Chương 46: Tuyết lãnh không ngân

Nhạc Nhạn Linh quả nhiên công lực đã mất, Tứ Bất Tượng vừa ra tay đã nắm được mạch môn chàng đưa trở vào đại sảnh.
Dao Trì Long Nữ ngơ ngác nói:
- Bà làm gì thế này?
Thần Toán Long Nữ trịnh trọng nói:
- Lệnh chủ, xin lượng thứ cho ti chức tội đã vượt quyền!


Đoạn không chờ Dao Trì Long Nữ lên tiếng, nháy mắt với Tứ Bất Tượng rồi trầm giọng nói tiếp:
- Hãy giam y vào thư phòng ở hậu hoa viên của lệnh chủ!
Tứ Bất Tượng giờ đã thông minh, liền không nói một lời kéo Nhạc Nhạn Linh đi về phía hậu hoa viên.


Dao Trì Long Nữ buồn bã đưa mắt nhìn Thần Toán Long Nữ nói:
- Bổn lệnh chủ biết đó là một phen hảo ý của tỷ tỷ, nhưng như vậy có ích gì kia chứ? Ôi!


- Lệnh chủ, hãy để cho Nhạc Nhạn Linh ở đó suy nghĩ ba ngày ba đêm, phàm là con người, một khi bình tâm tĩnh khí suy nghĩ, sẽ luôn thay đổi những ý nghĩ không hợp lý trong lúc khích động.
Dao Trì Long Nữ lắc đầu:
- Tỷ tỷ đã biết rỏ cá tính y rồi mà!


- Không sai, cá tính y quả rất ương nghạnh, nhưng chúng ta ngoài cách đó ra, không còn biện pháp nào khác, nếu lúc này mà chúng ta để cho Nhạc Nhạn Linh rời khỏi, e rằng y chưa xuống khỏi núi Trường Bạch là đã ch.ết cóng trong tuyết rồi!
- Nhưng mà y căm hận bổn lệnh chủ!
Thần Toán Long Nữ lắc đầu:


- Lệnh chủ, yêu với hận vốn là thanh kiếm hai lưỡi, bên nào cũng có thể khiến người tử vong như nhau, chỉ khác nhau từ gọi mà thôi, ai có thể khẳng định gì là yêu, gì là hận kia chứ? Lệnh chủ đã mệt lắm rồi, hãy mau đi nghỉ đi thôi!


available on google playdownload on app store


Dao Trì Long Nữ gật đầu, đứng lên đi vào nội thất, bỗng lại dừng bước, lẩm bẩm một mình:
- À, y chưa ăn uống gì cả!
Đoạn lại quay người đi ra ngoài.
Thần Toán Long Nữ không ngăn cản, chỉ buông tiếng thở dài trĩu nặng thầm nhủ:


“Nhạc Nhạn Linh mà ch.ết, e rằng Dao Trì Long Nữ cũng sẽ theo đó tiêu tan. Ôi, chữ tình thật đáng sợ!”
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong suy tư, gian đại sảnh như bị mây sầu che phủ.


Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh bị giam trong thư phòng, bởi công lực đã mất, chàng không sao phá cửa ra được, lửa giận ngập lòng nên khiến chàng muốn tìm chổ phát tiết. Thế là, chàng bất giác chú ý đến những chiếc giá sách bằng bạc trong phòng, đưa tay định xô ngã.


Nhưng chàng thấy thư phòng sạch sẽ và hàng vạn quyển sách được sắp đặt chỉnh tề thế này, bỗng lại buông tay xuống, lẩm bẩm:
- Đây là thư phòng của nàng, mình không nên phá hoại.
Thế là, chàng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.


Lát sau, một nữ tỳ trẻ đẹp mang cơm vào, Nhạc Nhạn Linh định không ăn, nhưng thấy làm vậy quá hẹp hòi nhỏ mọn, bèn ăn qua loa một chút.


Khi lần thứ nhì mang cơn đến thì trời đã tối, sau khi nữ tỳ lui ra, người ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn chiếc giường chỉnh tề sạch sẽ và hương thơm ngào ngạt, tuy chàng rất muốn đến nằm lên, nhưng lý trí đã ngăn cản, bởi đó là giưòng của phụ nữ.


Chàng không thấp sáng chiếc đèn lưu ly trên bàn, chàng cần bóng tối, bởi trong bóng tối, chàng có thể suy nghĩ rất nhiều điều mình chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ chàng đã quá mỏi mệt, chẳng rõ từ lúc nào, chàng nghiêng người dựa vào vách ngủ thiếp đi.


Cửa phòng khẽ khàng mở ra, một bóng người mảnh mai lách vào như quỷ mị, nàng nhìn Nhạc Nhạn Linh đang say ngủ, ai oán lẩm bẩm:


- Hẳn là chàng không ngờ muội đã hầu bên chàng bao lâu, thức ăn muội đã làm, chàng ăn rất ít, vì sao vậy? Không hợp khẩu vị ư? Hay là còn hận muội? Biết bao giờ muội mới thấu hiểu được những với rắc rối này? Hãy nói đi, Nhạc Nhạn Linh, hãy cho muội biết đi!


Hai giòng lệ tình theo những lời lẩm bẩm ấy lăn dài xuống má.
Nhạc Nhạn Linh trở mình, khiến thiếu nữ giật mình, đến khi biết chắc Nhạc Nhạn Linh chưa thức, mới nhón gót đi đến bên giường, lấy một tấm chăn đắp lên mình chàng, sau đó buông tiếng thở dài ai oán, rời khỏi thư phòng.


Thời gian ba ngày đối với người thường chẳng có gì, nhưng đối với Nhạc Nhạn Linh thì hệt như đã trãi qua ba trăm năm, bởi chàng biết rỏ ngày ch.ết của mình trong khi hãy còn rất nhiều việc chàng chưa giải quyết xong.


Mặt trời vừa lặn xuống đầu non, cửa thư phòng nhẹ mở, Nhạc Nhạn Linh không nghoảnh lại, vẫn ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng, một giọng nói rụt rè vang lên;
- Nhạc tướng công!
Nhạc Nhạn Linh giật mình, bởi đó không phải là tiếng nói của nữ tỳ kia, mà là Dao Trì Long Nữ.


Chàng chầm chậm quay người, áy náy nói:
- Lệnh chủ!
Chỉ thấy Dao Trì Long Nữ tay bưng một chiếc khay ngọc, trên có rất nhiều món thức ăn thượng hảo hạng, mặt nàng tuy cười, nhưng không che đậy dược vẻ ưu sầu trong đáy mắt.
Nhạc Nhạn Linh bước vội đến đón lấy chiếc khay ngọc, ái ngại nói:


- Lệnh chủ đối xử với tại hạ thế này, Nhạc mỗ thật không gánh nhận nổi.
Dao Trì Long Nữ cúi mặt ngồi xuống ghế, buồn bã nói:
- Do đó tướng công đã ăn rất ít để tỏ lòng ái ngại phải không?
Nhạc Nhạn Linh đặt khay ngọc xuống bàn, ngạc nhiên hỏi:


- Vậy thức ăn trong mấy ngày qua đều do lệnh chủ làm cả ư?
Dao Trì Long Nữ ngước mắt:
- Hẳn là không hợp khẩu vị của tướng công phải không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Đâu có, đó là vì tại hạ không muốn ăn thôi!
- Vì bị giam giữ ư?


- Vì tại hạ không có lòng can đảm xem cái ch.ết như trở về!
Dao Trì Long Nữ chợt động tâm, thầm nhủ:
“Thần Toán Long Nữ quả là trí lược phi thường, sao lúc trước mình không nghĩ đến câu “khảng khái chịu ch.ết dễ, ung dung phò nghĩa khó” nhỉ?”
Đoạn bèn hỏi:


- Tướng công đã sợ ch.ết rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cười cười:
- Bất kỳ ai cũng sợ cả!
- Bổn lệnh chủ có thể cứu tướng công!
- Tại hạ đã suy nghĩ rất kỹ rồi!
- Đã quyết định rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng!
Dao Trì Long Nữ mắt rực sáng:


- Bổn lệnh chủ lập tức đi hái thuốc giải ngay.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Lệnh chủ chớ hiểu lầm!
- Tướng công không chấp nhận ư?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Đó chính là kết quả cân nhắc của tại hạ.
Dao Trì Long Nữ nghe lòng như vỡ vụn, hai giòng nước mắt lại chảy dài, nghẹn ngào nói:


- Vì tướng công còn căm hận bổn lệnh chủ, thà chấp nhận ch.ết chứ không chịu nhận ân huệ mãy may của bổn lệnh chủ phải không?
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dài, trịnh trọng nói:


- Xin lệnh chủ lượng thứ cho câu trả lời không biết điều của tại hạ, ngoại trừ những kẻ đã khiến cho tại hạ nhà tan cửa nát, tại hạ chưa từng căm hận bất kỳ ai khác. Do đó, tại hạ sống là phải giết người, cho đến khi tiêu diệt sạch những kẻ đó mới thôi.


Dao Trì Long Nữ nghe lòng nhẹ nhõm, ngước mặt lên cười, nụ cười tươi như hoa, phối hợp với hai giọt lệ tình đọng trên mi, trông nàng hết sức quyến rủ.
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn nhìn nụ cười thuần chân của nàng, thầm nhủ:
“Vì sao lại cười thế nhỉ?”
Dao Trì Long Nữ nghoẻn miệng cười nói:


- Bổn lệnh chủ có thể giúp tướng công giết sạch những người ấy.
- Lệnh chủ ư?
Dao Trì Long Nữ gật đầu kiên quyết:


- Vâng, chỉ cần tướng công không hận tôi, tôi phải chữa khỏi bệnh cho tướng công. Mấy ngày qua tướng công đắn đo suy nghĩ, tôi cũng vậy, tướng công phải biết, tôi là con người chứ không phải pháp luật chí cao vô thượng, tôi cần được hưởng thụ quyền lợi như tất cả mọi người, tôi có thể từ bỏ tất cả.


Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn:
- Vì sao vậy?
Dao Trì Long Nữ thoáng đỏ mặt:
- Vì tướng công!
- Vì tại hạ ư?
- Vâng, vì tướng công, tôi đã muốn từ bỏ ngôi vị lệnh chủ đã lâu. Trong lòng tướng công hiện giờ chỉ có thù hận, nên không biết con người ngoài hận thù ra còn có sự hiu quạnh nữa.


Nhạc Nhạn Linh càng nghe lòng thêm áy náy, chàng đâu phải kẻ ngu ngốc, mà không hiểu tâm ý Dao Trì Long Nữ, bèn thành khẩn nói:
- Lệnh chủ sẽ hối hận đấy!


- Đừng gọi tôi là lệnh chủ, hãy gọi tôi là Bạch Ngọc Như. Tướng công nên biết là con người vì theo đuổi lý tưởng trong đáy lòng, cho dù do đó phải ch.ết cũng cam tâm tình nguyện.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh:
- Lệnh chủ… Ồ không, Bạch cô nương…
Dao Trì Long Nữ Bạch Ngọc Như lắc đầu:


- Tướng công đừng nói nữa, Ngọc Như tâm ý đã quyết, tướng công hãy mau ăn uống, Bạch Ngọc Như đi lấy quả thuốc giải đây.
Nhạc Nhạn Linh thờ thẩn trông theo bóng dáng yêu kiều của nàng, lòng chẳng rỏ là vui mừng hay sầu bi.


Ngay khi ấy, ngoài cửa sổ bóng người nhấp nhoáng, một thiếu nữ toàn thân võ phục đáp bên cạnh Dao Trì Long Nữ, hối hả nói:
- Bẩm lệnh chủ, nguy… nguy rồi!
Dao Trì Long Nữ chau mày:
- Việc gì vậy?


- Đang có hai người đến đây, Kim Trượng Ngân Địch bà bà cùng mười mấy đệ tử canh gác đều đã thọ thương dưới tay họ, hiện giờ hộ sơn tam lão cùng Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên đang bao vây họ, nhưng tình thế vẫn rất nguy ngập, nên Thần Toán tiền bối bảo đệ tử đến đây bẩm báo với lệnh chủ định đoạt.


Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, thầm nhủ:
- Trong võ lâm lại có cao thủ như vậy ư? Sao ngay cả hộ sơn tam lão cũng không ngăn cản họ được, họ là ai thế nhỉ?
Nghĩ đoạn bất giác đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ.
Dao Trì Long Nữ mặt lúc này đã ngập sát cơ, mắt ánh hàn quang hỏi:
- Hai người ấy ra sao?


- Một thiếu nữ diễm lệ và một lão bà mặt đầy vằn vện như quỷ quái, lợi hại hơn hết là thiếu nữ ấy, Kim Trượng tiền bối chỉ hai chiêu đã bị thị đánh ngã rồi.
Dao Trì Long Nữ nghe vậy cả kinh, thầm nhủ:
“Vậy y thị võ công chẳng kém hơn mình, phải đến đó ngay mới được!”


Đoạn ngoảnh lại đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, thấy chàng đang thẩn thờ suy tư và lẩm bẩm một mình, nhưng không nghe rõ chàng đang nói gì.
Dao Trì Long Nữ lại hỏi:
- Họ có nói rõ dụng ý không?
- Họ nói là cần gặp lệnh chủ!
Dao Trì Long Nữ nghoảnh lại nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:


- Tướng công hãy chờ chốc lát, Ngọc Như sẽ quay lại ngay.
Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh trả lời đã phi thân bỏ đi, thoáng chốc đã mất dạng trong hoa viên.
Nhạc Nhạn Linh thật ra không hề nghe nàng nói gì, chàng bỗng lẩm bẩm nói:


- Nhất định là nàng, đã sắp một tháng rồi, nhất định là nàng đã hoàn thành võ công sớm hơn dự định, mình phải đến đó ngay, không thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
Đoạn ngẩn lên nhìn, thấy thiếu nữ thông báo hãy còn đứng đó, vội nói:


- Cô nương, tại hạ có thể phiền cô nương dẫn đến đó không?
Thiếu nữ thấy lệnh chủ đã ra đi, như đã yên tâm rất nhiều, bèn nói:
- Được, chúng ta đi mau!
Nhạc Nhạn Linh đỏ mặt:
- Xin cô nương giúp tại hạ một tay đuợc chăng?
Thiếu nữ ngẩn người, sau đó đỏ mặt nói:


- Tướng công không phải là Nhạc Nhạn Linh sao?
- Tại hạ chính là Nhạc Nhạn Linh!
Thiếu nữ cười:
- Ai không biết Nhạc Nhạn Linh thân hoài tuyệt học, tiểu nữ chẳng dám bêu xấu đâu.
Nhạc Nhạn Linh càng đỏ mặt hơn:
- Trên giang hồ, ai cũng biết Nhạc Nhạn Linh đã sắp ch.ết đến nơi rồi!
Thiếu nữ sửng sốt:


- Tướng công đã mất công lực rồi sao?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu, cười chua chát:
- Không thì tại hạ đâu dám làm phiền đến cô nương!
Thiếu nữ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, thầm nhủ:


“Người nay anh tuấn chẳng khác kim đồng, thảo nào lệnh chủ say mê thế này, nhưng y cũng cao ngạo quá, rõ ràng đang lúc cần nhờ kẻ khác mà vẫn buông lời quả quyết thế này, như là người ta nhất định phải giúp y vậy.”
Nàng ta tuy lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn không tự chủ được, nắm lấy tay Nhạc Nhạn Linh nói:


- Thôi đưọc, tiểu nữ đành bêu xấu vậy!
Đoạn liền tung mình phóng đi như bay.
Người của Dao Trì Lệnh quả đều bất phàm, thiếu nữ này tuy chỉ là nhân vật hạng ba dưới lệnh, nhưng khinh công cũng có thể sánh bằng cao thủ bậc nhất trên giang hồ.


Thoáng chốc đã đến bên khu rừng phía trước, chỉ thấy hiện trường đang có mười mấy nữ đệ tử thọ thương nằm dưới đất, Dao Trì Long Nữ đang đứng đối mặt với thiếu nữ đẹp tuyệt trần.
Nhạc Nhạn Linh dừng lại cách ngoài mười trượng, vừa trông thấy thiếu nữ ấy, liền trĩu lòng lẩm bẩm:


- Quả nhiên là nàng!
Thiếu nữ ấy chính là Hoa Diễm Phương, vừa trông thấy Nhạc Nhạn Linh, liền mững rỡ nói:
- Linh ca quả nhiên ở đây rồi!
Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã đi đến gần, chàng nhìn Hoa Diễm Phương trách:
- Phương muôi sao lại vô cớ đã thương nhiều người thế này?


Hoa Diễm Phương ngẩn người:
- Tiểu muội biết Linh ca ở đây, nhưng họ lại không cho tiểu muội vào!
Quỷ Diện bà bà lạnh lùng nói:
- Nhạc công tử ở đây dường như là rất tự do!
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng bà bà!
Quỷ Diện bà bà mắt ánh lên hàn quang:


- Vậy công tử đã tự ý đến đây ư?
Nhạc Nhạn Linh sợ đôi bên lại thêm hiểu lầm, vội gật đầu:
- Vâng!
Hoa Diễm Phương liền biến sắc mặt, tức giận:
- Sao Linh ca không chờ tiểu muội ra rồi hãy đến đây?
Quỷ Diện bà bà lạnh lùng tiếp lời:


- Có lẽ y đã quên mất tiểu thư từ lâu rồi!
Quỷ Diện Bà Bà chẳng phải người không biết phải trái, mà là qua việc nữ đệ tử Dao Trì Lệnh đưa Nhạc Nhạn Linh đến đây, lầm tưởng là chàng đã ở đây rất lâu, vì vậy đã quên bẳng Hoa Diễm Phương rồi.


Hoa Diễm Phương người tuy nhu mì, nhưng tính nóng như lửa, nghe vậy biến sắc mặt, chòng chọc nhìn Nhạc Nhạn Linh hỏi:
- Thật vậy ư?
Dao Trì Long Nữ lạnh lùng tiếp lời:
- Hoa tỷ tỷ đừng quên đây là địa bàn của tiểu muội.
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Lệnh chủ nghĩ là bảo vệ được y ư?


Dao Trì Long Nữ tạt ngang hai bước đến gần Nhạc Nhạc Linh, cười khảy nói:
- Hoa tỷ tỷ không làm hại được y đâu!


Nhạc Nhạn Linh lúc này không biết nói sao cho phải, chàng nằm mơ cũng chẳng ngờ Hoa Diễm Phương vốn ngây thơ hồn nhiên mà giờ đây bỗng dưng lại nghĩ nhiều thế này, đương nhiên là chàng đâu hiểu Dao Trì Long Nữ đã gây cho Hoa Diễm Phương một cảm thụ thế nào.


Hoa Diễm Phương thấy Dao Trì Long Nữ bênh vực như vậy mà Nhạc Nhạn Linh lại không từ chối, càng tin là chàng đã quên bỏ mình, lửa ghen hờn bừng dậy thành sát cơ, nàng lạnh lùng nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, Hoa Diễm Phương này đã nhìn lầm người rồi!
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn tiến tới một bước:


- Phương muội đừng hiểu lầm…
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Hiểu lầm ư? Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn nói ra được sao?
Giáng Long Tiên không dằn được, xen lời:
- Con người có quyền tự do chọn lựa, lệnh chủ dẫu sao cũng hơn ả nha đầu hoang ngươi nhiều.


Bởi vừa rồi lão suýt thọ thương dưới tay Hoa Diễm Phương, nên giờ đây lão muốn mượn vào miệng lưỡi để phát tiết lửa giận trong lòng, nhưng lão đã quên Nhạc Nhạn Linh đang đứng gần Hoa Diễm Phương không đầy năm thước.
Hoa Diễm Phương biến sắc mặt, đanh giọng hỏi:


- Nhạc Nhạn Linh, có đúng vậy không?
Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:
- Phương muội, ngu ca thật không ngờ tiểu muội lại thay đổi nhiều thế này.
Hoa Diễm Phương bật cười khanh khách, đột nhiên tay phải vung lên:
- Chính ngươi thay đổi thì có!
Một luồng kình lực ngạt thở đã ập đến Nhạc Nhạn Linh.


Dao Trì Long Nữ sầm mặt, lẹ làng vung chưởng đón đỡ.
Nhạc Nhạn Linh cắn răng, bỗng lách người ngăng giữa hai nàng, rồi thì hai tiếng kêu kinh hoàng vang lên.






Truyện liên quan