão to tròn, hệt như một quả cầu thịt.
Hai cánh tay dài thượt quắt queo của lão đặt trên hai chiếc nạng sắt bằng thép mềm, chiếc nạng hình lưỡi kiếm, hai bên hết sức sắc bén, dài cỡ ba thước rưỡi, bên trên có tay cầm hình tam giác.
Nhạc Nhạn Linh vừa thấy Thất Tàn Tẩu hiện thân, lửa giận liền phừng dậy trong lòng, ý định hành hạ Thiết Bối Giao liền tan biến, bèn quát to :
- Lão hãy xem đây!
Đồng thời tay phải vung lên, vù một tiếng, ngọn cương xoa trong tay Nhạc Nhạn Linh đã nhằm lưng Thiết Bối Giao bay đến nhanh như chớp.
Thất Tàn Tẩu không ngờ có vậy, tức giận quát to :
- Ngươi không được như ý đâu!
Dứt lời, tay phải đè mạnh, chiếc nạng liền cong cong, rồi lại bật trở lên, nhanh như chớp đuổi theo ngọn cương xoa, tay trái chiếc nạng với chiêu “Lang Giang Tiệt Đẩu” bổ vào ngọn cương xoa, chỉ nghe “keng” một tiếng, chiếc nạng trúng vào cán cương xoa, nhưng không vãn hồi được tính mạng Thiết Bối Giao.
Ngay khi chiếc nạng bên phải của lão vừa chạm mặt đất, trên cửa số đã vang lên tiếng rú thảm khốc của Thiết Bối Giao, ngọn cương xoa ba chỉa đã cắm ngập vào lưng y, máu tuôn xối xả.
Thất Tàn Tẩu đưa mắt nhìn đoạn cương xoa bị mình chém gẫy, bất giác kinh hãi thầm nhủ :
- “Trước khi xuất thủ, mình đã tiên liệu có vậy, nên không dám dùng phần lưỡi sắc va chạm, thật chẳng ngờ công lực của tiểu tử này lại thâm hậu đến vậy, công lực như mình mà không đánh rơi được cương xoa.”
Càng nghĩ càng thêm lo sợ, mắt liền hiện sát cơ, bởi người luyện võ hầu hết đều không muốn kẻ khác hơn mình, nhất là hạng cao thủ như Thất Tàn Tẩu lại càng như vậy.
Thất Tàn Tẩu ngó ngàng đến Thiết Bối Giao đang run bần bật, chỉ chòng chọc nhìn Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, nội lực ngươi thâm hậu lắm, lão phu hết sức bội phục!
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng :
- Thất Tàn Tẩu, lão khỏi vờ vĩnh, mục đích Nhạc mỗ đến đây hôm nay, hẳn lão đã rõ.
Thất Tàn Tẩu mắt ánh lên sắc lạnh :
- Lão phu không bao giờ nói dối, lẽ ra ngươi phải biết rõ cá tính của lão phu!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày, giọng sắc lạnh :
- Thất Tàn Tẩu, lão đừng giở giọng kẻ cả trước mặt Nhạc mỗ, hôm nay gặp gỡ, ngày trả nợ của lão đã đến, lão có bản lĩnh gì cứ thi thố hết ra đi!
Đoạn đưa mắt nhìn Thiết Bối Giao vẫn còn đang run rẩy, tung mình ra ngoài đại sảnh.
Thất Tàn Tẩu bởi bẩm sinh tàn tật, từ thủa bé đã có tâm lý ganh ghét người kiện toàn, và nhất là đối với những thanh niên trẻ khỏe, lão càng thêm thù ghét.
Nhạc Nhạn Linh vừa rời khỏi đại sảnh, lão cũng liền theo ra ngay, đáp xuống trước mặt Nhạc Nhạn Linh chừng một trượng, giọng u ám nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi tưởng mình đã có khả năng báo thù cho phụ thân ngươi rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cố nén lửa căm thù trong lòng để khỏi quá nóng nảy mà tạo cơ hội tốt cho kẻ địch, bởi trước mặt chàng lúc này là một đại sát tinh võ công cao tuyệt trong giới hắc dạo.
Nhạc Nhạn Linh thò tay vào lòng lấy ra chiếc mặt nạ quỷ đeo vào cười khảy nói :
- Có lẽ giết một kẻ tàn tật như lão không lấy gì làm khó khăn lắm!
Câu nói ấy trúng ngay chỗ đau nhất của Thất Tàn Tẩu, khiến lão không sao tự kiềm chế được mình, buông tiếng cười ghê rợn nói :
- Nhạc Nhạn Linh, chiếc mặt nạ của ngươi tuyệt lắm, nhưng đeo vào gỡ ra rất là phiền phức, hôm nay lão phu sẽ làm cho ngươi một bộ mặt vĩnh viễn không cần thay đổi nữa, ha ha... Hãy tiếp chiêu!
Dứt lời đã tung mình lên cao hơn hai trượng, hai chiếc nạng như kiếm sắc tạo ra một làn sáng bạc phủ chụp xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh.
Điều kỳ lại là kiếm pháp của lão không chiêu nào toàn vẹn, trông hết sức hỗn tạp, nhưng lại không chút sơ hở, và đáng sợ nữa là kiếm chiêu lão tàn khuyết, không sao dự đoán được sự biến hóa của mỗi chiêu thức.
Nhạc Nhạn Linh đứng trước kẻ thù giết cha bất cộng đái thiên, đâu dám khinh suất, đã vận công lực vào song chưởng, Thất Tàn Tẩu vừa xuất thủ, chàng liền thi triển chiêu “Huyết Vũ Tinh Phong” ánh đỏ lấp loáng, phản công Thất Tàn Tẩu.
Thất Tàn Tẩu không ngờ Nhạc Nhạn Linh thân hoài tuyệt học Huyết chưởng, thấy vậy cả kinh kêu lên :
- Huyết chưởng!
Nạng thép trong tay liền vội quét ra, đồng thời thừa thế lướt người ra sau tám thước.
Nhạc Nhạn Linh khi chưa hiểu rõ đường lối võ công của Thất Tàn Tẩu không dám mạo muội phản kích, chờ khi Thất Tàn Tẩu hạ xuống đất mới buông tiếng quát vang, lao vào tấn công.
Từ lúc thấy Nhạc Nhạn Linh thân hoài Huyết chưởng, lòng khinh địch của Thất Tàn Tẩu đã hoàn toàn tan biến, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh công đến, liền quát to :
- Hãy xem đây!
Dứt lời, với nạng thép bên tay phải chỏi đất, nạng thép tay trái quét ra chiêu “Tàn Thiên Khuyết Địa” với mười thành công lực.
Chiêu xuất chỉ thấy ánh bạc rợp trời, tiếng chíu chíu vang lên không ngớt, ai ngờ được là một người tàn phế lại luyện thành kiếm khí thế này.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh, thầm nhủ :
- “Thật không ngờ lão tặc này đã luyện thành kiếm khí, xem ra hôm nay sự thắng bại khó mà biết được.”
Trong khi nghĩ, song chưởng đã liên tiếp thi triển bảy chiêu, chỉ thấy Huyết chưởng chập chùng như mây đỏ lướt không, kình phong cuồn cuộn như sóng dữ tràn bờ, uy lực thật vô cùng khủng khiếp.
Thất Tàn Tẩu cũng không dám mảy may khinh suất, tuy tàn tật nhưng lão ứng biến nhanh nhẹn khôn tả, tiếng chíu chíu mỗi lúc càng to chứng tỏ lão đã dần vận dụng hết tàn lực.
Trong thoáng chốc hai người giao thủ với nhau gần trăm chiêu, song vẫn chưa bên nào giành được thượng phong, trận đấu vô cùng quyết liệt. Chỉ thấy lúc thì huyết quang bao vây làn sáng bạc, khi thì trùng trùng kiếm khí quyện lấy huyết quang, cuốn tung cát vàng mù mịt, cành lá bay tứ tán.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng rõ từ lúc nào trên không đã xuất hiện một con chim phụng to lớn, và trên một mỏm đá nơi lưng núi phía đối diện cũng xuất hiện một chiếc kiệu xanh nhỏ xinh.
Lúc này hai người giao chiến đã hơn một giờ, hơn năm trăm chiêu đã qua đi, hai người đều toàn thân nhễ nhại mồ hôi, đẫm ướt cả mặt nhưng không ai dám đưa tay lau chùi.
Chiều thức hai người chậm dần, song uy lực vẫn không giảm, hiển nhiên hai người đều sợ đối phương nhận ra nội lực mình đã suy yếu.
Chiếc áo đen của Nhạc Nhạn Linh đã bị Thất Tàn Tẩu chém rách ba đường dài hơn một tấc, còn hai cánh tay áo tím của Thất Tàn Tẩu cũng bị Nhạc Nhạn Linh tiện mất nửa phần, có thể nói không ai giành được phần hơn.
Lúc này, một bóng đỏ từ trên lưng chim phụng phóng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh bỗng quát to :
- Hãy tiếp chưởng!
Đồng thời một chưởng đã đẩy ra.
Thất Tàn Tẩu hai tay cầm nạng đâu thể tiếp chưởng, hai tay vội chõi mạnh tung mình vọt ra sau lưng Nhạc Nhạn Linh thừa thế với chiêu “Đoạn Kiếm Tàn Hồng” điểm vào huyệt Ngọc Chẩm của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh bởi thấy Thất Tàn Tẩu không còn đường thoái lui nên mới tung ra sát thủ, song chàng đã quên mất đôi nạng thép của lão, khi cần vận công lực vào là có thể bật lên bất cứ lúc nào.
Nhạc Nhạn Linh chưởng chiêu vừa xuất, chợt thấy Thất Tàn Tẩu đằng không vọt ra sau lưng mình, biết ngay không ổn, thu chiêu không kịp nữa, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh đã ùa đến huyệt Ngọc Chẩm.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh, vận hết công lực bình sinh, tung chân quay người đã ra phía sau, phản ứng nhanh khôn tả.
Thất Tàn Tẩu không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại sử dụng đấu pháp liều lĩnh như vậy, nếu lão tiếp tục điểm xuống, đành rằng có thể khiến người táng mạng ngay nhưng bản thân lão cũng bị Nhạc Nhạn Linh đá trúng, kết quả sẽ đồng ư quy tận.
Thất Tàn Tẩu đang đầy dã tâm, đương nhiên đâu cam tâm cùng Nhạc Nhạn Linh đồng ư quy tận, vội triệt chiêu thu thế lướt ra xa hơn năm trượng.
Như vậy lẽ dĩ nhiên một cước của Nhạc Nhạn Linh cũng rơi vào khoảng không, thế là cuộc chiến kinh tâm động phách đến đây tạm dừng.
Thất Tàn Tẩu đắc ý cười khảy nói :
- Đấu pháp của ngươi quả là cao minh!
Nhạc Nhạn Linh đỏ mặt vừa định cất tiếng, bỗng một giọng nói trong ngọt từ sau lưng Thất Tàn Tẩu vang lên :
- Cậy già hϊế͙p͙ trẻ đã là không phải, huống hồ lại với binh khí đấu với tay không, vậy mà lão còn dám huênh hoang ư?
Thất Tàn Tẩu giật nảy mình, bởi tiếng nói chỉ cách sau lưng lão chừng năm thước, với công lực như lão, lẽ ra chẳng thể không phát giác ra mới phải.
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết người, thầm cười khảy tự nhủ :
- “Lại là nàng ta nữa!”
Ngẩng đầu lên định nói, chợt nhớ lúc này mình chẳng phải là bộ mặt Nhạc Nhạn Linh, bèn thầm nhủ :
- “Mình hà tất phải đa sự, tự chuốc lấy phiền phức không cần thiết.”
Lúc này, Thất Tàn Tẩu đã quay lại, vừa thấy đó là một thiếu nữ áo đỏ tuyệt sắc, nỗi kinh hãi liền biến mất, lạnh lùng quát :
- Tiểu nha đầu, ngươi biết lão phu là ai mà dám buông lời khinh mạn, hẳn ngươi chán sống phải không?
Thiếu nữ áo đỏ chính là Thái Phụng Tiên Tử, võ công như nàng đương nhiên là chẳng xem Thất Tàn Tẩu vào đâu cả, cười nói :
- Thất Tàn Tẩu, lão chớ tự trát vàng lên mặt mình, sao lão không lấy gương soi thử xem bộ mặt như sơn tinh hải quái của mình có xứng đáng cho bổn cô nương giáo huấn hay không ?
Những lời ấy thật quá cuồng ngạo, Thất Tàn Tẩu thân phận dường nào mà nàng lại nói là không xứng đáng để giáo huấn, những lời ấy có lẽ trên giang hồ không người thứ hai nào dám nói.
Thất Tàn Tẩu mắt rực sát cơ, giận giữ quát :
- Nha đầu, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.
Dứt lời thi triển chiêu “Tàn Thiên Khuyết Địa” nhanh như chớp đâm vào ngực Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử tuy võ công cao tuyệt song đối mặt với Thất Tàn Tẩu cũng chẳng dám khinh suất, cười nói :
- Ồ, lại có cả kiếm khí nữa chứ!
Dứt lời chỉ thấy bóng đỏ nhấp nhoáng, chẳng rõ nàng đã thi triển thân pháp gì, chớp mắt đã ra đến sau lưng Thất Tàn Tẩu.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy bàng hoàng thầm nhủ :
- “Xem ra mình có luyện thêm mười năm nữa cũng chẳng theo kịp nàng ta, ôi!”
Đoạn ra chiều hết sức sờn lòng thoái chí.
Thất Tàn Tẩu đinh ninh chỉ cần một chiêu là có thể khiến cô gái này táng mạng, nào ngờ một chiêu rơi vào khoảng không, cả kinh thầm nhủ :
- “Thân pháp gì mà lại nhanh khủng khiếp thế này?”
Thất Tàn Tẩu là người giàu kinh nghiệm chiến đấu, lòng tuy kinh hãi nhưng không nao núng, một chiêu hẫng hụt, tay trái vung mạnh, người liền quay phắt lại, đưa mắt nhìn, lập tức liền ngẩn người, chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ vẫn ung dung đứng cách lão khoảng năm thước như trước.
Thái Phụng Tiên Tử nhoẻn miệng cười nói :
- Lão tấn công bổn cô nương một chiêu, giờ hãy tiếp bổn cô nương một chưởng được chứ?
Dứt lời chỉ thấy nàng đưa tay lên phất nhẹ một cái, tựa hồ chẳng chút sức lực.
Thất Tàn Tẩu vừa thấy thủ thế của Thái Phụng Tiên Tử liền bàng hoàng kinh hãi, buột miệng nói :
- Cô là Thái Phụng Tiên Tử ư?
Đồng thời, đôi nạng thép chõi mạnh xuống đất, tung mình ra sau bốn năm trượng.
Thất Tàn Tẩu phản ứng chẳng phải không nhanh, nhưng khi lão hạ xuống đất, hai tay áo vẫn bị xuyên thủng năm lỗ, qua đó đủ thấy võ công Thái Phụng Tiên Tử thật thần xuất quỷ nhập.
Nhạc Nhạn Linh bỗng lặng người thầm nhủ :
- “Hôm ở trên Trường Bạch sơn, thảo nào nàng ta không chịu dùng chưởng đối phó với mình, qua đó đủ thấy mình quả là kém xa nàng ta một trời một vực.”
Thái Phụng Tiên Tử liếc mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh đang đứng thừ ra như kẻ mất hồn, mỉm cười nói :
- Thất Tàn Tẩu, hãy tấn công nữa đi.
Bỗng, trên mỏm đá nơi lưng núi đối diện vang lên một tiếng cười khanh khách nói :
- Thái Phụng Tiên Tử võ công quả là kinh người, tiểu muội thật hết sức bội phục, ha ha...
Tiếng cười không to nhưng tựa hồ có một sức mạnh khủng khiếp, chấn động lục phủ ngũ tạng.
Nhạc Nhạn Linh với Thất Tàn Tẩu đều biến sắc mặt, hiển nhiên tiếng cười đó đã ảnh hưởng mãnh liệt đến họ.
Nhưng Thái Phụng Tiên Tử vẫn thản nhiên cười nói :
- Tông chủ đã ở đó chờ lâu thế này, có đại sự gì chưa hoàn thành phải không?
Nhạc Nhạn Linh quay người về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một chiếc kiệu nhỏ mầu đỏ ở trên một mỏm đá trên lưng núi Phi Vân trại, bốn tỳ nữ mặt đầy hoa văn chia nhau đứng hai bên kiệu, tiếng nói là từ trong kiệu phát ra.
Chỉ thấy là trong kiệu lại vang lên tiếng cười giòn nói :
- Đâu có đại sự gì, chẳng qua định làm phiền Tiên tử một phen thôi!
Thái Phụng Tiên Tử thầm cười khảy, song vẫn mỉm cười nói :
- Tiểu muội không gánh nhận nổi đâu!
- Sự thật quả đúng là vậy!
Thái Phụng Tiên Tử mắt ánh hàn quang :
- Tông chủ hằn là không quên lập trường giữa chúng ta chứ?
- Lập trường của bốn chúng ta, tất cả đều nhớ rõ, tiểu muội tin là không một ai quên. Thế nhưng việc này không hề liên quan đến vấn đề kia, tiểu muội chỉ cần một người thôi.
Thái Phụng Tiên Tử rúng động cõi lòng, song mặt vẫn bình thản, thầm nhủ :
- “Ngươi cần Nhạc Nhạn Linh ư? Chớ có mà mơ tưởng.”
Đoạn liếc mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Ai vậy?
Người trong kiệu cười :
- Thất Tàn Tẩu.
Thái Phụng Tiên Tử nhẹ người, chẳng chút do dự nói :
- Việc ấy không liên quan gì đến tiểu muội.
Thất Tàn Tẩu biến sắc mặt, cười gằn nói :
- Tiểu bối kia, các người xem lão phu là hạng người gì hả?
Người trong kiệu tảng lờ như không nghe tiếng quát mắng của Thất Tàn Tẩu vẫn cười nói :
- Nhưng Tiên tử có thể cản trở.
Thái Phụng Tiên Tử cười khảy :
- Tiểu muội có khả năng vậy ư?
- Trong võ lâm đương kim, chỉ có Tiên tử là có khả năng thôi.
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm thầm nhủ :
- “Có lẽ võ công của Dao Trì Long Nữ với Thiên Phụng bang chủ đều không kém hơn Thái Phụng Tiên Tử, sao lại bảo chỉ mình Thái Phụng Tiên Tử là có khả năng cản trở thế nhỉ?”
Thái Phụng Tiên Tử cười nói :
- Tông chủ đã quá xem trọng tiểu muội rồi! Nhưng tiểu muội đã nói, việc này tiểu muội không can thiệp Người trong kiệu cười :
- Vậy thì xin đa tạ!
Thất Tàn Tẩu tức tối thầm nhủ :
- “Lão phu không tin là ngươi có đủ bản lĩnh khiến cho lão phu tuân theo ý muốn của ngươi.”
Ngay khi ấy, trong kiệu vang lên tiếng dịu dàng nói :
- Thất Tàn Tẩu, hãy đến đây, ta đã chờ lão lâu lắm rồi!
Tiếng nói ngoại trừ dịu dàng, không có gì khác lạ, nhưng lọt vào tai Thất Tàn Tẩu thì như tiếng gọi của từ mẫu, đầy vẻ quan hoài nhung nhớ khiến Thất Tàn Tẩu không tự chủ được cất bước tiến tới nhưng dẫu sao lão cũng công lực thâm hậu, lòng bỗng xao động, lại vội dừng bước.
Người trong kiệu với giọng càng dịu dàng hơn nói :
- Nào, hãy đến đây, còn do dự gì nữa? Thất Tàn Tẩu, hãy đến đây, đến đây nào!
Theo tiếng gọi ấy, lý trí Thất Tàn Tẩu dần băng hoại, sau cùng hai mắt trở nên đờ đẫn, tung mình phóng đi, mỗi lúc càng thêm nhanh.
Nhạc Nhạn Linh hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ :
- “Đây là ma pháp gì thế này?”
Bỗng...
Chàng chợt nhớ đến Thất Tàn Tẩu chính là kẻ thù bất cộng đới thiên của mình, nếu để lão ta theo về với phía Mật tông Tây Tạng thì việc báo thù của mình sẽ hết sức khó khăn, nghĩ vậy liền quát to :
- Lão tặc, đứng lại ngay!
Đoạn vừa định tung mình đuổi theo bỗng nghe Thái Phụng Tiên Tử khẽ quát :
- Đứng lại!
Nhạc Nhạn Linh liền tức cảm thấy cổ tay phải bị nắm chặt, đã lọt vào tay Thái Phụng Tiên Tử.
Nhạc Nhạn Linh tức giận quát :
- Buông tay ra mau!
Thái Phụng Tiên Tử cười khảy :
- Các hạ nói chuyên với ai hả?
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày :
- Nói với tiện nhân ngươi.
Chàng bởi đã quá tức giận, nên đã không lựa lời, buông ra hai tiếng tiện nhân thật thậm tệ.
Thái Phụng Tiên Tử là một nữ sát tinh giết người không chớp mắt, nếu kẻ khác mắng nàng như vậy là táng mạng ngay tức khắc rồi, song đối với Nhạc Nhạn Linh thì nàng không sao đành lòng hạ thủ, giận đến mặt mày tái xanh nói :
- Ngươi... dám mắng bổn cô nương hả?
Đoạn tay phải siết mạnh, năm ngón tay liền lún sâu vào mạch môn Nhạc Nhạn Linh.
Ngay khi ấy, bỗng nghe người trong kiệu cười nói :
- Tiểu muội xin đa tạ!
Thái Phụng Tiên Tử chỉ lạnh lùng cười nói :
- Không liên quan gì đến bổn cô nương.
- Vậy thì xin tạm biệt!
Dứt lời, bốn tỳ nữ mặt vằn vện liền khiêng kiệu lên, phóng nhanh xuống núi.
Mồ hôi lạnh từng giọt từ trên mặt Nhạc Nhạn Linh lăn xuống, song chàng không hề rên rỉ một tiếng.
Ngay khi ấy, trên những ngọn tùng xung quanh bỗng vang lên hai tiếng cười lạnh lùng nói :
- Xin chào Thái Phụng Tiên Tử!